Vẫn đợi chồng dù anh theo gái và bỏ con
Anh bảo tôi được hai gia đình chăm sóc nên anh đi lo cho cô gái kia vì cô ấy còn trẻ mà phải nuôi con một mình.
Tôi là một cô gái sống xa quê hương. Khi về nước thăm gia đình, tôi đã gặp anh và chúng tôi yêu nhau. Cuộc hôn nhân nhanh chóng được diễn ra sau hai lần gặp mặt. Tôi tự tin mình đã lựa chọn đúng, bởi với tôi, anh là người đàn ông trưởng thành, công việc ổn định, sống tình cảm và biết quan tâm, chăm sóc tôi cũng như gia đình. Điều quan trọng hơn cả là tôi yêu anh và chúng tôi yêu nhau.
Trong ba năm chung sống, tôi cảm nhận mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Tôi được chồng yêu, gia đình chồng thương, quý mến. Chúng tôi có đầy đủ về kinh tế, có cuộc sống riêng. Hàng ngày, chồng vẫn đi đúng giờ và về đúng giờ sau những buổi anh chơi thể thao. Ba năm, đã 2 lần tôi có bầu và đều không giữ được. Tôi đau khổ hơn ai hết nhưng tôi sợ anh buồn và gia đình lo lắng thêm, tôi đã tự mình vượt qua. Tôi chỉ biết khóc thầm hàng đêm. Anh biết tôi khóc và biết tôi buồn như thế nào khi không giữ được con. Tôi biết anh luôn cố gắng để tôi yên tâm và vui khi ở bên anh. Tôi tin vào tình yêu anh dành cho tôi nhưng sau đó, tôi cũng không biết từ khi nào, anh đã thay đổi. Anh đã có người con gái khác. Anh đã thay đổi nhanh đến như vậy!
Một người con – niềm hy vọng của gia đình, một người chồng yêu thương vợ, khao khát có con nay đã không còn như vậy. Ngày tôi báo cho anh rằng tôi có thai tiếp, tôi cảm nhận được niềm vui vô hạn của mình sau bao lâu chờ đợi. Tôi như người mẹ hạnh phúc nhất trên thế gian. Tôi lại tiếp tục cảm nhận được niềm vui trong cuộc sống. Tôi đã tưởng tượng ra chồng sẽ như thế nào nhỉ? Có lẽ anh hạnh phúc lắm, anh sẽ hét lên và ôm hôn tôi nhiều lắm vì cuối cùng chúng anh lại có bé…
Nhưng tôi vô cùng đau đớn vì khi tôi nói với anh tin vui đó, anh đã xin lỗi tôi vì anh có bạn gái ở ngoài được một thời gian rồi. Anh nói anh vui khi biết điều đó nhưng anh thấy, anh không xứng đáng nhận niềm vui đó. Anh bảo tôi hãy chăm sóc bản thân để con được khỏe. Ôi, còn gì đau đớn hơn nữa khi nghe những lời anh nói. Bao nhiêu dự định, sự tin tưởng vào một tương lai tốt đẹp mà tôi mơ ước nay bị anh làm cho tan biến. Thân thể tôi như tê liệt. Tôi không còn biết mình phải như thế nào nữa. Đau đớn đến tột cùng! Anh đã làm những gì trong suốt thời gian tôi phấn đấu vì anh? Tôi thường xuyên kiểm tra sức khỏe, phải trải qua rất nhiều lần xét nghiệm, nay viện này, mai viện khác, chỉ mong chúng tôi có hạnh phúc trọn vẹn như anh mong.
Dù rằng tất cả những lần xét nghiệm đó đều có chung kết quả, tôi vẫn bình thường, không có gì bất thường nhưng tôi luôn phấn đấu cho sự nghiệp, công việc để vợ chồng có cuộc sống tốt hơn. Anh đã nói: “Cám ơn em. Vì anh mà em phải vất vả nhiều. Anh sẽ không bao giờ làm em buồn bởi em vì anh mà hy sinh quá nhiều”. Vậy mà nay sao anh lại phũ phàng với tối đến thế? Anh đến với một cô gái làm ở quán Karaoke. Anh nói cô ấy không bằng tôi hay hơn tôi ở điểm gì. Vậy tại sao anh lại không thể rời xa cô ấy?
Anh nói thương cô ấy vì phải vất vả nuôi con một mình khi còn rất ít tuổi. Đứa bé không có cha nhưng anh có biết rằng anh đang làm tôi và con anh đau khổ như thế nào không? Nếu anh theo cô ấy, con anh cũng là người không có bố. Nó là con anh, là giọt máu, là huyết thống của anh. Còn cô gái kia, con cô ấy đâu phải con anh? Dù anh thương nó, chăm sóc nó đến mấy thì nó vẫn không phải con anh và nó đã 9 tuổi rồi, nó biết rõ anh không phải là bố nó thì…
Video đang HOT
Anh làm tôi đau khổ, bỏ rơi con anh nhưng tôi vẫn tha thiết níu kéo anh, tha thứ cho anh, không phải chỉ đơn giản vì gia đình bố mẹ hai bên, không phải chỉ vì tôi sợ con không có bố mà vì tôi yêu anh. Tôi nghĩ tình yêu của mình dành cho anh đủ lòng vị tha và đủ để anh nhận ra đâu mới thực sự là nơi anh cần.
Thấm thoát đã hơn 6 tháng kể từ ngày anh bỏ tôi theo cô gái khác, tôi nhiều lần tha thứ để anh về nhưng anh vẫn không thể bỏ họ. Anh coi nhà chúng tôi ở như một nhà trọ. Anh về ở vài hôm rồi anh lại theo họ, chán thì anh lại về. Tôi không thể chị đựng thêm được, tôi muốn dứt khoát thì anh lại để cô gái kia điện thoại khiêu khích tôi. Cô ta thông báo cho tôi biết hai người đi đâu, làm gì, hạnh phúc bên nhau như thế nào… Không những thế, anh nói với cô ta: Ở bên tôi, chưa bao giờ anh hạnh phúc. Thật đau đớn cho tôi. Anh yêu tôi và thiết tha muốn lập gia đình với tôi và cũng vì đó, tôi bỏ đi sự nghiệp, công việc ở nước ngoài về theo tiếng gọi của tình yêu. Vậy mà, anh nói không hạnh phúc ư? Anh từng thì thầm bên tai tôi khi vợ chồng bên nhau: “Cám ơn ông trời đã cho anh được gặp em và cám ơn em đã bên anh”.
Quá áp lực, căng thẳng và mệt mỏi vì phải tranh giành để anh trở về mà tôi đã không thể giữ con ở bên mình. Con lại rời xa tôi và nỗi đau này lại tăng lên gấp bội phần. Tôi luôn nhớ câu anh nói: “Em và con được gia đình hai bên chăm sóc rồi nên anh phải chăm sóc mẹ con cô gái kia. Em cố ăn để giữ con”. Con tuy chưa biết gì nhưng tôi tin con cảm nhận được sự hắt hủi của anh. Nó buồn và không ở bên tôi, có lẽ con sợ tôi phải một mình chăm con hay sợ phải sống cảnh con có mẹ mà không có bố.
Cuối cùng, tôi đã lựa chọn ly hôn. Tôi không muốn làm điều đó nhưng tôi không thể không làm vì anh đã quá vô tâm. Anh không còn nghĩ cho bố mẹ hai bên. Anh bỏ ngoài tai những lời khuyên của gia đình. Anh chị tôi, bạn bè cũng như đồng nghiệp đều bảo anh không còn là anh nữa. Tôi cũng không biết tại sao? Nhiều người nói tôi bị “bỏ bùa” nên mới như vậy nhưng tôi không biết điều đó, có đúng không?
Anh từ người không hút thuốc, uống bia, rượu thì nay anh đã trở thành “con sâu” về những thứ đó. Tôi cũng không biết tại sao. Sau rất nhiều thứ đau khổ anh mang đến cho tôi, chúng tôi đã ly hôn nhưng tôi vẫn đợi chờ anh, mong một ngày nào đó anh nhận ra anh đã sai và quay trở về bên tôi. Phải chăng tôi đã “điên” rồi sau bao đau khổ anh gây ra cho tôi và gia đình? Anh để người con gái khác và bản thân anh xúc phạm đến gia đình tôi. Vậy mà, tôi vẫn một lòng yêu anh và muốn anh quay về.
Một ngày lên nghĩa, lên tình, huống chi với chúng tôi đã có 3 năm sống với nhau. Tôi tin chúng tôi đến với nhau là tình yêu chân thành. Giờ tôi tiếp tục ra đi, mong sao thay đổi môi trường sống làm tôi nghị lực và chờ anh thêm thời gian nữa. Tôi muốn chúng tôi đoàn tụ. Tôi biết bố mẹ, gia đình anh mong điều đó lắm. Tôi thực sự hạnh phúc khi được bố mẹ chồng thương yêu như vậy.
Tôi mong anh sớm tỉnh và nhận ra sai lầm anh đang đi qua để quay về bên tôi, bên gia đình. Tôi đợi anh. Dù mọi người đang nói tôi, mắng tôi không nên làm như vậy với người không xứng đáng nhưng tôi vẫn yêu anh. Tôi sẽ đợi anh trong một năm tới, mong anh nhiều lắm, sớm trở về bên gia đình nhỏ của chúng tôi. Những đồ của anh, tôi sẽ giữ khi nào cần anh hãy lấy. Các giấy tờ của anh cũng vậy. Anh luôn ở trong tim tôi. Không biết tôi làm vậy có đúng không?
Tôi cần được chia sẻ từ các bạn, anh chị em. Hãy giúp tôi mạnh mẽ hơn. Nhiều lần tôi nhắn tin anh và có ý muốn đợi anh quay lại, anh không trả lời. Có lần trả lới thì anh khuyên tôi nên quên anh và sống cho tốt, khỏe mạnh. Tôi thực sự không biết mình nên phải làm gì?
Theo VNE
Vợ có công mà chồng vẫn phụ
Anh ta định có cả bồ lẫn vợ sao? Chị không thể tha thứ được. Hóa ra cuộc đời người phụ nữ, nhiều khi ở hiền mà chẳng gặp lành, vợ có công mà chồng vẫn phụ!
Khi anh chị lấy nhau, anh chỉ là một nhân viên bình thường. Vì khi đó anh chưa có bằng cử nhân anh mới chỉ học hoàn thiện xong bậc cao đẳng, nên khi lấy chị có chị lo việc nhà cửa, cha mẹ và công việc của chị cũng ổn định nên anh ngỏ ý muốn đi học cho có bằng đại học để thuận lợi cho công việc sau này cũng như có cơ hội thăng tiến nhiều hơn.
Chị thương chồng và thấy anh nói cũng đúng nên chị đồng ý ngay. Vậy là lấy nhau chưa được bao lâu thì anh lên thành phố học tiếp còn chị chấp nhận ở nhà chăm sóc cha mẹ gì cũng như lo lắng việc gia đình cho anh yên tâm đi học hoàn thiện đại học. Ngày anh nhập học là ngày chị biết mình có thai. Vậy là suốt khoảng thời gian mà người phụ nữ cần lắm sự giúp đỡ, chăm sóc của người chồng thì anh lại đi xa. Nhiều khi những cơn nghén hành hạ chị khổ sở, chị cũng không dám kêu than với cha mẹ chồng, những khi thèm ăn món gì đó cũng phải thậm thụt giấu diếm. Tới lúc ăn được thì lại chẳng muốn ăn nữa. Cha mẹ chồng chị thì lại già cả ốm yếu, người già bệnh tật thì vốn khó tính khó nết. Chị phải gồng mình lên, công việc nhà, việc chăm bố mẹ chồng, công việc của bản thân lại còn phải lo cho anh ăn học. Chị cảm tưởng như mình không còn đủ sức nữa.
Nhưng nghĩ tới đứa con trong bụng và ngày anh học xong trở về chị lại thấy mình cần phải cố gắng nhiều hơn vì chồng vì con. Rồi những ngày tháng vất vả của chị sẽ được anh đền đáp xứng đáng. Anh sẽ trân trọng chị nhiều hơn. Hạnh phúc đôi khi cần phải đánh đổi bằng rất nhiều khó khăn vất vả thậm chí cả đắng cay. Bản thân chị cũng tự hiểu điều đó. Chỉ có như vậy thì hạnh phúc có được mới thật sự bền vững và ngọt ngào.
Nhưng nghĩ tới đứa con trong bụng và ngày anh học xong trở về chị lại thấy mình cần phải cố gắng nhiều hơn vì chồng vì con. (Ảnh minh họa)
Hơn một năm sau anh học xong, anh được sắp xếp vào một vị trí mới tốt hơn ngày trước, con gái cũng được mấy tháng tuổi. Chị ngỡ mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới hạnh phúc hơn trước. Nhưng mọi thứ không như chị mong muốn, anh thường viện cớ vắng nhà, có khi đi công tác cả tuần. Tình cảm anh dành cho chị và con cũng không được mặn mà, có cái gì đó gượng ép trong từng hạnh động của anh. Chị nghĩ, lâu lâu vợ chồng mới ở gần nhau nhiều như thế, có lẽ anh còn chưa quen nên cứ từ từ, con gái nhỏ có lẽ anh không khéo tay chân nên cũng không hay cưng nựng bé. Chị vẫn một mực tin tưởng anh, chị nghĩ, các cụ xưa đã có câu: gái có công chồng chẳng phụ, mà chính miệng anh ngày đi học cũng đã từng nói với chị như thế để chị yên tâm!
Chị mới đi làm lại, mấy chị em trong cơ quan lại trêu: Gớm, anh xã đi học ăn cơm thành phố có khác, trông trắng trẻo và trẻ ra bao nhiêu. Không khéo lại có cô nào câu mất đấy! Chị chỉ cười: Nhà em không phải người như thế đâu! Các chị trong phòng lại góp ý: Vừa sinh con xong, chịu khó mà lấy lại vóc dáng không thì chồng ra thành phố nhìn toàn gái xinh gái đẹp về nhà nhìn mẹ sề như thế là không ổn đâu.
Thật ra chị cũng không bị sổ người nhiều, chỉ là chị có mập hơn ngày trước một chút vì nuôi con bằng sữa mẹ và không có thời gian chăm chút cho mình nhiều mà thôi. Nhưng nghe các chị trong phòng nói thế chị cũng thấy có chút chạnh lòng. Mà hình như từ ngày về, vợ chồng chị cũng ít khi gần gũi nhau. Mà mỗi khi hai vợ chồng gần gũi anh cũng không còn chiều chị như xưa, hình như chỉ qua loa cho xong chuyện. Nghĩ lại, chị mới thấy lòng mình bất an. Lẽ nào anh đã thay lòng?
Rồi một hôm trên đường đi công tác sang đơn vị bạn, mấy chị ngồi trên ô tô thốt lên rồi vỗ vai chị chỉ: Này, có phải chồng mày không? (Ảnh minh họa)
Nghe mọi người nói chị mới để ý nhiêu tới anh hơn, đúng là từ ngày đi học về chị thấy anh thay đổi nhiều hơn, anh ăn mặc trẻ trung và hợp thời hơn, không như ngày xưa, chị mua cho gì anh mặc đấy. Bây giờ trong tủ quần áo của anh có nhiều bộ không phải do tay chị mua nhưng anh mặc rất hợp và trẻ. Anh ngọn ngàng và chăm chút cho bản thân nhiều hơn là vì lí do gì? Chị đầu tắt mặt tối vì lo cho cha mẹ anh, cho con anh và cả cho anh tới mức không còn nhớ tới bản thân mình, mái tóc của chị đã bao nhiêu lâu rồi chưa một lần ra tiệm, quần áo của chị lâu lắm rồi chưa có bộ nào cho ra hồn. Vậy mà anh vẫn có thể chăm chút cho bản thân tới vậy sao? Nhưng rồi chị vẫn cố gắng nhủ lòng mình: Có lẽ bạn bè anh đi học đều thế nên anh cũng phải gọn gàng hơn chứ không thể lôi thôi như ngày ở nhà được. Sống ở thành phố phải khác nơi tỉnh lẻ chứ. Nhưng dù nhủ lòng như vậy chị vẫn thấy thấp thỏm lo lắng.
Rồi một hôm trên đường đi công tác sang đơn vị bạn, mấy chị ngồi trên ô tô thốt lên rồi vỗ vai chị chỉ: Này, có phải chồng mày không? Chị giật mình nhìn theo? Bóng lưng ấy chỉ có thể là của anh. Chị xuống xe bắt taxi chạy theo chiếc xe đó, và nó dừng lại ở một nhà nghỉ khá kín đáo. Chị xuống xe, quên cả trả tiền taxi. Mãi khi người tài xế nhắc chị mới ngớ người. Anh ta nhìn sắc mặt chị hỏi: Là chồng chị sao? Chị ứa nước mắt khẽ lắc đầu. Nhưng có vẻ anh ta rất rành những chuyện này. Anh tài xế nói: Thôi, chị về không tôi chở. Đằng nào chị cũng thấy rồi. Cũng đau lòng rồi! Đàn ông cũng khó tránh.
Chị ngồi phía sau, nước mắt cứa ứa ra không thể nào ngăn được, nỗi tủi hờn trào dâng nghẹn lòng. Sau này, khi li hôn rồi chị mới biết, anh ta lừa dối chị từ ngày đi học. Hai người học cùng lớp hoàn thiện đại học và họ đã từng thuê nhà ở cùng trên thành phố. Vậy mà ngày trở về, anh ta vẫn có thể tiếp tục lừa dối chị. Anh ta định có cả bồ lẫn vợ sao? Chị không thể tha thứ được. Hóa ra cuộc đời người phụ nữ, nhiều khi ở hiền mà chẳng gặp lành, vợ có công mà chồng vẫn phụ!
Theo Khampha
"Vợ à, anh đã yêu người khác!" Dù đã cố gắng quá nhiều nhưng em biết, tình yêu này không thể cứu vãn được nữa, cuộc hôn nhân này cũng không thể nào tiếp tục được nữa phải không anh? Em còn yêu anh nhiều lắm, từng thề sống chết chỉ có anh, không yêu một ai khác. Em đã là vợ anh, thuộc về anh thì cả đời này...