Vẫn quyết lấy nhau dù chưa một lần nắm tay
Vốn là bạn bè chơi thân, lại vào độ tuổi bị coi là ế, từ một lời nói tưởng là đùa, chúng tôi cứ thế tính đến việc cưới xin dù chưa một lần nắm tay nhau.
Tôi và anh cùng quê, học cùng nhau từ lớp một cho đến lớp 12. Hết cấp ba, tôi lên thành phố học đại học, còn anh ở quê làm công nhân. Chúng tôi chơi thân với nhau trong một nhóm bạn gồm 6 người. Tuy không ở gần nhau, nhưng luôn giữ liên lạc. Bao năm qua, dù đi làm ăn hay học tập ở đâu, cứ mỗi lần có dịp về quê, cả 6 người lại tụ tập với nhau, tâm sự, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn.
Theo thời gian, mỗi lần tụ họp, con số 6 người ngày càng tăng lên, bởi có người đã lập gia đình, có con, có người mang người yêu đến giới thiệu… Tình cảm của chúng tôi vô cùng trong sáng và tốt đẹp.
Những năm trước, mỗi lần về quê, lúc thì tôi ngồi xe người này, lúc thì tôi ngồi xe người kia nhưng từ ngày mọi người có đôi, có cặp, tôi thường xuyên ngồi xe của anh. Do đó, mọi người trong xóm, trong làng luôn đinh ninh rằng, chúng tôi là một đôi.
Năm nay, chúng tôi đã bước sang tuổi 30. Trong nhóm chỉ còn tôi và anh là chưa lập gia đình. Vì vậy, mọi người luôn cố tình gán ghép anh và tôi lại với nhau. Thậm chí, gia đình tôi và gia đình anh cũng vậy, cứ mỗi lần thấy tôi và anh đều nói: Còn hai đứa mày nữa thôi, lấy nhau đi chứ còn chờ gì nữa.
Khi mọi người trêu, ghán ghép, tôi và anh cũng hưởng ứng hùa vào, gọi nhau là vợ chồng. Tết năm nay, khi bị mọi người trong gia đình giục dã chuyện lập gia đình, anh bảo với tôi: Hay vợ chồng mình chống ế cho nhau đi. Tưởng anh nói đùa, tôi bảo: Anh về báo cáo với bố mẹ đi, chúng ta cưới cho các cụ đỡ kêu ca.
Video đang HOT
Hai gia đình vốn đã quý nhau, lại đang đau đầu vì chúng tôi lớn tuổi mà chưa chịu lập gia đình, giờ thấy vậy liền tích cực xúc tiến. (Ảnh minh họa)
Không ngờ anh lại làm thật. Khi anh xin phép bố mẹ tôi cho hai đứa qua lại tìm hiểu, bố mẹ tôi đồng thanh bảo: Bọn mày có phải quen nhau ngày một ngày hai đâu, còn tìm hiểu cái gì. Nếu yêu thương nhau thì tính chuyện cưới xin luôn đi, năm nay cũng đã 30 chứ trẻ trung gì nữa đâu.
Hai gia đình vốn đã quý nhau, lại đang đau đầu vì chúng tôi lớn tuổi mà chưa chịu lập gia đình, giờ thấy vậy liền tích cực xúc tiến. Vậy là trong mấy ngày nghỉ Tết, từ một câu nói đùa, chuyền chung thân đại sự của tôi và anh cứ thế được quyết định. Mẹ anh xem ngày rồi mang lễ sang nhà tôi dạm ngõ.
Bạn bè nghe tin chúng tôi cưới nhau vào tháng 8 ai cũng bất ngờ. Thậm chí có người còn trách: Chúng mày kín thế, hèn gì thấy suốt ngày đi với nhau, thế mà hỏi lại cứ chối đây đẩy. Nghe vậy, tôi chỉ cười, vì thực tế tôi không biết trả lời mọi người ra sao. Chính bản thân tôi còn bất ngờ nữa là họ.
Sau Tết, anh ở quê còn tôi ra Hà Nội tiếp tục với công việc. Mật độ liên lạc nhiều hơn trước một chút, nhưng những câu chuyện thì cũng không khác gì ngoài những câu hỏi thăm thường ngày, kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra quanh mình…
Dịp nghỉ lễ 30/4, tôi về quê. Chúng tôi lần đầu tiên bên nhau trên cương vị mới. Dù vậy, khoảng cách giữa hai đứa vẫn không thay đổi, không một cái ôm, không một lần cầm tay nhau. Có khác chăng so với trước kia chỉ là thời gian chúng tôi ở riêng bên nhau nhiều hơn, không còn là những lần tụ tập tập thể đông đúc như trước kia nữa. Hết kì nghỉ, tôi lại quay trở về thành phố với công việc của mình.
Liệu một cuộc hôn nhân chỉ xuất phát từ tình bạn, từ sự hiểu và trân trọng lẫn nhau có đem lại hạnh phúc lâu bền? (ảnh minh họa)
30 tuổi, nhưng tôi lại chưa từng yêu lần nào. Anh là người tốt, trong nhóm bạn chúng tôi chơi thân, tôi quý anh nhất và cũng chơi thân với anh nhất. Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, chúng tôi sẽ lấy nhau. Vậy mà, giờ đây, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến ngày cưới. Ở bên anh, tôi thấy an tâm, nhưng lại không có cảm giác bồi hồi, rung động như người ta thường nói khi ở bên người yêu.
Tôi không biết cảm giác của anh với mình thế nào, tôi cũng không đủ can đảm để hỏi. Không giống với tôi, anh đã từng trải qua mấy mối tình, nhưng đều không thành.
Nhiều khi tôi lo lắng tự hỏi, không biết sự lựa chọn của mình là đúng hay sai. Chúng tôi hiểu nhau, trân trọng nhau, nhưng có lẽ lại thiếu đi yếu tố quan trọng nhất của một cuộc hôn nhân, đó là tình yêu. Liệu một cuộc hôn nhân chỉ xuất phát từ tình bạn, từ sự hiểu và trân trọng lẫn nhau có đem lại hạnh phúc lâu bền?
Theo VNE
Đi đâu anh cũng để tôi trả tiền
Bạn cũng có thể nghĩ tới chuyện anh không có tiền. Tại sao lại như vậy, anh cũng đi làm, lại còn làm công việc ổn định.
Chuyện là thế này, tôi thật tình còn không biết có nên nói hay không. Nhưng đúng là, có lúc cũng mệt mỏi và phải suy nghĩ về cái gọi là tình yêu. Người ta nói, tình yêu không nên toan tính vật chất, tiền bạc. Tôi cũng nào có tính toán gì, chỉ là, vấn đề đó không thể không khiến tôi suy nghĩ.
Tôi và anh yêu nhau tới giờ cũng được 7 tháng. Trong suốt thời gian ấy, anh luôn chiều chuộng tôi và quan tâm tôi. Chiều chuộng ở chỗ, tôi muốn đi đâu là anh cho đi liền, tôi thích anh gì là anh chiều theo ý tôi, cũng ăn dù là không thích lắm. Đôi khi, tôi có muốn đi xem phim mà bộ phim đó anh xem rồi, anh cũng sẽ vui vẻ xem cùng tôi. Anh tích cực chọn quần áo cho tôi, tư vấn cho tôi bộ nào mặc đẹp và tỏ ra rất hài lòng khi đi cùng tôi. Chỉ một điều là, tất cả những lần như thế, anh đều để tôi trả tiền.
7 tháng, đâu phải thời gian ngắn, nó quá dài cho một cuộc tán tỉnh chứ đừng nói là tôi và anh đã yêu nhau. Anh còn tính tới chuyện cưới xin, muốn tôi làm vợ anh, vậy mà, từ ngày tán tới ngày yêu, còn đang trong giai đoạn lãng mạn, mặn nồng, anh chưa một lần chủ động trả tiền cho tôi. Nói thế thì hơi quá, có lẽ anh trả được 2 lần, nhưng những lần đó đều là tôi không mang tiền, hay do tôi không chủ động rút ra để trả.
Tôi có mang chuyện này nói với bạn bè thì họ nói, anh đang lợi dụng tôi chứ không hề yêu tôi. (Ảnh minh họa)
Đi ăn tôi trả tiền, nghĩ rằng đi xem phim anh sẽ chủ động mua vé cho tôi, nhưng không, anh vẫn để tôi trả. Tôi đã tìm đủ lý do để biện minh cho anh, rằng vì sao anh lại như thế, tôi cũng thông cảm với việc anh không mang tiền. Nhưng tôi lại nghĩ, vì sao lại như thế khi mà anh đã hẹn hò tôi đi chơi.
Bạn cũng có thể nghĩ tới chuyện anh không có tiền. Tại sao lại như vậy, anh cũng đi làm, lại còn làm công việc ổn định. Anh cũng có tiền hàng tháng giống như tôi. Nếu đã xác định yêu đương, anh cũng nên có một khoản cho việc đó. Đâu thể cứ để tôi chi trả mãi được trong khi tôi là con gái. Nếu như, anh không đi làm thì không nói làm gì, đằng này, tôi cũng chẳng hơn gì anh, vậy mà anh cứ mãi lặp lại chuyện đó.
Tôi có mang chuyện này nói với bạn bè thì họ nói, anh đang lợi dụng tôi chứ không hề yêu tôi. Nhưng thật lạ, lúc nào anh cũng tỏ ra rất yêu thương tôi, anh quan tâm tình cảm với tôi. Tôi có nói gì anh cũng nghe và luôn thấu hiểu. Chẳng lẽ chuyện cưới xin cũng là giả, đưa tôi về gặp bố mẹ anh cũng là giả? Tôi phải làm sao đây, phải tin vào điều gì, đúng là tình yêu đã khiến cho con người ta mụ mẫm rồi. Chỉ cần biết lý do chính đáng để tôi có thể thoải mái khi yêu anh, thế là đủ. Còn thật sự, khi chưa hiểu được vì sao, lòng tôi rối bời và tôi không muốn tiếp tục chuyện tình yêu này. Tôi mệt mỏi quá rồi!
Theo VNE
Đã lùn lại quá béo, người yêu dọa bỏ Gần đây, đi với bạn bè, ai cũng bảo tôi là &'sao mày béo thế?' làm tôi nản. Anh thì liên tục chê tôi &'béo quá rồi đấy, ăn ít thôi', làm tôi cũng phiền lòng. Ngày mới yêu nhau, tôi có thân hình khá đẹp dù là người không cao. Nhưng đổi lại, sự nhỏ nhắn, thon gọn, phần nào ra phần...