Vẫn còn hi vọng tăng lương vào 1/5 năm sau?
Người phát ngôn Chính phủ Vũ Đức Đam cho biết, do tình hình ngân sách đang bị thâm hụt khó khăn đến đầu năm sau, để có nguồn tăng lương, Chính phủ sẽ cố gắng tăng thu và tiết kiệm chi tối đa.
Tại phiên họp báo thường kỳ Chính phủ diễn ra chiều 28/10/2012, Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Vũ Đức Đam cho biết, vấn đề xin lùi lộ trình tăng lương đã được nhiều đại biểu Quốc hội cũng như các thành viên Thường vụ Quốc hội đề cập và bàn bạc, đặt trong bối ngân sách khó khăn thâm hụt.
Mặc dù thừa nhận, lương là mối quan tâm của rất nhiều người làm công ăn lương, đa phần thu nhập còn rất thấp, đời sống khó khăn và Chính phủ cũng rất chia sẻ, tuy nhiên, người phát ngôn Chính phủ tỏ ra quan ngại, nhiều khả năng đến 1/5 năm tới, chưa đủ nguồn để làm lương đúng như dự kiến ban đầu.
“Do đó, Chính phủ sẽ cố gắng tăng thu và tiết kiệm chi, để ngay sau khi cân đối đủ nguồn sẽ có thể tăng lương” – Bộ trưởng Đam cho hay.
Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Vũ Đức Đam (ảnh: B.D).
Trước báo giới, Bộ trưởng cũng lưu ý về hai khái niệm: lương công chức và lương lao động tại doanh nghiệp. Riêng phần lương của người lao động làm việc tại các doanh nghiệp tư nhân, trong khi người lao động muốn lương tối thiểu tăng cao thì nhà đầu tư lại luôn muốn lương duy trì ở thấp. Yếu tố lao động giá rẻ từng là một trong những lợi thế thu hút đầu tư nước ngoài vàoViệt Nam, tuy nhiên, mức lương tối thiểu ở bộ phận này vừa qua đã được nâng lên dần. Đây là phần không liên quan đến thu ngân sách.
Video đang HOT
Còn một bộ phận khác là những công, nhân viên chức làm công ăn lương nhà nước, những người hưu trí, những người có công. Theo đó, lộ trình lẽ ra 1/5/2013 sẽ điều chỉnh tăng lương nhưng xét thu ngân sách năm nay và đầu năm tới rất khó khăn do thực hiện nhiều giải pháp hỗ trợ doanh nghiệp (trong đó có giãn, giảm, miễn một số loại thuế, một số khoản thu…) nên có khả năng sẽ phải lùi lại. Tuy nhiên, đây mới chỉ dừng ở “khả năng”, tức nếu huy động được nguồn tiền cho quỹ lương thì mốc này vẫn có thể được đảm bảo.
Mới đây, khi Ủy ban thường vụ Quốc hội truy vấn về đề xuất hoãn kế hoạch tăng lương 2013, Bộ trưởng Tài chính Vương Đình Huệ từng khẳng định, “Không có dư địa để tăng thêm nữa, trừ phi Thường vụ Quốc hội đồng ý cho in thêm tiền”.
Phân tích thêm về vấn đề này, Bộ trưởng Đam lý giải, trong bối cảnh bội chi, thâm hụt ngân sách ngày càng lớn, “cắt đầu tư để làm lương là rất khó, nhân dân cũng sẽ không chịu vì phần lớn đều chi cho những công trình rất cần thiết và người dân rất trông đợi.” Ở điều kiện của Việt Nam, chưa kể điện đường trường trạm, việc kêu vốn doanh nghiệp vào lĩnh vực này đã rất khó nên không thể cắt tiếp đầu tư hơn nữa.
Với mức bội chi ngân sách 4,8% GDP thì nguồn chi cho đầu tư phát triển năm 2013 khoảng 160 nghìn tỷ trong khi chi đầu tư phát triển năm nay vào khoảng 180 nghìn tỷ đồng. Như vậy, chi đầu tư phát triển cho năm sau xấp xỉ như năm nay trong khi GDP lại tăng. Hơn nữa, chi cho đầu tư phát triển lẽ ra phải trên 200 nghìn tỷ đồng nhưng năm nay và cả dự kiến năm sau đều đã thấp hơn con số này.
Một trong những nguồn tiền chi cho lương, theo Bộ trưởng, chỉ còn cách tăng thu và giảm chi. Đồng thời lưu ý, tăng thu nhưng vẫn nuôi được nguồn để doanh nghiệp còn đường phát triển (nên vẫn phải miễn phải giãn một số khoản). Còn giảm chi, trong khi khó cắt được nguồn chi đầu tư cho các chương trình an sinh xã hội, giáo dục, y tế… thì ngoài cách chi tiết kiệm 10% như đang thực hiện, phải siết lại chi thường xuyên. Lấy ví dụ, ngay kỳ họp Chính phủ này Thủ tướng này đã ra Nghị quyết quy định việc đi nước ngoài dứt khoát phải chặt chẽ hơn, từ trung ương đến địa phương. Cùng với đó, rất nhiều các khoản chi khác phải tiết kiệm. Theo đó, Chính phủ đã quán triệt “khoản nào không đừng được thì phải chi nhưng đã chi sẽ hết sức tiết kiệm”.
Còn phương án thu gọn bộ máy công chức nhà nước rất cồng kềnh, Bộ trưởng nói, “về lâu dài có thể tiến tới nhưng không thể ngay lập tức chúng ta giảm biên chế để tăng lương được”.
Được biết, việc tăng lương sẽ tác động đến 7 triệu người hưởng lương tại các cơ quan nhà nước và 15 triệu lao động ở khu vực doanh nghiệp.
Từng góp ý với Bộ trưởng Huệ tại nghị trường Thường vụ Quốc hội, Chủ nhiệm Uỷ ban Tài chính Ngân sách Phùng Quốc Hiển gợi ý, nếu Chính phủ không đủ tiền để tăng lương theo lộ trình (khoảng 150.000 đồng) thì chỉ cần tăng ở mức 100.000 đồng do việc lương góp phần kích cầu tiêu dùng. Với mức tăng giảm xuống chỉ còn 100.000 đồng, số tiền phải dành cho việc này sẽ chỉ tốn 20.000 tỷ đồng, giảm 13.000 tỷ đồng so với mức dự kiến ban đầu.
Vừa rồi, mức lương tối thiểu chung được áp dụng từ 1/5/2012 là 1,05 triệu đồng/tháng. Mức này đã tăng so với 830.000 đồng/tháng áp dụng trước đó. Tuy nhiên, nếu tính theo phương pháp nhu cầu tối thiểu, thì mức lương tối thiểu năm 2011 phải là 1,4 triệu đồng/tháng.
Theo Dantri
Tình yêu, chàng ngốc và cafe đắng
- Tòa chung cư cao cấp, tầng thứ 14, gió lộng vào phòng qua cánh cửa sổ lạnh đến tê cả người. Bên ly cà phê Latte, em lại nhớ tới anh.
Thế giới mạng đã mang anh đến với em, khi đó em chỉ là một đứa con gái mới lớn và chẳng ngần ngại gửi lời làm quen anh với một lí do rất đơn giản, vì anh đẹp trai. Em đã nghĩ những "hot boy" thường hay kiêu căng, tự mãn nhưng anh thì không, em đã nhận ra điều đó sau những lần trò chuyện cùng anh, và cứ thế em bắt đầu hiểu anh.
Anh là một nhà văn, một cây bút trẻ nổi tiếng ở Hải Phòng và cả Hà Nội, mà mãi đến sau này em mới biết, anh làm em ngưỡng mộ mọi thứ từ anh, dần dần anh mời em làm beta reader cho những quyển sách anh xuất bản, em đã vui mừng vì được làm việc cùng anh, dù chỉ là qua mạng nhưng nhờ đó mà em có cớ để xin số điện thoại của anh. Anh không bao giờ biết được em đã vui đến thế nào mỗi khi nhận được tin nhắn từ anh đâu, dù chỉ là trên công việc.
Chẳng biết từ khi nào em và anh cứ thế mà dần thân thiết với nhau qua từng câu, từng chữ mà chúng mình chat cùng nhau trên yahoo, mọi chuyện em và anh cùng tâm sự với nhau, anh lạnh lùng ít nói, nhưng em biết rằng đó chỉ là bề ngoài do anh cố tạo ra để chống đỡ với cái thế giới giả tạo này. Anh có trái tim rất ấm, rất yêu mọi người xung quanh, và em thấy rõ những điều đó qua những điều anh làm cho em trai mình.
Trước anh, em chưa bao giờ thừa nhận rằng mình có tình cảm với anh, em đã luôn đùa rằng "Em là người duy nhất không bao giờ thích anh hotboy ạ", và anh vẫn thế, cứ cười trước câu nói đó, sự thật em chỉ đang dối lừa bản thân mình, bởi xung quanh anh có quá nhiều cô gái, em lo sợ, và em biết rằng anh chỉ xem em là một người bạn không hơn.
Hôm nay anh gọi điện cho em, em đã cố dùng giọng nói vui vẻ nhất có thể để trả lời anh, nhưng anh vẫn nhận ra nỗi buồn trong em, vậy là anh lôi em lên yahoo và nói mọi thứ chuyện trên đời để làm em vui. Lần đầu tiên em thấy anh lạ đến thế, chỉ đơn giản vậy thôi mà em lại rất vui.
Anh à, biết làm sao đây, em đã bảo rằng sẽ không thích anh, sẽ cố không thích anh, vậy mà em đã yêu anh mất rồi, em yêu anh vì chính con người anh, một con người mà em nhận thấy, em tin vào trực giác của chính mình. Em phải làm sao đối diện với thực tai đây, em chưa một lần được gặp anh, và chúng ta thì ở rất xa nhau, anh ở tận Hải Phòng, còn em là ở tận Sài Gòn. Ông trời thật bất công với em, định mệnh của em và anh là thế sao ? Từng giây, từng phút, từng giờ trôi qua em đều nhớ anh, nhớ anh đến da diết, những giấc mơ trong đêm anh đều xuất hiện. Anh là kẻ lạnh lùng đáng ghét nhất, anh đã cướp mất trái tim em rồi.
Có bao giờ anh cảm thấy nhớ em không ? Có bao giờ trong anh nghĩ gì đó đến em ? Xin anh đừng nói là không, hãy nói với em rằng có, dù đó chỉ là lời nói giả tạo trong anh. Con tim em chưa một lần yêu ai, vậy mà mối tình đầu tiên của em lại trớ trêu đến thế.
Em biết nói thế nào cho hết nỗi mong nhớ trong em, em biết làm gì đây cho hình ảnh anh biến mất. Em rất muốn trở thành một người đặc biệt với anh, em muốn được hàng ngày có thể gọi điện thoại cho anh chỉ để nói những điều linh tinh, em muốn được nhắn tin cho anh, muốn được thấy anh, được nắm đôi bàn tay ấy trong tay em. Nhưng tất cả những điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với em, em đã cố dối lòng rất nhiều, rằng em không thích anh, không yêu anh.
Đồ ngốc, tại sao anh không nhận ra vậy, anh làm nhà văn kiểu gì thế, chuyện nhỏ vậy mà cũng không biết sao, tại sao anh kiêu ngạo thế, chưa một lần nhắn tin trước cho em chỉ để trêu chọc em thôi cũng được, cũng đủ làm em vui rồi, sao thỉnh thoảng anh không gọi điện cho em để " tám" cùng em chứ. Đồ ngốc...đồ ngốc...đồ ngốc...anh là kẻ ngốc nhất trên thế giới này.
Đồ ngốc, em đã yêu anh mất rồi, yêu anh rất nhiều đồ ngốc à.
Theo Bưu Điện Việt Nam