Vẫn yêu nhưng lại không còn cảm xúc với chồng
Nghe lời này của tôi, nhiều người có lẽ ngạc nhiên. Làm gì có chuyện, vợ vẫn yêu chồng, vẫn muốn tiếp tục chung sống với chồng mà lại không còn cảm xúc với chồng. Nhưng, đó lại là sự thật. Và, thật không ngờ, khi tôi kể chuyện này ra, có một số bạn gái của tôi cho biết, họ cũng rơi vào bi kịch giống tôi vậy…
ảnh minh họa
Ngày trước tôi không thế
Có thể bạn sẽ hỏi tôi, có chuyện gì vậy? Cuộc sống hôn nhân của tôi có vấn đề gì sao? Thực ra không sao cả. Tôi và chồng lấy nhau bằng tình yêu. Và đến giờ, sau gần 10 năm chung sống, chúng tôi vẫn khá hài lòng về chọn lựa của mình. Sinh hai con đủ nếp đủ tẻ. Vợ không ngoại tình, chồng cũng chẳng có bồ bên ngoài…
Thi thoảng, tôi thường ngồi một mình, nghĩ lại cái ngày xưa ấy, hồi vợ chồng tôi chưa nên duyên vợ chồng. Chúng tôi yêu nhau sao mà cuồng nhiệt, nồng cháy. Lúc nào tôi cũng muốn ở bên anh. Không có điều kiện gặp nhau thường xuyên, cũng đâu có chát, có điện thoại chíu chít như bây giờ, bao nhớ thương của chúng tôi chỉ dồn lại trong ngày cuối tuần. Tôi đếm từng giây, từng phút tới tối thứ bảy để được thấy anh.
Yêu là thế, khát là thế nhưng bố mẹ tôi nào có để cho con gái được tự do “sổ lồng”. Mỗi lần anh đến chơi, đều phải trải qua cả tiếng đồng hồ để “hai cụ” hỏi chuyện “nhà bên ấy”. Mặc cho con gái sốt ruột, hơn 8h tối, bố mẹ mới cho phép tôi được ra ngoài, đi dạo phố với anh và đúng 9h30 phút phải có mặt ở nhà.
Chỉ hơn một tiếng ngắn ngủi cho cả một tuần, tôi tưởng mình sẽ không sống nổi vì cơn nhớ chưa được thỏa mãn. Cả hai chúng tôi chỉ nhăm nhắm đến cuối năm, được cưới nhau để có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau 24/24h, để thoả mãn cái nhớ…
Và ước mơ cháy bỏng đó của tôi cũng thành hiện thực. Sau cưới, hai vợ chồng tôi được 1 tuần trăng mật tại Đà Lạt. Hai đứa đi như trong mơ, thấy có phần “chuyếnh choáng” khi mà tối đến không bị đưa chồng đưa trả về nhà. Cũng chẳng bị bố mẹ chất vấn tối nay con làm gì, ở đâu và lời dặn muôn thuở làm thân con gái, không được đi qúa đà để bố mẹ mất mặt.
Trong khi bạn bè đoán già đoán non, chỉ ít hôm thôi, chúng tôi sẽ đến kì vỡ mật thì chúng tôi vẫn cứ say nhau. Hết giờ làm việc là ùa về đến nhà, chỉ mong bữa cơm qua đi thật nhanh để được nắm tay nhau, dìu nhau vào phòng, nằm cạnh nhau, xem những bộ phim tình cảm lãng mạn cho thoả…nhớ nhung.
Có lẽ vì quá yêu mà chỉ trong vòng 3 năm, tôi đã sinh liền 2 em bé. Còn 2 lần tôi dính bầu nữa phải đi “giải quyết”. Đến nỗi, mẹ tôi dù rất ngại đề cập đến chuyện tế nhị của các cặp vợ chồng nhưng cũng phải ra mặt nhắc tôi phải điều độ. Người phụ nữ mà liên tục chửa đẻ, rồi sa sẩy không hề có lợi cho sức khoẻ chút nào. Đó là chưa kể người ngoài nhìn vào, còn cười chê cho, dù rằng mình có… chửa với chồng.
Kể chuyện này ra, tôi muốn nói rằng, tôi là người phụ nữ hoàn toàn bình thường. Đã có lúc tôi nồng nàn, mạnh mẽ đến thế, mong ở bên chồng nhiều đến thế nào. Và anh cũng vậy…
Video đang HOT
Hình như tôi đã “bất lực”
Cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua. Hai đứa trẻ sinh liền nhau, vui thì cực vui nhưng cũng bắt đầu choán hết thời gian của tôi. Không còn phút giây gọi chồng đi dạo, không còn cảnh được thư thái bên nhau cùng xem chung một bộ phim…tôi bắt đầu tóc hất ngược lên đầu, về đến nhà là hầu con. Việc đầu tiên là tắm cho hai đứa, rồi cho hai đứa ăn, quay sang nấu cơm, xúc cho con ăn, lau chùi nhà lau cửa, dọn cơm cho chồng, giặt giũ rồi khi 10h đêm (giờ này ngày xưa, hình như chúng tôi đã vô cùng…lãng mạn), tôi mới ngồi ăn bữa cơm tối nguội ngắt, rồi tắm giặt cho bản thân.
Hai đứa trẻ ra đời, cũng ngốn hết cả lương của hai vợ chồng. Hộp sữa vừa mua về, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy hết. Sinh hai con đủ trai đủ gái, vui thì có vui nhưng với gia đình kinh tế eo hẹp lại vô cùng thiệt thòi. Thằng cu em chẳng thể nào mặc được áo quần của chị. Mua cái gì cũng phải mua gấp đôi, cái dành cho con gái, cái cho con trai.
Ảnh minh họa
Từ chỗ vô tư lự, trưa đến nhẩn nha rủ chồng đi cà phê, cuối tuần đi xem phim mới ở rạp…, tôi phải từ bỏ tất cả. Tôi nhận làm thêm việc kế toán cho một công ty khác để kiếm thêm tiền. (nghề của chồng tôi không làm thêm được). Ngày qua ngày, cứ đêm tới, công việc nhà tạm ổn, tôi lại lao vào canh cho con ngủ say sau đó lại từ từ bò ra ngoài, ngồi trên máy tính. Nhiều lúc, làm tới 2,3 giờ sáng…
Tôi già đi trông thấy, người xọp đi, hốc hác. Trước tôi săn chắc, thích mặc váy hai dây vì tôi có bờ vai đầy, mịn thì nay, tôi không dám ngắm cơ thể mình trước gương. Hai hốc vai trũng xuống, mỗi khi tắm còn đủ để “đựng nước” trong hai hốc xương. Mắt thì trũng xuống. Cơ ngực chảy xệ, teo tóp. Chân tay cũng gầy guộc…tôi tuy không ốm bao giờ (vì có dám ốm đâu, ốm thì lấy ai hầu con và tiền đâu mà thuốc men) nhưng bạn bè ai nhìn cũng bảo tôi tụt dốc qúa. Tôi cũng chẳng còn vui vẻ như trước, lúc nào cũng chỉ chực cáu kỉnh, quát nạt…Lo kiếm tiền, lo cho con, tôi bắt đầu mất ngủ trầm trọng…
Có lẽ từ sự thay đổi đó mà tôi cũng mất dần cảm xúc với chồng. Cả tuần tôi cũng chẳng có chuyện gì để nói với anh. Cũng chẳng còn sở thích ngắm khuôn mặt chồng mỗi sớm và hôn lên trán để đánh thức anh trở dạy. Sáng sáng, tôi bật dậy là nghĩ ngay đến việc lo ăn cho con.
Thứ 7, chủ nhật, thì lao vào cuộc chiến với đứa trẻ vì các con không đi học. Vật nhau từ sáng tới tối, nhiều lúc, tôi chỉ thèm được nằm nán lại trên giường để phục hồi cơ thể rệu rã nhưng đứa này vò tai, đứa kia bứt tóc khiến tôi không yên được.
Cuộc sống của tôi cứ thế qua đi. Bi kịch ở chỗ, chồng tôi vẫn rất yêu vợ, bất chấp tôi đã xấu đến thế. Lâu lâu, anh lại có nhu cầu gần gũi tôi. Nhưng, tôi thì bải hoải cả người, mỗi lần thấy anh ra dấu hiệu là càng bủn rủn vì sợ hãi hơn. Nhiều hôm, làm việc tới 3 giờ sáng, vừa đặt mình được dăm phút thì thấy anh dờ tới. Tôi xỉu cả người, muốn hét toáng lên là để yên cho tôi nghỉ, tôi ngủ, tôi lấy lại sức.
Liên tiếp nhiều tuần liền, mỗi lần chồng tôi có ý định, tôi lại gạt tay anh ra, mệt mỏi bảo: Em mệt lắm. Để em nghỉ. Lúc đầu chồng tôi còn vui vẻ chấp nhận. Nhưng tần suất tôi mệt liên tục xảy ra, anh không còn được thỏa mãn nhu cầu sinh lý một chút nào. Thế là anh bắt đầu cáu giận. Anh bỏ ra ngoài nằm và cả mấy ngày sau đó không nói không rằng, đến con cũng chẳng thèm chơi đùa.
Tôi không ghét chồng, trong sâu thẳm, tôi vẫn yêu anh, chỉ là tự dưng giờ đây, tôi không còn cảm xúc về chuyện đó nữa. Lên giường với tôi chỉ đơn thuần là để đi ngủ. Tôi cũng hiểu, cũng thương anh lắm. Để cứu vãn tinh thần, thi thoảng tôi cũng đành miễn cưỡng chiều anh. Nhưng, toàn thân đau nhức, bải hoải, toi như khúc gỗ, mặc anh muốn làm gì thì làm mà không có chút hợp tác nào.
Chồng tôi cũng nhận ra có gì không ổn. Anh bắt đầu tỏ rõ sự thất vọng vì tôi. Càng ngạc nhiên hơn vì tôi đâu có bồ bịch gì. Anh chỉ nghi tôi không còn yêu anh nữa. Tôi thì lẩn như trạch, tìm mọi kế hoãn binh, thậm chí còn mong đến ngày “đèn đỏ” để được danh chính ngôn thuân “cai chồng” trong 1 tuần liền mà anh không có lý do gì để giận dỗi cả.
Thế rồi lâu dần, tần suất của chồng tôi với tôi thưa dần. Tôi thở phào, mỗi tối lên giường, mà không bị ai dụng chạm, có thể duỗi tay chân nằm ngủ đến sáng là tôi rất mừng. Được một thời gian thì một người bạn mách, hình như chồng tôi có bồ. Cô ấy trông thấy chồng tôi đi cùng với cô gái nào đó vào nhà nghỉ giữa trưa. Cô bạn còn nói như xối nước vào mặt. Bây giờ bồ bịch người ta đổi hướng, không ăn ở vào ban tối đâu mà đi ban ngày, vào giờ hành chính để vợ con đỡ nghi.
Nghe cô bạn nói vậy, tôi cũng ngờ ngợ, nghĩ đến những gì đã diễn ra với mình thời gian qua. Chồng tôi là một thanh niên khoẻ mạnh, mới hơn 30, anh dồi dào sinh lực nhưng tuyệt đối là người coi trọng gia đình. Nếu có chuyện đó xảy ra, thì chỉ là anh muốn giải quyết nhu cầu sinh lý chứ không phải vì bồ bịch để hành hạ, sao nhãng, bỏ bê vợ con. Tôi đã không dám ghen.
Tôi mặc kệ, thậm chí nhiều lần tôi còn nhủ rằng, nếu đi với ai đó thì anh phải có biện pháp để bảo vệ sức khoẻ cho mình và cho cả vợ con nữa. Đừng để vì điều đó mà ham tàn quá dộ. Tôi tự thấy mình bất lực, không giúp anh trong vấn đề tế nhị kia. Tôi cần thời gian, cần sự nghỉ ngơi còn anh thì cần được là một người đàn ông thực thụ.
Nhưng, khi tôi cất công theo dõi, tìm hiểu, tôi rất lạ vì hoàn toàn không bắt gặp được một dấu hiệu gì bồ bịch ở chồng. Bây giờ, sau một thời gian dài, tôi đã có thể tin rằng, chồng tôi không hề có một ai đó ở ngoài. Tôi đoán có thể cô bạn kia đã nhầm anh với một người nào đó cũng có phom người hao hao vậy.
Chồng tôi vẫn chung thuỷ với vợ, chỉ là bây giờ, anh tỏ ra buồn hơn. Anh cũng bắt đầu tránh mặt tôi, không khí gia đình nhiều lúc như có gáo nước lạnh dội vào. Tôi cũng gần xa nói về áp lực mình đang gặp, nhưng chồng tôi không hiểu được. Anh khăng khăng nghĩ, phụ nữ lơ việc nhà là bình thường. Người khác làm được, cớ sao tôi lại đem “mắm muối dưa cà” để làm lý do xa chồng…
Khi tôi đem câu chuyện này chia sẻ với bạn, nhiều người bạn của tôi cho biết, họ cũng đang rơi vào cảnh như tôi. Nỗi lo cơm áo gạo tiền, sức ép công việc cơ quan, rồi những công việc không tên cứ đổ lên đầu khiến những người phụ nữ trở nên mỏi mệt. Cảm xúc lãng mạn vì thế cũng chết dần. Không bồ bịch, vẫn muốn sống với nhau trọn đời, nhưng sự gắn kết vợ chồng lại bị “kẻ thù giấu mặt” như vậy giết chết.
Có người khuyên tôi nên nhanh chóng tự giải phóng cho bản thân. Ít ra là hãy yêu cầu chồng chia sẻ việc nhà với mình, từng chút một. Khi anh phải làm việc nhà có thể anh sẽ thấy năng lượng trong người không còn nhiều, qua đó mà hiểu cho vợ hơn. Nhờ đó, tôi sẽ đỡ mệt hơn. Và có thể biết đâu, tôi sẽ phục hồi lại sức sống.
Tôi chẳng biết thế có đúng không? Nhưng quả thực, tôi thấy mình mệt mỏi. Tôi mong rằng, câu chuyện khó nói của tôi có thể giúp ích gì đó cho những gia đình khác, hoặc có thể nói lên một thông điệp, đừng để những người phụ nữ phải rơi vào trạng thái “xa lạ” với chồng, cho dù thực tâm họ đâu muốn điều đó.
Theo VNE
Phải làm người thứ ba dù có con với anh?
Biết Nam có vợ nhưng tôi vẫn yêu anh. Đó là điều điên rồ nhất mà tôi từng làm trong đời mình.
Có lẽ do lúc ấy tôi đã quá lứa lỡ thì nên gặp anh lần đầu, tôi đã say mê, muốn trao cho anh tất cả. Tôi nói với Nam: "Em sẽ không làm gì ảnh hưởng đến gia đình anh. Xin anh hãy để cho em được yêu anh một cách tự nguyện, không đòi hỏi".
Mới đầu Nam còn ngần ngừ, nhưng sau đó anh cũng xiêu lòng. Và chúng tôi đã có những ngày tháng êm đềm bên nhau cho đến khi tôi tha thiết van xin anh cho tôi một đứa con. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng một người phụ nữ không chồng, khi về già sẽ rất buồn. Nếu có được một đứa con thủ thỉ thì sẽ bù lại được phần nào nỗi trống vắng những khi tuổi già xế bóng.
Mặt khác, suốt khoảng thời gian có anh, tôi đã nhận ra rằng anh không hề yêu tôi. Đó là sự thật hiển nhiên. Anh chỉ cần tôi những lúc vợ chồng anh hục hặc, những lúc bị stress trong công việc hay đơn giản chỉ là những khi anh muốn thay đổi hương vị trong cuộc gối chăn. Nhưng tôi thì khác. Tôi yêu và mong muốn đến cháy lòng có được một đứa con với anh. "Anh đừng lo sem sẽ làm khó dễ. Em hứa sẽ không bao giờ hé môi cho bất cứ ai"- tôi nài nỉ.
Kết cục thì tôi cũng được toại nguyện. Khi biết tôi mang thai, anh có chút lo lắng. Thế nhưng khi tôi quả quyết rằng anh sẽ chẳng liên can gì đến đứa bé, nó chỉ là con của riêng tôi; thậm chí nếu anh muốn, tôi sẽ rời xa thành phố... thì anh yên tâm hoàn toàn. Kể từ lúc biết chắc mình có con, tôi nghĩ có lẽ mình không cần người đàn ông ấy nữa. Tôi đủ mạnh mẽ để làm một người mẹ đơn thân như cách người ta hay nói bây giờ.
Kết cục thì tôi cũng được toại nguyện. Khi biết tôi mang thai, anh có chút lo lắng. (Ảnh minh họa)
Nghĩ là vậy nhưng thực tế lại khác. Khi mang bầu, có những cơn thèm bất chợt giữa đêm hôm khuya khoắc hay khi trời đang giông mưa, bỗng thấy cần quá một người đàn ông bên cạnh. Khi hôi cơm tanh cá, mệt mỏi chẳng muốn làm gì, bỗng thấy thèm một sự an ủi vỗ về... Cứ thế, sự khát thèm như một liều thuốc độc bào mòn lý trí. Tôi bắt đầu nhắn tin, gọi điện, thậm chí đến tận nơi anh làm việc để tìm.
Tôi bắt đầu đày ải Nam trong sự ghen tuông, đố kỵ với người vợ danh chính, ngôn thuận của anh. Điều khiến anh phải chấp nhận những cơn mưa nắng thất thường của tôi chính là đứa con trong bụng. Khi biết đó là con trai, anh rất hào hứng bởi vợ anh chỉ sinh cho anh những "thị mẹt". Tôi nghiễm nhiên cho mình cái quyền được đòi hỏi, mặc cả tình cảm, sự chăm sóc của anh. Dần dần, tôi muốn anh phải trọn vẹn là của mẹ con tôi.
Muốn được như vậy, tôi đã lên hẳn một kế hoạch "bắt cóc" Nam. Tôi bắt đầu gieo nghi ngờ cho vợ anh, đánh tiếng với mẹ anh bằng những tin nhắn vu vơ. Và tôi nói thẳng với anh: "Em muốn có một danh phận vì em chứ không phải vợ anh đã sinh cho nhà anh một đứa cháu trai để nối dõi tông đường". Nghe vậy, mặt anh đỏ lên: "Em quên mình đã hứa những gì rồi hay sao? Nếu biết trước có ngày này, anh đã không nhẹ dạ nghe theo lời em". Tôi cười: "Bây giờ anh hối hận rồi phải không? Nhưng ít ra thì em cũng đã cho anh những năm tháng tuyệt vời. Em phải được đền bù chứ? Nếu anh không muốn ly dị để cưới em thì phải cho mẹ con em một cuộc sống như vợ con anh đang có".
Tôi khủng bố Nam và cả gia đình anh bằng những chiêu trò như thế. Tôi biết chắc là anh sẽ không dám để mọi chuyện đổ bể vì anh còn có địa vị, có các mối quan hệ xã hội phải giữ gìn. Và trên hết, gia đình anh chắc chắn sẽ không vì sợ tốn kém mà để mất mặt.
Thế nhưng tôi đã chờ đợi không phải chỉ một, đôi ngày. Cả tháng nay, Nam không thèm đếm xỉa gì đến mẹ con tôi. Thậm chí tôi nhắn tin, gọi điện anh không trả lời; tôi đến công ty thì anh kêu bảo vệ đuổi tôi về. Cho đến cách nay 3 ngày, anh nhắn tin cho tôi: "Để cho anh yên nếu em muốn tốt đẹp". Tôi thấy trong tin nhắn của Nam có vẻ như đe dọa nhưng tôi không nghĩ ra là anh sẽ làm gì? Và tôi cũng đã mất ăn, mất ngủ từ đó vì phải suy nghĩ tìm cách cách đối phó.
Thế đấy, làm người thứ ba có sung sướng gì đâu? Nhưng chẳng lẽ tôi lại chịu thua? Tôi cũng là một người phụ nữ. Con tôi cũng là con anh, tại sao chúng tôi phải chịu thiệt thòi chỉ vì tôi không phải là vợ trên giấy tờ của anh? Tôi nhất định phải đòi lại quyền lợi chính đáng của mình...
Theo VNE
Vợ tôi đi lấy chồng Ngày mai, vợ tôi sẽ lên xe hoa về nhà chồng, làm vợ của người ta. Giờ phút ấy với vợ mà nói thật thiêng liêng và trọng đại, nhưng với tôi, đó chỉ là một ngày đau khổ và đầy nước mắt. Yêu nhau 3 năm, cuối cùng chúng tôi cũng cưới nhau. Thêm 3 năm nữa, chúng tôi chưa thể có...