Vẫn còn trinh mà lại mang thai
Tôi viết những dòng này trong tâm trạng đau khổ và rối bời, tôi không biết sẽ làm gì với thời gian dài trước mặt đầy u ám đau khổ cứ nối tiếp khổ đau. Anh muốn tôi có bầu để đứa con riêng của anh có em, sẽ không còn ý nghĩ sợ bị san sẻ tình thương nữa. Thế nhưng khi tôi có bầu, anh lại không tin đó là đứa con của anh vì lý do ‘tinh trùng không ra thì làm sao có con được’.
Tôi và anh yêu nhau 5 năm, anh là người đầu tiên của tôi. Từ lúc quen anh, tôi đã biết nếm trải hết những hương vị của cuộc sống. Anh lớn hơn tôi 10 tuổi, thành đạt và với cái tuổi ấy thì tôi có thể yên tâm anh là một bờ vai vững chắc, một cây tùng cây bách để có thể che chở, bảo vệ và yêu thương tôi đến suốt cuộc đời. Nhưng càng quen nhau bao lâu thì nước mắt trong tôi càng nhiều bấy nhiêu. Tôi cố nuốt nước mắt vào trong để chấp nhận tất cả, thế nhưng sự thật luôn phũ phàng.
Quen nhau được một năm, anh tính đến chuyện cưới xin nhưng tôi mới ra trường, công việc chưa ổn định và tôi cũng thấy thời gian tìm hiểu chưa đủ nên chưa nhận lời. Lúc đó anh bảo nếu không cưới được năm nay thì phải ba năm sau mới có thể cưới được vì đợi năm tốt, tôi cũng đồng ý. Nếu không có những trắc trở, thử thách quá cay nghiệt xảy ra trong thời gian qua thì tháng 6/2010 này chúng tôi đã có thể làm đám cưới như ước hẹn. Sau năm quen nhau, anh thú nhận với tôi là anh có một đứa con trai và anh cũng không biết là con mình. Sau này xét nghiệm ADN, anh mới biết. Đó là kết quả sau một lần lầm lỡ, anh không có tình cảm gì với cô gái kia. Anh bảo phải đưa con về chăm sóc và cho ăn học đàng hoàng vì dù sao cũng là con anh, anh không thể bỏ nó được. Khi hay tin ấy, đất trời như sụp đổ trước mắt, tôi không biết phải ăn nói với gia đình, bạn bè, họ hàng như thế nào? Anh cầu xin tôi tha thứ. Nhưng cũng vì chuyện này mà tôi không còn lòng tin ở anh, tôi và anh thường xuyên cãi nhau rất căng thẳng. Anh thành thật với tôi là lúc trước anh quen rất nhiều cô nhưng bây giờ, anh chỉ lo làm ăn, không còn tính đó. Tôi quyết định chia tay nhau một thời gian để cả hai cùng suy nghĩ lại tất cả những gì đã qua, đặc biệt về tình cảm.
Tôi dặn lòng phải quên anh và bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, Một năm trôi qua, tình yêu tôi dành cho anh vẫn nguyên vẹn, thế là chúng tôi lại quay về. Cũng từ đây bắt đầu một nỗi đau mới và lần này đến tột đỉnh. Con anh cũng đã đến tuổi đi học, anh bảo sẽ đưa nó vào thành phố (từ lúc nhận con từ trại trẻ mồ côi về ở với ông bà nội ở Quảng Nam). Nhưng thật không ngờ thằng bé lại rất kỳ thị phụ nữ , nó không muốn có người phụ nữ nào bên cạnh ba nó vì nó sợ tình thương bị san sẻ. Anh bảo không còn cách nào khác để thuyết phục con chấp nhận tôi, anh thì không muốn làm con buồn, anh cũng không muốn xa tôi. Anh đề nghị tôi có con với anh, việc tiến tới hôn nhân sẽ dễ dàng hơn vì nếu có em, con anh cũng sẽ chấp nhận.
Tôi không muốn làm điều đó, không muốn có con khi chưa kết hôn nên cũng còn lưỡng lự. Rồi trong một lần gần gũi, tôi đã có thai đúng như anh ước nguyện. Trớ trêu thay, chúng tôi chưa thật sự quan hệ, tôi vẫn còn trinh thế mà lại có bầu. Cầm kết quả trên tay, tôi còn không tin vào mắt mình, tôi cứ cho đó là một giấc mơ, một sự sai lệch nào đó, cả anh và tôi đều hoang mang. Tôi đã đến bệnh viện phụ sản để khám lại và kết quả đúng là sự thật. Anh bảo đứa con này không bình thường nên tốt hơn là bỏ nó đi. Lúc đó tôi cũng chẳng biết làm gì, chưa hết bàng hoàng và cũng không hiểu lý do tại sao lại có chuyện đó xảy ra? Tôi cũng không đủ ý chí để đối mặt với lời dị nghị và ánh mắt của mọi người, vậy là tôi đã làm cái việc thật nhẫn tâm và tội lỗi.
Video đang HOT
Tôi cứ ngỡ rằng sau sự việc này anh càng thương yêu và cảm thông về nỗi đau mà tôi vừa trải qua. Thật không ngờ anh lại nghi ngờ tôi, nghi ngờ đứa con đó không phải là của anh. Anh cứ một mực bảo tôi rằng “Không quan hệ được, tinh trùng không ra thì làm sao có con được?”. Mặc cho tôi giải thích thế nào đi chăng nữa, tôi cũng lên mạng tìm những bài báo nói về chuyện trinh nữ mang thai gửi cho anh đọc nhưng anh vẫn không hề thay đổi ý nghĩ đó. Tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục, bị tổn thương ghê ghớm vì cả đời, cả tuổi xuân, tôi chờ anh, tôi dành hết cho anh, vậy mà anh lại không tin tưởng, lại đối xử với tôi như vậy. Anh bảo nếu tôi còn trinh thì anh tin, nếu không còn thì anh không thể tin điều đó. Nhưng sau khi phá thai (bác sĩ cho uống thuốc) tôi không biết là mình có còn trong trắng hay không? Nhiều khi nghĩ tôi thấy hận anh quá và ghét cả chính bản thân mình. Có phải tôi là người mù quáng, cứ mãi theo đuổi một hạnh phúc xa vời, không biết đâu là bến bờ hạnh phúc? Và rồi nếu tôi chứng minh được sự trong trắng thì cuộc đời tôi có gì khác hay là vẫn mãi phiêu du mà không bến đỗ. Liệu rằng có ai đó, có một người đàn ông nào có thể chấp nhận và tha thứ một người tội lỗi như tôi không? Tôi thực sự mệt mỏi và chán nản. Tôi phải làm gì đây? Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Ngoisao.net
Tôi không tin em 30 tuổi mà vẫn còn trinh
Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện chúng tôi yêu nhau cũng là do duyên số. Tôi đã chinh phục em bằng cả trái tim tôi nhưng không nghĩ, người như tôi có thể khiến em xiêu lòng.
Ngày ấy, khi yêu em, tôi không bận tâm tới nhiều thứ. Tuổi tác, quá khứ, tất tần tật những thứ về em, gia cảnh nhà em, bố mẹ em làm gì, tôi chẳng để ý. Vì si mê vẻ đẹp và sự hồn nhiên của người con gái đó, tôi đã đặt ra mục tiêu, tán em bằng được. Bằng mọi giá tôi phải chinh phục em.
Khi quen em, trong mắt tôi, em là người con gái xinh đẹp, đáng mến. Chỉ vậy cũng đủ để tôi điêu đứng. Em trẻ ngoài sức tưởng tượng, 30 tuổi mà cứ ngỡ như 25. Ban đầu gặp e, nghĩ em kém tôi nhiều tuổi tôi còn trêu em là cô bé. Em vênh mặt hất hàm với tôi &'xem lại chứng minh nhân dân đi nhé'.
Sau này, biết em 30 tuổi, tôi mới nghĩ, liệu có nên gọi em là chị? Gọi là chị thì thấy ngượng mồm vì em trẻ quá, nhìn trẻ hơn tôi những mấy tuổi mặc dù tôi thua tuổi em, 2 tuổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện chúng tôi yêu nhau cũng là do duyên số. Tôi đã chinh phục em bằng cả trái tim tôi nhưng không nghĩ, người như tôi có thể khiến em xiêu lòng. 30 tuổi, em xinh đẹp dịu dàng, hồn nhiên đến lạ. Em chưa yêu ai, đó là điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Bạn bè thấy em nhận lời yêu tôi, họ xì xào nhiều lắm. Họ bảo, sao em ấy lại yêu tôi được, khi có quá nhiều chàng trai theo đuổi.
Có một điều, tôi chưa từng bận tâm tới quá khứ của em cũng giống như chuyện em còn trong trắng hay không. (ảnh minh họa)
Tôi cười, thì đời này cũng phải tin vào cái gọi là tình yêu chân chính chứ? Tôi thừa nhận tôi đã quá lãng mạn khi yêu em, và có thể điều đó khiến em xiêu lòng.
Khi hỏi em tại sao lại đón nhận tình cảm của tôi và từ chối nhiều người đến vậy. Em cười bảo &'em 30 rồi đó anh, nếu dễ dàng đón nhận tình cảm của ai đó thì đến giờ, em không phải là con gái độc thân đâu anh ạ'. Câu trả lời thông mình của em càng khiến tôi cảm thấy ngưỡng mộ và yêu em hơn.
Có một điều, tôi chưa từng bận tâm tới quá khứ của em cũng giống như chuyện em còn trong trắng hay không. Bạn bè tôi bảo, chắc em cũng là con gái ăn chơi rồi, vì đã 30 tuổi lại xinh đẹp như thế không có lý gì đến khi yêu tôi mới trở thành đàn bà. Tôi cười nói họ lạc hậu. Kể cả em có thế đi chăng nữa cũng đâu phải là vấn đề. 30 tuổi còn đòi trong trắng gì nữa chứ? Tôi có quyền gì mà đòi hỏi em.
Nhưng, trong đêm tân hôn, tôi đã vô cùng bất ngờ, người vợ mà tôi chọn còn trong trắng. Thấy thái độ ngạc nhiên của tôi, có lẽ, người thông minh như em thừa hiểu. Em cười bảo &'anh không tin à, em chưa từng qua lại với ai trước anh. Em như vậy, có thể rất vô tư, rất tự do, đi chơi với bạn bè tới khuya mới về nhưng phương châm của em, chưa là vợ chồng thì chưa trao thân'.
Nghe em nói, tôi rất ngạc nhiên. Nhìn em xinh đẹp dịu dàng, 30 tuổi, có nhiều đàn ông vây quanh mà vẫn còn trong trắng, đúng là khiến một người đàn ông khó tin. Nhất là trong xã hội hiện nay, khi tình yêu được xem là thứ tình cảm cho đi nhận lại, trao than dễ dàng.
Những ngày sống cùng vợ, tôi càng hiểu, tôi đã không chọn lầm người và việc em còn trong trắng cũng không khó hiểu. Em ngoan hiền, đoan chính, chân thành. Tất cả những điều đó, phải tu mấy kiếp tôi mới thật sự may mắn vì kiếp này lấy được em. Tôi thầm cám ơn ông trời vì đã mang đến cho tôi người con gái xinh đẹp, dịu dàng và đôn hậu như vậy. Có lẽ, tôi là một gã đàn ông may mắn nhất trên đời.
Và tôi cũng đã hiểu ra, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong cũng không thể vì thấy người ta xinh đẹp, nhiều tuổi, chưa yêu ai lại nghi ngờ họ. Tất là ở duyên số và nằm ở sự chân thành....
Theo Khám Phá
Đêm đầu tiên chồng đã chạy mất dép khi tôi nói: "Anh nhẹ thôi nhé, vì em vẫn còn..." Anh buông tôi ra rồi hỏi lại: "Em vẫn còn trinh hả?". Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Lúc này anh chẳng hôn cũng chẳng làm gì nữa. Anh bật dậy mặc áo vào rồi nói: "Thôi em ngủ đi, mai anh đón nhé". Tôi ú ớ xấu hổ vô cùng. Đầu óc cứ quay quay chẳng hiểu chuyện gì. Nhớ lại ngày xưa...