Vắng em anh có hạnh phúc không?
Anh có hàng ngàn lý do để cai thuốc, nhưng mỗi khi cầm điếu thuốc lên, anh lại không có can đảm mà bỏ nó xuống.
Cũng như tình yêu em dành cho anh, em có thể nghĩ ra hàng ngàn lý do để chia tay, nhưng em lại không có đủ dũng cảm mà bỏ đi tình yêu do mình vun đắp. Anh nói đúng! Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu tôi thật lòng hơn anh. Và tôi từ ngày hôm nay nhất định sẽ hạnh phúc, thật hạnh phúc! Còn anh? Vắng em, anh có hạnh phúc không?
- Nếu một ngày em không còn ở bên cạnh anh nữa, anh sẽ thế nào?
- Anh vẫn sẽ sống tốt, tốt như những ngày em vẫn còn ở bên cạnh anh.
- Anh không buồn?
- Buồn đau rồi cũng sẽ qua, còn cuộc sống thì vẫn luôn tiếp diễn. Hơn nữa với anh, tình yêu cũng không quan trọng đến nhường ấy!
Lòng tôi chông chênh, có lẽ là do câu trả lời của anh không như tôi kỳ vọng; hoặc là anh không yêu tôi, nhiều như tôi vẫn tưởng.
- Nếu một ngày anh không còn ở bên em, hãy hứa với anh rằng em vẫn sẽ sống hạnh phúc. Cho dù thế nào, anh vẫn muốn nụ cười xuất hiện trên môi em.
Anh nắm lấy bàn tay tôi, khẽ hôn lên mái tóc thơm mùi hoa nhài. Anh nói đây là một mùi hương rất đặc biệt, hiếm người con gái nào anh quen khiến anh ấn tượng về mùi hương như vậy. Anh yêu mái tóc đen dài của tôi, yêu cái mùi hương nhè nhẹ của tôi, yêu nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi tôi. Anh gọi tôi là “Cô bé”.
-Hứa với em rằng ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra – Tôi giữ lấy cánh tay anh, nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng.
- Anh không dám hứa bất kỳ điều gì bởi tương lai là một thứ khó nắm bắt vô cùng.
Tôi buông lỏng bàn tay mình khỏi tay áo anh, chậm rãi bước từng bước chân về phía trước. Người ta vẫn nói mối tình đầu như vết chân trên cát, cho dù có bước thật nhẹ nhàng nhưng dấu chân vẫn sẽ mãi in sâu…
Tôi quay lại nhìn anh hét lớn:
- Nhưng em sẽ mãi yêu anh! Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra em vẫn mãi yêu anh.
Năm đó tôi 20, tôi mong manh, tôi ôm ấp những hạnh phúc trong mối tình đầu đầy chông chênh của mình.
Tôi 20, tôi từng rất tin vào hai chữ “mãi mãi”. Mãi mãi bên anh, mãi mãi không xa rời.
Anh là người yêu tôi, dĩ nhiên là thế. Nhưng điều ấy chỉ riêng một mình tôi và anh biết. Anh không bao giờ giới thiệu tôi với bạn bè của anh. Và khi tôi muốn dẫn anh đi chơi cùng bạn bè mình, thì anh lại luôn viện ra hàng ngàn lý do để từ chối.
Anh là người yêu tôi, dĩ nhiên là thế. Nhưng tại sao anh vẫn nhắn tin tán tỉnh, qua lại với những cô gái khác? Một cách công khai và không hề giấu diếm.
Nhiều đêm mặc dù biết anh sẽ không về, vậy mà tôi vẫn bướng bỉnh để đèn đợi anh. Chỉ khi anh trả lời tin nhắn mà tôi gửi từ mấy tiếng trước “Đêm nay anh có về không?”. “Anh không!” Tôi mới ngoan ngoãn tắt đèn đi.
Tôi đã từng đợi anh một cách thầm lặng như thế. Một sự chờ đợi đến đau lòng mà vĩnh viễn anh chẳng thể nào biết được.
Sáng hôm sau anh trở về trong bộ dạng say khướt, tôi vẫn ngồi trên ghế salon chờ anh một lời giải thích.
- Thôi nào! Em đừng nhìn anh với thái độ như thế!
- Anh có bao giờ coi em là bạn gái anh chưa?
Anh thở dài, lặng lẽ châm một điếu thuốc. Mỗi lần không muốn nói chuyện với tôi anh đều như vậy. Còn tôi vẫn ngồi đó, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh. Nhưng anh vẫn cứ im lặng như thế. Giữa chúng tôi bây giờ chỉ còn là làn khói thuốc.
Một giọt nước mắt từ bờ mi lăn xuống. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt anh sau một năm ở bên nhau. Anh vội vã chạy tới, ôm lấy bờ vai mảnh đang rung lên của tôi.
- Đừng khóc! Cho anh xin lỗi! Xin lỗi em!
- Vì điều gì chứ? – Tôi nấc lên
- Vì đã khiến em phải đau lòng
Anh từng nói rằng anh rất sợ nhìn thấy phụ nữ khóc, nhất là khi giọt nước mắt đó rơi lại là vì anh.
- Hứa với em là anh sẽ không như vậy nữa. Hứa với em là anh sẽ mãi bên cạnh em đi!
Anh buông lỏng đôi bàn tay, lẩn trốn ánh nhìn của tôi.
- Em thừa biết là anh sẽ không hứa mà…
Năm đó anh 24 tuổi, anh thích uống bia, thích đi bar, thích hút thuốc, thích xăm những hình xăm lên người. Anh thích đánh ghita, anh ghét những thứ văn chương ủy mị mà hàng ngày tôi vẫn đọc. Tôi không dưới 50 lần khuyên anh hãy bỏ thuốc lá đi. Anh nói đó là thói quen rồi, thiếu nó, anh không thể nào sống được.
- Vậy giữa em và thuốc lá anh chọn gì?
- Em đừng bao giờ so sánh như vậy. Đó là hai việc khác nhau hoàn toàn
- Nếu em nhất định muốn anh phải lựa chọn?
- Anh hút thuốc đã 7 năm nay rồi! – Ánh mắt anh dịu dàng nhìn tôi nói.
Có nghĩa là anh sẽ chọn thuốc lá? Và tôi trong anh ngay cả một điếu thuốc cũng không thể so sánh bằng.
Anh có hàng ngàn lý do để cai thuốc, nhưng mỗi khi cầm điếu thuốc lên, anh lại không có can đảm mà bỏ nó xuống.
Cũng như tình yêu em dành cho anh, em có thể nghĩ ra hàng ngàn lý do để chia tay, nhưng em lại không có đủ dũng cảm mà bỏ đi tình yêu do mình vun đắp.
Anh 24, anh vẫn rong chơi, bay nhảy với tuổi trẻ đang có của mình.
Anh 24, anh chưa bao giờ hứa hẹn bất cứ điều gì với một cô gái 20 đầy mơ mộng như tôi.
Anh 24, anh lưu tên tôi trong điện thoại của mình là Cô bé. Anh không nhớ được sinh nhật của tôi, không thuộc số điện thoại của tôi, cũng chưa một lần tặng quà cho tôi vào những ngày lễ.
Anh 24, tôi 20. Món quà đầu tiên và duy nhất anh tặng cho tôi chính là chiếc móc khóa hình con ốc mà tôi nhất quyết đòi mua khi lần đầu anh dẫn tôi ra biển. Tôi hỏi anh có nghe thấy tiếng sóng trong con ốc không? Tiếng sóng đó thay em nói câu “Em yêu Anh đấy!”
Năm đó tôi 20, luôn thể hiện rõ cho anh thấy tình yêu đầy nhiệt huyết của mình. Anh 24, không hề thể hiện bất cứ điều gì khiến cho tôi tin rằng mình là cả thế giới của anh…
Rốt cuộc với anh tôi là gì? Là người anh từng thật lòng yêu hay chỉ như những cô gái thoảng qua trong cuộc đời? Tôi không hề biết…
Anh yêu! Anh có biết không? Nếu em rời xa anh thì sẽ chẳng có một người con gái nào yêu anh nhiều như em đã từng yêu. Và chắc anh cũng sẽ chẳng thể nào tìm được người con gái nào tốt như em đã từng tốt với anh… Anh luôn biết rõ điều ấy mà, có phải không?
Vậy thì anh hãy cứ bồng bột với tuổi trẻ của anh đi. Để khi thời gian trôi qua, anh sẽ nhận ra tất cả chỉ còn là hoài niệm.
- Nếu em rời xa anh, anh vẫn sống tốt đúng không?
- Em đừng có nói luyên thuyên nữa! – Anh gắt lên
- Anh yêu em, liệu có thật vậy không? Hay anh chỉ ích kỷ hưởng thụ tình yêu của em dành cho em mà chưa từng nghĩ sẽ đáp lại nó.
- Nghe anh nói…
- Anh làm tổn thương em quá nhiều. Dừng lại đi! Thế là đủ lắm rồi!
- Được thôi! Thế ý em là gì? Em muốn chia tay?
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi tức giận nói.
- Đúng thế! Chúng mình chia tay đi!
Anh nhìn tôi ngỡ ngàng sau đó lạnh lùng bỏ đi. Tiếng cửa đóng sầm lại nghe sao mà đau nhói.
Tôi thu dọn đồ đạc rời khỏi căn nhà mà mình và anh đã từng chung sống trong suốt gần một năm qua. Rốt cuộc chúng tôi cũng đã giải thoát cho nhau, không giải thích, không níu kéo. Mọi thứ đều diễn ra rất nhanh, nhanh hơn cả khi tôi đưa ra quyết định sẽ buông tay anh vậy.
Đêm hôm đó tôi nhận được một tin nhắn của anh. Tôi cứ ngỡ rằng anh sẽ xin lỗi, sẽ hứa thay đổi, sẽ dỗ dành tôi. Nhưng dòng chữ trên màn hình điện thoại khiến mắt tôi nhòe đi. Anh nói: “Cho dù thế nào em cũng phải hạnh phúc. Xin lỗi, anh không xứng đáng với em! Em xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn anh!”. Tôi nắm chặt điện thoại, mím chặt môi để tiếng khóc không bật ra thành tiếng. Nước mắt rơi ướt đẫm gối. Đây là dòng tin nhắn cuối cùng giữa anh và tôi…Anh thực sự muốn vậy sao?
Thời gian trôi qua, chúng tôi không còn xuất hiện trong cuộc sống của nhau nữa. Cũng không nghĩ rằng thành phố này bé nhỏ thế, vậy mà chúng tôi chẳng chạm mặt nhau lần nào.
Tôi ra trường, làm việc trong một công ty du lịch. Tôi muốn đi thật nhiều nơi, muốn đặt chân đến những nơi mà tôi vẫn hàng ao ước. Nhưng nơi tôi đến nhiều nhất không hiểu sao lại là những thành phố của biển. Mỗi lần đứng trước biển, tôi lại tự hỏi không biết bây giờ anh thế nào? Có biết tự chăm sóc bản thân mình không? Có còn hút thuốc, uống rượu không? Có còn trượt mình trong những đêm dài ở quán bar không… Và…có còn nghĩ về tôi không?
Nhưng rồi tôi lại tự cười, trách bản thân mình quá đa tình. Có lẽ anh đã quên tôi lâu rồi. Tôi dù gì cũng đâu có quan trọng trong cuộc đời anh lắm. Nếu như là anh thực sự yêu tôi, ngày đó anh đã không đồng ý câu chia tay dễ dàng đến thế.
Sinh nhật lần thứ 22 của mình, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của anh sau hơn một năm không liên lạc. “Cô bé, em có hạnh phúc không?”
Tôi nhìn màn hình điện thoại rất lâu. Khi gửi tin nhắn này anh đang nghĩ gì? Anh muốn biết cuộc sống hiện giờ của tôi ra sao? Muốn biết lời chia tay của tôi khi đó có phải là đúng đắn không? Hay là vì anh chưa tìm được một cô gái nào có thể thầm lặng hy sinh vì anh, thầm lặng đợi chờ anh những đêm dài anh vui chơi bên những người con gái khác? Anh! Có phải anh hối hận rồi? Hạnh phúc? Rời xa anh, tôi có hạnh phúc không?
Năm đó tôi 22, tôi không còn mơ mộng về mấy câu chuyện tình yêu cổ tích, cũng chẳng tin vào hai chữ mãi mãi mà mình từng tin.
Tôi 22, mỗi đêm tôi không còn phải chờ cửa đợi anh về nữa, không còn thiết tha nghe ba chữ “Anh yêu em” từ anh.
Tôi 22, tôi không còn phung phí nước mắt của mình vì anh nữa.
Năm tháng qua đi, nỗi đau bây giờ chỉ còn là ký ức. Giờ anh có hối hận cũng đã quá muộn rồi. Tôi không còn là một cô bé 20, ngây thơ tin rằng tình yêu là vĩnh cửu.
Anh nói đúng! Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu tôi thật lòng hơn anh. Và tôi từ ngày hôm nay nhất định sẽ hạnh phúc, thật hạnh phúc!
Tôi kiêu hãnh soạn tin nhắn trả lời:
“Hạnh phúc. Không có anh. Đời em vui hơn nhiều!”
Còn anh? Vắng em, anh có hạnh phúc không?
Theo blogradio.vn
Con dâu ghê gớm một mực đòi ly hôn, mẹ chồng ủ mưu thả 2 viên thuốc vào cốc nước
Ôm đứa cháu vào lòng, bà vừa dỗ vừa không biết hai đứa đang xảy ra chuyện gì. Mãi đến hôm sau, lân la hỏi chuyện con dâu, bà mới biết hóa ra cậu ấm nhà bà chưa chừa thói trăng hoa nên đã thả thính qua lại với một em trẻ đẹp.
Ngày con trai lấy vợ, hàng xóm xung quanh nhà bà Loan không ít tiếng xì xào. Chuyện là Mai Anh, cô con dâu của bà vốn là người cùng xóm. Có lẽ trong cái chốn này chẳng ai là không biết đến tiếng đanh đá ghê gớm của cô nàng.
Bà Loan không phải không biết, mà còn biết rõ là đằng khác. Nhưng bà chưa khi nào phiền lòng vì con dâu, thậm chí bà còn là người ủng hộ tác thành, mong hai đứa nhanh nên duyên vợ chồng. Bởi bà hiểu một điều, nếu là đứa con gái khác, sẽ chẳng thể nào quản nổi ông tướng con trai bà.
Nam là một cậu trai khôi ngô tuấn tú. Gia đình có điều kiện, bố lại mất sớm nhà chỉ có hai mẹ con nên bà Loan luôn dành điều kiện tốt nhất có thể để bù đắp cho con. Cũng chính vì vậy mà Nam khá ham chơi.
Cậu ta không sa đà vào tệ nạn, nhưng chuyện đem tiền nhà đi bù khú cùng anh em bạn bè thì chẳng phải chuyện lạ gì. Dân anh chị trong vùng đều biết nhà bà Loan có cả chuỗi cửa hàng ăn uống nên chỉ cần cậu thiếu gia mở lời, các quán bar vũ trường sẵn sàng cho cậu thiếu nợ.
Bởi bà hiểu một điều, nếu là đứa con gái khác sẽ chẳng thể nào quản nổi ông tướng con trai bà. Ảnh minh họa.
Nam có cả tá những người tình trước Mai Anh. Đẹp trai lại có tiền như cậu, đi đâu vơ đại cũng được một em chân dài ngon nghẻ. Yêu dăm ba tháng rồi bỏ, bà Loan chưa khi nào tưởng tượng được có ngày cậu con trai lại dẫn một cô gái về nhà rồi năn nỉ xin bà được cưới.
Ngày ấy gặp gỡ tiếp xúc vài lần bà Loan đã biết Mai Anh không phải cô gái dạng vừa. Nhưng chính điều đó lại khiến bà ưng cô con dâu này đến lạ. Nhà bà làm kinh doanh, lấy về một cô con dâu ngô nghê chỉ biết quẩn quanh xó bếp thì làm sao nổi. Hơn nữa, có ghê gớm vậy mới trị được con trai như bà.
Quả thật, Nam ra ngoài ăn chơi bạt mạng nhưng lại "phải vía" Mai Anh. Từ ngày lấy vợ về, cậu ta ngoan ngoãn hơn hẳn. Thấy con trai thay đổi bà Loan cũng mừng. Bà nhớ có lần Nam đi sinh nhật bạn tới 2 giờ sáng mới về, đã vậy còn về nhà trong tình trạng say khướt.
Thấy con trai ngập mùi men đứng ngoài cửa nhưng vợ nhất quyết không mở, bà sốt ruột lắm. Mai Anh thấy vậy liền bảo: "Mẹ cứ lên nhà ngủ trước đi. Con ở đây xử lý được". Hôm sau bà mới biết cậu ấm nhà mình đã ở ngoài nguyên cả đêm hôm qua. Lúc đầu nghĩ cũng giận con dâu, nhưng sau lần ấy, bà không còn thấy con trai đi nhậu nhẹt với bạn tới đêm mới về nữa.
Hàng xóm nhiều lần chứng kiến Mai Anh quát nạt, thậm chí là chửi chồng thì xì xào ghê lắm. Lắm người còn chẳng ngại hỏi thẳng bà Loan không chướng mắt cảnh đấy à. Thế nhưng trước mọi lời bàn tán đó, bà chỉ cười rồi bảo:
"Đàn bà sắc sảo ghê gớm còn hơn cù lần. Mà chuyện lũ trẻ, mình quan tâm làm gì hả các bà. Chúng đâu còn lên 5, lên 3 mà để tôi với các bà quyết định hộ cuộc đời".
Sau câu nói đó của bà Loan, hàng xóm không còn bàn tán nói xấu con dâu trước mặt bà nữa. Bà đi xem nhiều chỗ, các thầy còn bảo hai đứa tuy khắc khẩu nhưng cô con dâu này sẽ khiến gia đình bà an yên, vượng phát. Thấy vậy bà càng mừng thầm.
Cho đến một hôm, bà vừa về nhà đã nhìn thấy thằng cháu đích tôn vừa đi vừa mếu máo khóc.
"Bố mẹ con sắp bỏ nhau rồi bà ơi. Bạn con bảo bỏ nhau là bố mẹ không ở với nhau nữa đâu có đúng không bà?"
"Con nín đi rồi nói bà nghe. Sao con lại nói thế? Ai nói với con?"
"Bố mẹ con cãi nhau to lắm. Mẹ còn nói không cần bố, mẹ sẽ nuôi con 1 mình. Thế thì ai đưa con đi chơi, ai làm ngựa phi cho con".
Ôm đứa cháu vào lòng, bà vừa dỗ vừa không biết hai đứa đang xảy ra chuyện gì. Mãi đến hôm sau, lân la hỏi chuyện con dâu, bà mới biết hóa ra cậu ấm nhà bà chưa chừa thói trăng hoa nên đã thả thính qua lại với một em trẻ đẹp.
Biết chuyện, bà gọi cậu con trai vào phòng riêng rồi vừa quát vừa ấn đầu cậu.
"Sao mày ngu thế hả con. Vợ đẹp con ngoan sống hạnh phúc không thích, lại thích đi chui đầu vào mấy cái con gái ngành đấy à? Mày nghĩ mày giấu được vợ mày, mẹ mày chắc?"
Lân la hỏi chuyện con dâu, bà mới biết hóa ra cậu ấm nhà bà chưa chừa thói trăng hoa nên đã thả thính qua lại với một em trẻ đẹp. Ảnh minh họa.
"Là cô ta chủ động tán tỉnh con trước, con chỉ là đi ăn, đi chơi cùng vài lần thôi. Con thề chưa làm điều gì có lỗi với Mai Anh cả. Mẹ cứu con với!"
Thấy cậu con trai mình có vẻ hối lỗi và sợ vợ bỏ, bà Loan dặn lòng nhất định phải tìm cách để hai đứa làm lành được như xưa. Vu vơ nói chuyện với mấy đứa trẻ ở ngoài quán, bà đã nghĩ ra một độc chiêu để nàng dâu đanh đá của bà tha lỗi cho con trai.
Tối hôm đó, sau bữa cơm bà bê nước hoa quả lên cho hai con uống.
"Hai đứa uống đi, sữa ngô mẹ mới làm ngon lắm. Mai mẹ cho cu Nam đi chơi ở khu nghỉ dưỡng của bà bạn. Tối thằng bé sang ngủ với mẹ để mai đi cho tiện nhé".
Trong mỗi cốc nước cho con uống, bà đã bí mật thả một viên thuốc bí mật mà lũ trẻ ngoài quán bà gọi là "tiên dược cho vợ chồng". Bà tủm tỉm cười rồi ôm cháu về phòng, khấp khởi nghĩ về kết quả.
Tối hôm sau, trở về từ chuyến đi chơi, không ngoài dự đoán khi bà thấy hai con mặt mũi vui vẻ, tình cảm hẳn. Hôm sau bà gọi con dâu ra nói chuyện riêng, mong con hiểu và bỏ qua cho chồng lần này. Tuy còn giận chồng nhưng thái độ hối lỗi của Nam cũng khiến Mai Anh phần nào hiểu được sự chân thành của anh. Còn viên thuốc trong cốc sữa ngô, thứ giúp hai vợ chồng Nam Mai Anh có một đêm khó quên kia sẽ là bí mật mà chỉ mình bà Loan biết. Bà hiểu, cô con dâu đanh đá này đáng quý với bà biết nhường nào.
Theo eva.vn
Phụ nữ khôn không vì chồng vô tâm mà tàn nhẫn với chính mình Nếu đàn ông đã vô tâm, đàn bà cũng đừng tàn nhẫn với bản thân. Trên cuộc đời này, mọi thứ có thể quay lưng nhưng chỉ có bạn là không bao giờ chối bỏ được chính mình. Tôi sống với người chồng vô tâm đến nay đã hơn hai mươi mấy năm. Con trai tôi đã cưới vợ và có con gái...