Vẫn phải trả tiề.n “bảo kê” dù chẳng muốn
Dù không muốn, nhưng nhiều chủ quán phải cắn răng trả tiề.n “bảo kê”.
Người ta thường bảo “phi thương, bất phú”, mà quên nói rằng, buôn bán cũng là một công việc cực khổ nhất trên đời. Khi đã bắt tay kinh doanh, ngoài tiề.n mặt bằng, nhân viên, nguyên vật liệu…bạn còn phải chi cho các thế lực khác dù không muốn, đặc biệt là dân xã hội đen.
Một cảnh giang hồ đang đậ.p ph.á đòi bảo kê.
Đây là nỗi khổ mà những người chủ xui xẻo vì chẳng biết kêu với ai, khi đã bị để ý hoặc rơi vào địa bàn hoạt động của xã hội đen chúng sẽ tìm đủ mọi cách chơi xấu, ném đá giấu tay,… Thế nên, các chủ tiệm phải “ngậm bồ hòn làm ngọt” và tự an ủi “tránh voi chẳng xấu mặt nào”.
Giang hồ cộm cán luôn thủ sẵn “hàng nóng”
Video đang HOT
Sau 10 năm tích lũy, anh Thanh quyết định mở một quán ăn bán đồ miền trung, để bà xã có nơi trổ tài nấu ăn, vừa đỡ nhớ quê hương, cũng như có chỗ cho bạn bè tụ tập. Do đồ ăn của quán ngon, anh lại quan hệ rộng, nên dù mới chỉ những ngày đầu mà quán vẫn rất đắt khách.
Sau một tháng, đang cảm thấy may mắn vì công việc làm ăn suôn sẻ, anh Thanh đã phải lo lắng khi bị bọn xã hội đen để mắt đến. Lần đó, vì bận chút việc, anh không đến quán cả ngày, chỉ tới tối mới đến xem như thế nào và quyết toán sổ sách luôn. Vừa bước vào quán, một cậu nhân viên đã hớt hơ, hớt hải chạy đến: “Anh ơi, hồi nãy có mấy người mặt mũi bặm trợn đến quán mình đòi tiề.n bảo kê”.
Một quán ăn tan nát vì không chịu nộp tiề.n bảo kê.
Mới đầu, anh Thanh cũng hơi lo sợ, nhưng nghĩ lại, chắc mấy thằng nghiệ.n nào đó, vã quá tới xin tiề.n, chứ quán của anh có phải bia ôm hay quán nhậu hoành tránh gì đâu mà cần người bảo kê. Thế là, anh cho qua luôn. Tuy nhiên, chỉ ba ngày sau, anh Thanh đã thấy mình sai lầm như thế nào.
Sáng đó, anh Thanh đang ở phía sau bếp để kiểm tra độ tươi ngon của nguyên liệu, chợt nghe phía trước quán quá ồn ào. Vừa chạy lên, ngay lập tức, một cảnh tượng hoang tàn xuất hiện trước mặt anh. Bàn ghế xiêu vẹo do bị dẫm đạp, quăng quật; chén đũa vỡ tan tành còn nhân viên của anh thì sợ xanh mặt.
Các quán ăn đắt khách dễ trở thành mục tiêu của dân “bảo kê” (Ảnh minh họa)
Chưa hết, ở trung tâm của đống đổ nát đó đang có 4 người khách đán.h nha.u chí tử. Điều quái lạ là, dù họ khiến tất cả đồ đạc trong quán anh tan nát, nhưng cả 4 người đó không có sứt sẹo mảy may. Họ đán.h nha.u như thể đang diễn kịch. Sau một hồi bàng hoàng, anh chợt nhớ lại sự vụ 3 ngày trước và chợt hiểu tại sao lại thế.
Mới đầu, anh cũng tính báo công an, nhưng chợt nghĩ: “Chẳng nhẽ hôm nào mình cũng phải đi mua lại một đống đồ với báo công an?”; thế nên anh thu hết can đảm bước tới đề nghị điều đình. “Mấy anh thông cảm, hôm trước có đứa nhân viên đã nói chuyện với em mà em quên mất”, anh Thanh ngọt nhạt.
Và sau khi đồng ý mỗi tháng “cống nạp” cho mấy anh 4 triệu thì cả 4 “khách hàng” đó mới chịu ra về, kèm theo tối hậu thư: “Cứ quên tháng nào, tháng đó chuẩn bị tiề.n mà sắm lại đồ đạc mới”. Biết là mất tiề.n oan, nhưng anh Thanh đúng là không có giải pháp nào khác một khi giới xã hội đen đã để mắt tới mình.
Tuy nhiên, anh Thanh không phải là ông chủ xui xẻo cá biệt, anh Tú cũng thế. Dù quán cà phê của anh nằm trong hẻm, nhưng với việc bài trí có gu riêng, âm nhạc êm dịu cộng với giá cả mềm, nên đã thu hút nhiều khách hàng ngay từ khi mới khai trương.
Giang hồ dàn ra đường để bắt chẹt các quán (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện diễn ra như mơ với anh Tú, cho đến một ngày, giang hồ của khu vực đó nhận định, cái quán cà phê của anh Tú đã đủ béo để “đẻ” ra tiề.n. Mới đầu, với bản tính nóng nảy, anh nói với hai gã giang hồ bặm trợn sẽ không trả tiề.n bảo kê vì quán của anh không cần họ “chăm sóc riêng”.
Ngày đầu tiên sau khi từ chối “lời đề nghị khiếm nhã”, anh Tú thấy quán của mình thưa khách hẳn. Ngày thứ hai cũng thế, nhưng anh vẫn chưa quan tâm lắm. Tới ngày thứ ba, vì có việc nên phải trưa anh mới tới quán, thì anh đã hiểu ra vấn đề.
Chẳng hiểu ở đâu mọc ra, ngay trước đường vào con hẻm quán cà phê của anh, có rất nhiều thanh niên người xăm vằn vện thi nhau uống rượu, đán.h bà.i dàn cả ra đường. Thấy người dân trong con hẻm thì không sao, thấy người lạ họ liền chặn xe lại hỏi là ai, ở đâu, tới đây làm gì, như cảnh sát khu vực. Quan sát từ xa, anh Tú thấy hai người khách quen của quán, đã phải quay lui khi thấy những ánh mắt hằn học của đám thanh niên đó.
Một cơ sở karaoke bị giang hô đâp phá tan nát
Trước sự việc đó, sau khi cân nhắc lợi hại, anh Tú đành phải dằn lòng, chấp nhận sống chung với lũ. Thôi thì ăn ít đi một chút để giữ khách cho quán, chứ để tình trạng này thêm vài bữa nữa, quán anh có nguy cơ phá sản hoặc mất khách mối thì nguy.
Sau một hồi điều đình, anh Tú mỗi tháng phải cống nạp cho các đại ca của khu vực 5 triệu để giữ “hòa khí”. Trước giờ, anh luôn nghĩ sẽ không phải ở trong hoàn cảnh này, thế nhưng giờ đây cũng không thể làm gì khác. Không lẽ phải dời địa điểm quán, vừa tốn kém vừa mất công sức mà chắc gì chỗ mới đã an toàn?
Theo Đất Việt