Vắng ai
Phút chốc tôi lại thả hồn trên vai Em! Dưới tán phượng già đung đưa.. hôn nhẹ trên sóng nhạc Hồ Gươm… Trăng Thu cũng vui theo dòng nhạc trữ tình. Tôi đã tận hưởng ngọn đuốc rực sáng của phút giây đầu.. Thật ngọt ngào và ấm áp.
Đó là khoảng khắc buồn của mỗi lần áng chiều buông. Đó là những kỷ niệm đẹp của một dĩ vãng buồn… Đôi khi tôi không muốn nhắc lại…. Xong nếu bạn đã yêu, và hiểu được giá trị của tình yêu, hiểu được giá trị của mỗi trái tim được hưởng thụ ánh sáng trong mỗi nóc nhà, khi màn đêm buông xuống có lẽ sẽ chẳng bao giờ bạn quên được người ta…
Hoàng hôn tắt lịm, trời chiều ôm một màu tím sẫm… tôi rảo bước qua nhà em.. ” Thấy em thật hạnh phúc ” .. ” Thật đầm ấm với đứa con yêu, bên bữa cơm chiều ” … Tôi đã chạnh lòng khao khát, thầm mong em hạnh phúc là tôi hạnh phúc lắm rồi.. Tôi lặng lẽ quay gót ra về.. ” Xin lỗi em ” … ” Xin lỗi tình yêu ” …
Ôi! giá như chẳng có 3 năm sau, chẳng có những giọt nắng chiều cuối ngâu đang vất vưởng bạc bẽo trôi đi, mơn man cơn gió nhẹ .. Ôi! giá như những giọt mưa kia là những Hoa lệ rơi tràn đầy hay là sự tiếc nuối của nàng ngâu…
Tôi đang nhìn hai người ngồi đó…. một còn thơ dại lắm… một người đang ngậm ngùi cay đắng.. Một cảnh chia xa làm tan nát nỗi lòng tôi.. Ở đời biết bao nhiêu điều giá như, bơi ép buộc, hay bước chân vồ vập.. cứ thương cho, thương hại, mà chẳng nghĩ thương yêu…
Những niềm đau tôi phải chôn dấu.. những nỗi buồn phiền rồi cũng theo tháng năm dần trôi… Bởi vì lâu lắm rồi tôi đã chốn chạy em.. bởi vì có lần tôi qua nhà em, tôi nhìn thấy em thật hạnh phúc.. Bởi vì cũng chiều hôm ấy khi tiết Thu về vấng vương chút nắng của heo may… những giọt nắng chiều đã tan biến vào hơi lạnh, ánh trăng cũng mở ảo đầy hơi sương.. lòng tôi trĩu nặng khi đặt chân trên đường phố Nguyễn Du.. ” Đây đường xưa lối cũ ” … ” Hương hoa sữa ngọt ngào lan tỏa ” hết cả hồn tôi, khiến lòng tôi bừng nóng râm ran tưởng trừng như xóa tan màn sương đêm.
Đêm nay đây chỉ mình tôi với tôi.. Tôi lại cảm nhận được tất cả những gì em dành cho tôi.. Em yêu tất cả những gì trong cuộc sống của tôi còn tôi chỉ dám giữ gìn tất cả tình yêu mà em dành cho tôi.
Thoảng thốt trong tôi giọt nắng chiều
Chập chờn quanh quất tìm hoàng hôn
Giá như mưa nhé đừng trút xuống
Để thấy hoàng hôn gom nắng chiều.
.. ” Xin lỗi em! Tạm Biệt Tình Yêu ” …
Theo Ngôi Sao
Tại số phận hay tại tôi?
Có phải tình yêu giống như một vật làm bằng thủy tinh, để làm được nó thì rất khó, nhưng lại rất dễ vỡ. Khi nó vỡ rồi thì những mảnh vỡ đó có thể làm ta chảy máu.
Tôi vẫn đang nhặt những mảnh vỡ của tình yêu, nó đã làm trái tim tôi rỉ máu. Tôi đang xếp nó lại và cho vào nơi sâu thẳm của trái tim để nó mãi trở thành một kỷ niệm đẹp.
Ngày đó tôi gặp và quen em khi em học lớp 9 còn tôi học lớp 10. Tôi có tình cảm với em ngay từ lần gặp đầu nhưng chỉ thể hiện qua ánh mắt và qua những món quà. Tôi ấp ủ tình cảm đó cho đến ngày em ra trường.
Ngày đó cũng đã đến, đó là ngày sau sinh nhật em một hôm, tối hôm đó tôi lấy hết cam đảm đặt tay lên vai em và nói: "Anh yêu em và anh đã yêu em từ rất lâu rồi". Em không nói gì mà cứ đứng lặng im rồi nụ hôn đầu đã được trao cho nhau thật ngọt ngào và ấm áp.
Em nói: "Lúc anh đặt tay lên vai em, em nghĩ sao hôm nay anh ấy bạo thế, bình thường anh rất nhút nhát mà, anh ấy đang làm cái gì vậy, sao chúng mình lại như thế này? Em bảo lần đầu gặp anh nhìn anh ngố lắm, nhưng không biết tại sao lại thích".
Đêm hôm đó về nhà nằm mãi mà tôi không ngủ được, tôi thực sự sung sướng và hạnh phúc. Tôi tự hỏi không biết có phải mình đang nằm mơ không nhỉ!.
Mấy hôm sau em đi làm ở một công ty cách xa nhà.
Video đang HOT
Lần đầu tiên sang thăm em vào một ngày trời nắng to. Em bảo: "Em đợi anh hơn 4 tiếng rồi". Tôi rất cảm động và thương em. Chúng tôi ra ngoài chơi, đến bờ biển tôi ngồi xuống trước, em ngồi xuống sau nhưng cách xa tôi, tôi đứng dậy đặt tay lên vai em rồi ngồi sát em lúc đó có một cảm giác thật yên bình, ấm áp và hạnh phúc. Những cơn gió chiều đang thổi nhẹ trong ánh nắng cuối ngày làm cho mặt biển sóng sánh vàng, tôi như người đang trong mơ. Em khẽ nói và chỉ cho tôi: "kia là hòn núi Ông còn kia là hòn núi Bà vì vậy người ta gọi là hòn Hai".
Tôi nói: "anh sẽ là hòn Ông còn em là hòn Bà chúng ta sẽ ở bênh nhau suốt đời em nhé!"
Em mỉm cười một cái cười thật hạnh phúc. Chúng tôi cùng nhau đi nhặt vỏ ốc, vỏ sò trên bờ biển, khi bắt được những còn sống tôi thả nó về biển.
Tôi nhìn em và nói: "Chúng mình thả nó ra để nó sống còn sinh sôi nảy nở, rồi mình cũng thế em nhỉ!
Em liếc nhìn tôi và cười. Thời gian trôi đi thật nhanh tôi phải về và xa em.
Ngày sinh nhật em, tôi làm tặng em một ngôi nhà bằng tre, ngôi nhà mà tôi đã làm trong nỗi nhớ, trong sự mong chờ và hi vọng cho tương lai của hai đứa. Ngôi nhà đó tôi đã làm mất cả tuần và làm hỏng đến con dao thứ 3. Tôi đặt tên cho ngôi nhà là: "Ngôi nhà hạnh phúc" với mong muốn sau này chúng tôi sẽ sống hạnh phúc trong một ngôi nhà như vậy?
Ngày em đỗ đại học người đầu tiên em báo tin là tôi, tôi thật sự hạnh phúc và vui mừng cho em, vậy là ước mơ của em đã thành sự thật.
Nhưng niềm vui đó không được lâu. Trước khi đi học em đã trao cho tôi thứ quý giá nhất của đời mình. Trong lần đó đã để lại một hậu quả quá lớn mà chúng tôi không thể tưởng tượng được. Em bị ảnh hưởng đến sức khỏe rất nhiều và có thể bị ảnh hưởng đến tương lai sau này.
Em đã bị mất hết niềm tin từ bố mẹ, việc học tập của em cũng bị ảnh hưởng nhiều. Tôi lại càng thương và yêu em hơn, tôi không biết làm gì để bù đắp cho em.
Ngày valentine sau đó, trong trời mưa tôi đi lên đồi tìm và ngắt những bông hoa dại về kết lại thành một bó hoa thật đẹp, đó là bó hoa có mồ hôi, có nước mắt vì nghĩ về nỗi khổ em vừa trải qua, có cả máu của tôi. Bó hoa đó làm em rất cảm động và hạnh phúc.
Có lần em giận tôi, tôi đã cắn ngón tay của mình để lấy máu viết lên lời xin lỗi và viết lên tình cảm của mình. Những tối đi chơi cùng nhau về, tôi thường cõng em và được nghe những lời thì thầm bên tai "Dấu yêu à anh có mệt không, thả em xuống nhé!"".
Trong những ngày xa cách chúng tôi thể hiện tình yêu của mình qua những dòng tin nhắn, có những dòng tin nhắn mà cả đời này có lẽ tôi cũng không quên được.
"Anh yêu ơi! Em đang bay về với anh nè! Anh ơi em bị mưa ướt hết rồi, anh có thương em không".
Hay những đêm khuya em nhắn tin cho tôi: "Anh yêu à chắc giờ này anh đang ngủ rất ngon, đừng tỉnh giấc anh nhé, em chỉ muốn nói rằng em rất yêu và nhớ anh, hôn anh cả trong giấc ngủ nè!".
Có lẽ tình yêu của chúng tôi sẽ còn rất đẹp, rất lãng mạng nếu tôi không gia trưởng và cục tính. Nếu em có thể vị tha hơn và không tin vào số phận.
Trong lúc tức giận và chán nản về công việc tôi đã tát em một cái, một hành động thật khó tha thứ. Cái tát định mệnh đó đã dần đưa tôi và em phải xa nhau. Em giận tôi và em đi xem bói nhiều các thầy bói nói tuổi chúng tôi không hợp nhau, lấy nhau thì sẽ khổ và sau này có thể phải chia tay. Điều đó càng làm em chán nản và tin vào số phận. (Tôi tuổi Trâu, em tuổi Hổ).
Em nói "em đã cố gắng rất nhiều rồi nhưng em không thể tha thứ cho anh. Số của em và anh không hợp nhau vì vậy yêu nhau mới nhiều đau khổ như thế? Bây giờ mình chia tay còn hơn là sau này lấy nhau rồi mà phải chia tay sẽ khổ hơn".
Em quyết định chia tay và mong muốn tôi làm bạn tri kỉ. Quyết định này làm gia đình tôi, gia đình em và tất cả bạn bè đều rất bất ngờ, mọi người có khuyên nhủ cũng không làm em thay đổi. Quyết định này làm cả tôi và em đều rất đau khổ, chỉ trong một tuần mà em đã sút mất 5 kg còn tôi sút mất 4 kg.
Một tháng sau ngày chia tay tôi lên gặp em và muốn nói chuyện với em lần cuối.
"Có phải em vẫn còn rất yêu anh không, có phải em muốn làm bạn tri kỉ là không muốn mất anh không, nếu tiếp tục yêu anh, em sợ khổ cả hai đúng không".
Em ôm chặt lấy tôi và khóc rất nhiều:
"Cảm ơn anh vì đã hiểu em nhưng em xin lỗi em không thể làm khác được, em cũng khổ tâm lắm".
Tôi ôm em siết chặt em vào trong lòng rồi nụ hôn trong nước mắt và đau khổ đã được trao cho nhau, đó là nụ hôn cuối cùng rất mặn và chát. Tôi lại cõng em một lần nữa, em nói: "Đây sẽ là lần cuối cùng anh cõng em...".
Vậy là mối tình đầu của cả hai chúng tôi đã kết thúc sau hơn năm năm yêu nhau, sau quá nhiều nước mắt, quá nhiều những nỗi đau và mất mát. Có phải tại tôi không hay tại số phận đã làm chúng tôi phải xa cách!
Đã gần nửa năm rồi mà sao tôi chưa hề vơi bớt nỗi nhớ em. Trong những giấc ngủ không còn trọn vẹn tôi vẫn thường mơ thấy em. Tôi vẫn đang cố gắng sống thật tốt, thất đẹp và thật ý nghĩa vì em mong muốn, vì gia đình và tương lai.
Trong lòng tôi vẫn còn rất yêu em, tôi thầm mong con đường của em đi sẽ không còn những đau khổ. Cầu chúc em luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và bình an!.
Em trong tôi luôn là một kỉ niệm đẹp!.
Theo Eva
Em sẽ buông tay anh Em, một đứa con gái rất mạnh mẽ, tự tin, không bao giờ chịu cúi mặt trước một ai, vậy mà em đã dẹp bỏ tự ái sang một bên, chỉ để được sống lại trong những kỷ niệm đẹp, để cảm nhận lần cuối cùng những giây phút bên người mình yêu thương... Khi ngồi viết ra những dòng chữ này, em...