Vắng em anh có hạnh phúc không?
Anh có hàng ngàn lý do để cai thuố.c, nhưng mỗi khi cầm điếu thuố.c lên, anh lại không có can đảm mà bỏ nó xuống.
Cũng như tình yêu em dành cho anh, em có thể nghĩ ra hàng ngàn lý do để chia tay, nhưng em lại không có đủ dũng cảm mà bỏ đi tình yêu do mình vun đắp. Anh nói đúng! Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu tôi thật lòng hơn anh. Và tôi từ ngày hôm nay nhất định sẽ hạnh phúc, thật hạnh phúc! Còn anh? Vắng em, anh có hạnh phúc không?
- Nếu một ngày em không còn ở bên cạnh anh nữa, anh sẽ thế nào?
- Anh vẫn sẽ sống tốt, tốt như những ngày em vẫn còn ở bên cạnh anh.
- Anh không buồn?
- Buồn đau rồi cũng sẽ qua, còn cuộc sống thì vẫn luôn tiếp diễn. Hơn nữa với anh, tình yêu cũng không quan trọng đến nhường ấy!
Lòng tôi chông chênh, có lẽ là do câu trả lời của anh không như tôi kỳ vọng; hoặc là anh không yêu tôi, nhiều như tôi vẫn tưởng.
- Nếu một ngày anh không còn ở bên em, hãy hứa với anh rằng em vẫn sẽ sống hạnh phúc. Cho dù thế nào, anh vẫn muốn nụ cười xuất hiện trên môi em.
Anh nắm lấy bàn tay tôi, khẽ hôn lên mái tóc thơm mùi hoa nhài. Anh nói đây là một mùi hương rất đặc biệt, hiếm người con gái nào anh quen khiến anh ấn tượng về mùi hương như vậy. Anh yêu mái tóc đen dài của tôi, yêu cái mùi hương nhè nhẹ của tôi, yêu nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi tôi. Anh gọi tôi là “Cô bé”.
-Hứa với em rằng ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra – Tôi giữ lấy cánh tay anh, nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng.
- Anh không dám hứa bất kỳ điều gì bởi tương lai là một thứ khó nắm bắt vô cùng.
Tôi buông lỏng bàn tay mình khỏi tay áo anh, chậm rãi bước từng bước chân về phía trước. Người ta vẫn nói mối tình đầu như vết chân trên cát, cho dù có bước thật nhẹ nhàng nhưng dấu chân vẫn sẽ mãi in sâu…
Tôi quay lại nhìn anh hét lớn:
- Nhưng em sẽ mãi yêu anh! Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra em vẫn mãi yêu anh.
Năm đó tôi 20, tôi mong manh, tôi ôm ấp những hạnh phúc trong mối tình đầu đầy chông chênh của mình.
Tôi 20, tôi từng rất tin vào hai chữ “mãi mãi”. Mãi mãi bên anh, mãi mãi không xa rời.
Anh là người yêu tôi, dĩ nhiên là thế. Nhưng điều ấy chỉ riêng một mình tôi và anh biết. Anh không bao giờ giới thiệu tôi với bạn bè của anh. Và khi tôi muốn dẫn anh đi chơi cùng bạn bè mình, thì anh lại luôn viện ra hàng ngàn lý do để từ chối.
Anh là người yêu tôi, dĩ nhiên là thế. Nhưng tại sao anh vẫn nhắn tin tán tỉnh, qua lại với những cô gái khác? Một cách công khai và không hề giấu diếm.
Nhiều đêm mặc dù biết anh sẽ không về, vậy mà tôi vẫn bướng bỉnh để đèn đợi anh. Chỉ khi anh trả lời tin nhắn mà tôi gửi từ mấy tiếng trước “Đêm nay anh có về không?”. “Anh không!” Tôi mới ngoan ngoãn tắt đèn đi.
Tôi đã từng đợi anh một cách thầm lặng như thế. Một sự chờ đợi đến đau lòng mà vĩnh viễn anh chẳng thể nào biết được.
Sáng hôm sau anh trở về trong bộ dạng say khướt, tôi vẫn ngồi trên ghế salon chờ anh một lời giải thích.
- Thôi nào! Em đừng nhìn anh với thái độ như thế!
- Anh có bao giờ coi em là bạn gái anh chưa?
Anh thở dài, lặng lẽ châm một điếu thuố.c. Mỗi lần không muốn nói chuyện với tôi anh đều như vậy. Còn tôi vẫn ngồi đó, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh. Nhưng anh vẫn cứ im lặng như thế. Giữa chúng tôi bây giờ chỉ còn là làn khói thuố.c.
Một giọt nước mắt từ bờ mi lăn xuống. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt anh sau một năm ở bên nhau. Anh vội vã chạy tới, ôm lấy bờ vai mảnh đang rung lên của tôi.
- Đừng khóc! Cho anh xin lỗi! Xin lỗi em!
- Vì điều gì chứ? – Tôi nấc lên
- Vì đã khiến em phải đau lòng
Anh từng nói rằng anh rất sợ nhìn thấy phụ nữ khóc, nhất là khi giọt nước mắt đó rơi lại là vì anh.
- Hứa với em là anh sẽ không như vậy nữa. Hứa với em là anh sẽ mãi bên cạnh em đi!
Anh buông lỏng đôi bàn tay, lẩn trốn ánh nhìn của tôi.
- Em thừa biết là anh sẽ không hứa mà…
Năm đó anh 24 tuổ.i, anh thích uống bia, thích đi bar, thích hút thuố.c, thích xăm những hình xăm lên người. Anh thích đán.h ghita, anh ghét những thứ văn chương ủy mị mà hàng ngày tôi vẫn đọc. Tôi không dưới 50 lần khuyên anh hãy bỏ thuố.c l.á đi. Anh nói đó là thói quen rồi, thiếu nó, anh không thể nào sống được.
- Vậy giữa em và thuố.c l.á anh chọn gì?
- Em đừng bao giờ so sánh như vậy. Đó là hai việc khác nhau hoàn toàn
- Nếu em nhất định muốn anh phải lựa chọn?
- Anh hút thuố.c đã 7 năm nay rồi! – Ánh mắt anh dịu dàng nhìn tôi nói.
Có nghĩa là anh sẽ chọn thuố.c l.á? Và tôi trong anh ngay cả một điếu thuố.c cũng không thể so sánh bằng.
Anh có hàng ngàn lý do để cai thuố.c, nhưng mỗi khi cầm điếu thuố.c lên, anh lại không có can đảm mà bỏ nó xuống.
Cũng như tình yêu em dành cho anh, em có thể nghĩ ra hàng ngàn lý do để chia tay, nhưng em lại không có đủ dũng cảm mà bỏ đi tình yêu do mình vun đắp.
Anh 24, anh vẫn rong chơi, bay nhảy với tuổ.i trẻ đang có của mình.
Anh 24, anh chưa bao giờ hứa hẹn bất cứ điều gì với một cô gái 20 đầy mơ mộng như tôi.
Anh 24, anh lưu tên tôi trong điện thoại của mình là Cô bé. Anh không nhớ được sinh nhật của tôi, không thuộc số điện thoại của tôi, cũng chưa một lần tặng quà cho tôi vào những ngày lễ.
Anh 24, tôi 20. Món quà đầu tiên và duy nhất anh tặng cho tôi chính là chiếc móc khóa hình con ốc mà tôi nhất quyết đòi mua khi lần đầu anh dẫn tôi ra biển. Tôi hỏi anh có nghe thấy tiếng sóng trong con ốc không? Tiếng sóng đó thay em nói câu “Em yêu Anh đấy!”
Năm đó tôi 20, luôn thể hiện rõ cho anh thấy tình yêu đầy nhiệt huyết của mình. Anh 24, không hề thể hiện bất cứ điều gì khiến cho tôi tin rằng mình là cả thế giới của anh…
Rốt cuộc với anh tôi là gì? Là người anh từng thật lòng yêu hay chỉ như những cô gái thoảng qua trong cuộc đời? Tôi không hề biết…
Anh yêu! Anh có biết không? Nếu em rời xa anh thì sẽ chẳng có một người con gái nào yêu anh nhiều như em đã từng yêu. Và chắc anh cũng sẽ chẳng thể nào tìm được người con gái nào tốt như em đã từng tốt với anh… Anh luôn biết rõ điều ấy mà, có phải không?
Vậy thì anh hãy cứ bồng bột với tuổ.i trẻ của anh đi. Để khi thời gian trôi qua, anh sẽ nhận ra tất cả chỉ còn là hoài niệm.
- Nếu em rời xa anh, anh vẫn sống tốt đúng không?
- Em đừng có nói luyên thuyên nữa! – Anh gắt lên
- Anh yêu em, liệu có thật vậy không? Hay anh chỉ ích kỷ hưởng thụ tình yêu của em dành cho em mà chưa từng nghĩ sẽ đáp lại nó.
- Nghe anh nói…
- Anh làm tổn thương em quá nhiều. Dừng lại đi! Thế là đủ lắm rồi!
- Được thôi! Thế ý em là gì? Em muốn chia tay?
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi tức giận nói.
- Đúng thế! Chúng mình chia tay đi!
Anh nhìn tôi ngỡ ngàng sau đó lạnh lùng bỏ đi. Tiếng cửa đóng sầm lại nghe sao mà đau nhói.
Tôi thu dọn đồ đạc rời khỏi căn nhà mà mình và anh đã từng chung sống trong suốt gần một năm qua. Rốt cuộc chúng tôi cũng đã giải thoát cho nhau, không giải thích, không níu kéo. Mọi thứ đều diễn ra rất nhanh, nhanh hơn cả khi tôi đưa ra quyết định sẽ buông tay anh vậy.
Đêm hôm đó tôi nhận được một tin nhắn của anh. Tôi cứ ngỡ rằng anh sẽ xin lỗi, sẽ hứa thay đổi, sẽ dỗ dành tôi. Nhưng dòng chữ trên màn hình điện thoại khiến mắt tôi nhòe đi. Anh nói: “Cho dù thế nào em cũng phải hạnh phúc. Xin lỗi, anh không xứng đáng với em! Em xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn anh!”. Tôi nắm chặt điện thoại, mím chặt môi để tiếng khóc không bật ra thành tiếng. Nước mắt rơi ướt đẫm gối. Đây là dòng tin nhắn cuối cùng giữa anh và tôi…Anh thực sự muốn vậy sao?
Thời gian trôi qua, chúng tôi không còn xuất hiện trong cuộc sống của nhau nữa. Cũng không nghĩ rằng thành phố này bé nhỏ thế, vậy mà chúng tôi chẳng chạm mặt nhau lần nào.
Tôi ra trường, làm việc trong một công ty du lịch. Tôi muốn đi thật nhiều nơi, muốn đặt chân đến những nơi mà tôi vẫn hàng ao ước. Nhưng nơi tôi đến nhiều nhất không hiểu sao lại là những thành phố của biển. Mỗi lần đứng trước biển, tôi lại tự hỏi không biết bây giờ anh thế nào? Có biết tự chăm sóc bản thân mình không? Có còn hút thuố.c, uống rượu không? Có còn trượt mình trong những đêm dài ở quán bar không… Và…có còn nghĩ về tôi không?
Nhưng rồi tôi lại tự cười, trách bản thân mình quá đa tình. Có lẽ anh đã quên tôi lâu rồi. Tôi dù gì cũng đâu có quan trọng trong cuộc đời anh lắm. Nếu như là anh thực sự yêu tôi, ngày đó anh đã không đồng ý câu chia tay dễ dàng đến thế.
Sinh nhật lần thứ 22 của mình, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của anh sau hơn một năm không liên lạc. “Cô bé, em có hạnh phúc không?”
Tôi nhìn màn hình điện thoại rất lâu. Khi gửi tin nhắn này anh đang nghĩ gì? Anh muốn biết cuộc sống hiện giờ của tôi ra sao? Muốn biết lời chia tay của tôi khi đó có phải là đúng đắn không? Hay là vì anh chưa tìm được một cô gái nào có thể thầm lặng hy sinh vì anh, thầm lặng đợi chờ anh những đêm dài anh vui chơi bên những người con gái khác? Anh! Có phải anh hối hận rồi? Hạnh phúc? Rời xa anh, tôi có hạnh phúc không?
Năm đó tôi 22, tôi không còn mơ mộng về mấy câu chuyện tình yêu cổ tích, cũng chẳng tin vào hai chữ mãi mãi mà mình từng tin.
Tôi 22, mỗi đêm tôi không còn phải chờ cửa đợi anh về nữa, không còn thiết tha nghe ba chữ “Anh yêu em” từ anh.
Tôi 22, tôi không còn phung phí nước mắt của mình vì anh nữa.
Năm tháng qua đi, nỗi đau bây giờ chỉ còn là ký ức. Giờ anh có hối hận cũng đã quá muộn rồi. Tôi không còn là một cô bé 20, ngây thơ tin rằng tình yêu là vĩnh cửu.
Anh nói đúng! Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu tôi thật lòng hơn anh. Và tôi từ ngày hôm nay nhất định sẽ hạnh phúc, thật hạnh phúc!
Tôi kiêu hãnh soạn tin nhắn trả lời:
“Hạnh phúc. Không có anh. Đời em vui hơn nhiều!”
Còn anh? Vắng em, anh có hạnh phúc không?
Theo blogradio.vn
Phụ nữ khôn không vì chồng vô tâm mà tàn nhẫn với chính mình
Nếu đàn ông đã vô tâm, đàn bà cũng đừng tàn nhẫn với bản thân. Trên cuộc đời này, mọi thứ có thể quay lưng nhưng chỉ có bạn là không bao giờ chối bỏ được chính mình.
Tôi sống với người chồng vô tâm đến nay đã hơn hai mươi mấy năm. Con trai tôi đã cưới vợ và có con gái đầu lòng. Còn con gái đã có công ăn việc làm đàng hoàng. Đứa út chuẩn bị tốt nghiệp đại học và được mời vào làm ở một công ty nước ngoài. Có thể nói báu vật lớn nhất cuộc đời của tôi là ba đứa con này.
Ngày xưa tôi thường xem những bộ phim truyền hình dài tập rồi cảm thấy tủi thân, vì chồng tôi không giống chồng người ta. Anh vô tâm trong tất cả mọi chuyện, kể cả việc nuôi con. Thời gian đó tôi khóc nhiều, thầm than thân trách phận rồi tìm mọi cách để thay đổi chồng. Tuy nhiên những gì thuộc về bản chất thì không thay đổi được.
Khóc đủ rồi, buồn cũng đủ rồi, tôi bắt đầu suy nghĩ thoáng hơn một chút. Tôi lấy số tiề.n anh đưa mỗi tháng để dành cho ba đứa con ăn học. Chúng muốn học gì tôi đều đồng ý. Châm ngôn sống của tôi lúc đó là chồng đã vô tâm thì tôi phải tìm niềm vui ở những đứa con, chứ không thể cứ mãi đau buồn được. Mỗi ngày nhìn ba đứa con lớn lên, tôi đã thấy mãn nguyện.
Phụ nữ hãy sống cho mình và con - Ảnh minh họa: Internet
Nếu những người đàn bà khác vui vẻ khi chồng mua cho chiếc áo, cái quần thì tôi lại cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thành tích học tập của con cái. Mỗi ngày nghe chúng ríu rít về chuyện học tập, tôi đã thấy bản thân được an ủi rất nhiều. Với tôi bây giờ, chồng có thể đi bất cứ lúc nào, tôi không quản, nhưng phải có con bên cạnh.
Suy cho cùng cuộc đời đàn bà nên biết lấy đau thương làm động lực chứ không thể lúc nào cũng chìm trong buồn khổ. Chồng đã không bận tâm thì phụ nữ cũng đừng tàn nhẫn với chính mình. Nếu chồng không mua cho bạn cái áo, đừng nài nỉ va.n xi.n mà hãy tự kiế.m tiề.n mua. Nếu chồng không đưa bạn đi du lịch, hãy đi với con cái.
Nếu chồng không quan tâm đến cảm xúc của vợ, bạn cũng đừng khóc lóc mà hãy đối đãi với bản thân tốt một chút. Đói cứ ăn, mệt cứ nghỉ, vui cứ cười, buồn cứ khóc, đó là những điều sẽ khiến bạn hạnh phúc.
Con cái là món quà thiêng liêng mà ông trời đã ban tặng cho bạn - Ảnh minh họa: Internet
Nếu chồng không ôm vợ khi ngủ, không hôn vợ trước khi đi làm, hãy để con cái làm những điều đó. Bởi con cái là ruột rà má.u thịt của bạn. Dù có ngỗ nghịch đến mấy, chúng cũng sẽ không bỏ rơi bạn trong lúc mệt mỏi nhất. Dù sau này có tổ ấm riêng thì chúng vẫn sẽ nhớ và quay về bên vòng tay mẹ. Dù bay nhảy ở phương trời nào, người chúng nhớ đầu tiên vẫn là mẹ.
Câu nói đàn bà lấy chồng lãi mỗi đứa con không bao giờ sai. Chỉ có con mới giúp bạn trưởng thành trong hạnh phúc, còn chồng chỉ khiến bạn mạnh mẽ trong đau thương. Chỉ khi biết yêu bản thân mình và những đứa con, bạn mới nhận ra giá trị đích thực của cuộc sống.
Phụ nữ đừng tàn nhẫn với bản thân mình - Ảnh minh họa: Internet
Đàn bà ơi, nếu đàn ông đã vô tâm như vậy, đừng dùng thanh xuân của mình để thay đổi mà hãy tự yêu thương chính mình và những đứa con. Đừng vì muốn trả thù sự vô tâm của đàn ông mà trở nên tàn nhẫn với bản thân. Vì suy cho cùng, nếu người đàn ông đó có rẽ ngang, bạn vẫn phải tiếp tục sống, chứ không thể kết thúc cuộc đời của mình được.
Mọi thứ trên đời này vốn dĩ đã được an bài. Ông trời sẽ không bỏ rơi những người biết trân trọng mình, sẽ không tàn nhẫn đến nỗi nhìn bạn chìm đắm trong đau thương. Và nên nhớ một điều, đàn ông đã nhẫn tâm như vậy, hãy tìm một thú vui mới như chăm sóc bản thân và sống hạnh phúc với những đứa con của mình.
Theo guu.vn
Vì em xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất! Anh sẽ là người nhìn vào mắt em và nói rằng em là người tuyệt vời nhất mà anh từng gặp, và có lẽ đó sẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời, em thực sự tin rằng đó là sự thật... Anh đã nhìn rất nhiều cô gái nhưng riêng em, cảm xúc mà em mang tới cho anh khác hoàn toàn...