Vẫn còn đó mùa yêu
Chợt choàng tỉnh sau cơn mơ vật vã, nó đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Nó vẫn một mình. Ngoài kia mùa đông đã về. Nó vùi mình trong chăn, quên nỗi buồn đang xâm chiếm lấy con người, xâm chiếm cả không gian rồi len lỏi vào tận tâm can của nó.
Buổi chiều. Căn phòng nhỏ. Anh. Trái tim nó như vừa bị ai đó châm kim, nó nhìn ra ngoài trời, vẫn mưa, vẫn nó, vẫn căn phòng nơi anh và nó đã có những ngày vui. Nó ước mơ có anh bên cạnh, chỉ cần nhìn thấy anh cười với nó thôi, chừng đó cũng đủ lắm rồi.
Lặng lẽ, nó khoác vội chiếc áo, trang điểm lại một chút để che đi sự mệt mỏi và yếu ớt trên khuôn mặt. Bước ra khỏi nhà, nó xuống phố, hoà vào dòng người tấp nập vất vả ngược xuôi. Rồi nó thương cho anh, thương cho chính cả nó. Nó cứ bước đi, rong ruổi qua những con phố dài heo hút đã có cái gì đó tàn tạ của đầu đông. Nó dừng lại đưa mắt nhìn về phía có những chiếc ghế đá, chiếc ghế đá ngày trước anh và nó đã ngồi với nhau. Nó còn nhớ, hôm đó nó cũng giận anh, anh ghé tai nó thì thầm: “Đừng giận anh nữa được không?”. Nó khẽ gật đầu rồi quàng tay ôm riết lấy anh. Còn giờ đây, khi giận anh, nó chỉ biết im lặng một mình. Nó biết, tính nó là thế, chỉ giận thế thôi, nó chả giận ai được lâu kể cả anh. Trước đây mỗi lần giận anh, thấy anh cuống quýt gọi điện, nhắn tin… nó chẳng thể giận thêm, mà nó lại thấy thương anh hơn và thương anh nhiều lắm! Nhiều khi vì thương anh, nó giận chính bản thân mình, nó ghét cái tính trẻ con của nó, hơi một tí là giận, là hờn.
Phố lên đèn, những con đường dường như dài thêm, nó quay lại, đôi chân rã rời, mệt mỏi. Nó nghĩ, bây giờ mà mình có ngã khuỵ xuống đây, cũng chẳng có ai đến bên, vỗ về an ủi hay ít nhất là đỡ nó dậy. Nó cố hết sức bước về phía trước, chẳng còn cảm giác gì, đôi chân tê dại, đầu óc mông lung.
Nó định quay về lại căn gác nhỏ nó và bạn nó thuê trọ, đến chỗ bức tường có những cây leo màu xanh, nó dừng lại đó, ngồi xuống. Kỷ niệm lại ùa về, dữ dội hơn, lòng quặn thắt. Nó miên man tìm về những ngày cũ, ngày anh về Hà Nội, về với nó. Cũng chính nơi đây, anh và nó. Nó không dám nghĩ tiếp. Nó lắp bắp, khẽ hát nhè nhẹ để mong lấn át đi cảm xúc của mình, hai hàng nước mắt lại ch en nhau chảy dài xuống má. Nó nhớ anh da diết, nó yêu anh nhiều biết nhường nào, giá anh biết được điều đó. Giá anh biết nó đã vui như thế nào khi nhìn thấy anh, được ngồi cạnh anh, được ghé đầu vào vai anh, được khóc trên vai anh.
Rồi anh đi. Khoảng cách không gian làm anh dần xa nó, từ lúc nào nó cũng không biết, không hiểu nổi nữa. Nó cố vun đắp, cố xây dựng. Tình yêu của anh và nó mỏng manh quá hay tình yêu mà anh dành cho nó chưa đủ lớn để anh có thể ti ếp tục bước cùng nó trên con đường mà cả hai đã chọn? Nó không quan tâm. Nó vẫn chờ anh như thế, vẫn yêu anh nhiều như thế và nó tin rằng anh vẫn yêu nó như ngày nào.
Đêm nay có một cơn mưa, có một người vẫn chờ một người, trên con đường cũ. Có một tình yêu mãnh liệt vẫn âm thầm, cháy bỏng trong trái tim nó. Nó tan vào mưa, tiếp tục bước đi trên con đường tình yêu đầy ghập ghềnh, gian nan… Phía trước con đường đó có anh, nó sẽ níu lấy tay anh, anh sẽ lại dắt nó bước đi như ngày nào, sẽ không bao giờ nó buông tay nó khỏi tay anh…mãi mãi… Bởi vì nó yêu anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nguôi ngoai
Em lại một mình trên những con đường Sài Gòn tấp nập. Vẫn em đó gương mặt lạnh lùng và cái nhếch mép cười vô cảm. Nhưng...ai biết được tâm hồn em đang được tự do. Em đã không sống dối lòng nữa, em sống thật với tình cảm của mình.
Hình Minh Họa
Tình yêu đối với một người, một tình yêu không mong đợi. Đó là con tim. Em mãn nguyện khi em chỉ có một mình, để không lừa dối, để tình yêu em trọn vẹn, dù em không còn là gì trong cuộc sống của người ấy. Bởi sự hận thù và niềm kiêu hãnh không cho phép em đến với tình yêu ấy. Đó là lý trí.
Ngồi trước nhà thờ Đức Bà, em miên man thả hồn trong tâm tưởng, về những ký ức của hơn 2 năm vừa qua, 2 năm ngô nghê nhiều nước mắt bên Tình yêu không mong đợi. "Một lúc nào đó, mình sẽ nhìn lại tất cả mọi chuyện và mỉm cười" - chính là lúc này. Gửi đến anh - Tình yêu bình yên Anh tình cờ gặp lại em, nhìn thấy em như làn gió lạ, khiến anh thổn thức như lần đầu yêu (theo lời anh nói). 5 năm trước anh nhìn em như đứa trẻ, 5 năm sau bước ra từ đứa trẻ một cô gái, dán vào môi anh không ngớt những nụ cười...Anh cười thật đẹp! Ai đó nói với em rằng "Nụ cười của hắn chết người, nhìn hắn cười bình yên đến lạ!" . Khẽ nhếch môi cười, em ngắm nụ cười đó...nụ cười đã khiến em thấy ở anh một trời tin tưởng, cho em bình yên. Em vồ lấy anh trong cơn khát niềm tin, trong lúc cái gọi là niềm hi vọng chỉ còn là ảo tưởng. Một lần nữa...em tin. Một lần nữa...hi vọng. Anh đáng yêu, cứ nghĩ sẽ thật tiếc nếu một lúc nào đó em không còn có anh. Nhưng...em đã buông anh ra, nhẹ nhàng và dễ dàng như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì giữa chúng ta. 3 tháng yêu nhau trôi qua chóng vánh. 3 tháng bên anh đủ để em khỏa lấp vết thương lòng. Nhưng không thể nguôi ngoai hình bóng cũ. Ai đó nói có được người yêu mình là niềm hạnh phúc, có lẽ đối với họ là như thế. Nhưng với em, đi bên anh khi nỗi nhớ ở nơi nào khác thì vô cùng bất hạnh.
Em biết, tâm hồn em chưa bao giờ thuộc về anh...Em phải buông anh ra. Gửi đến anh - Tình yêu không mong đợi Rồi đây chỉ 2 tháng nữa thôi, em sẽ rời khỏi nơi này, bay sang một bầu trời khác để tiếp tục hoài bão của mình. Em đã từng vì anh mà ở lại, và bây giờ cũng vì anh mà em ra đi. Cách duy nhất khiến mình cảm thấy thoải mái nhất đó là Chúc phúc. Nên em thật lòng chúc anh hạnh phúc, bên người đã từng là người thứ 3. Chị ta không ngờ vẫn còn sự hiện diện của em trong cuộc sống của anh. Trớ trêu quá anh nhỉ. "Số phận của 3 chúng ta sẽ không tách rời khỏi nhau được" chị ta đã từng nói với em như thế. Có lẽ chị ta không ngờ chị ta nói đúng. Em đã từng chấp nhận tất cả chỉ để làm cho một người phụ nữ đau khổ. Và sau những gì em đã làm để gọi là "trả thù", người đau khổ nhất chính là em. Tuổi 20 của em đầy vật chất, sự nuông chiều và nhiều uất hận. Khoảng thời 3 tháng xa anh đủ để em nhận ra em không thể yêu ai khác ngoài anh. Ít ra cho tới hiện tại là như thế. Em vẫn biết mình là một đứa trẻ quen được nuông chiều, nên hãy chiều em thêm một lần này nữa anh nhé. Hãy để chúng ta nhìn thấy nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Để em làm người thứ 3 bí mật. Chỉ để gửi cho nhau những tin nhắn quan tâm. Chỉ để ngồi đối diện cùng nhau tán chuyện,uống café. Dù biết rằng, chúng ta mãi là 2 đường thẳng song song, em vẫn muốn được anh gọi là Bọc điều và đó là cái tên để gọi duy nhất một mình em thôi anh nhé! Và như thế, em đi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Dấu chấm cuộc tình Người ta thường nói, kết thúc cái này là điểm xuất phát của cái khác. Giữa anh và tôi kết thúc bằng một dấu chấm hết trong một tin nhắn vỏn vẹn có năm chữ: "Uh, chúng ta chia tay". Nhanh gọn và chóng vánh quá. 9 ngày trôi qua. Anh quên và tự làm mới mình bằng cách thay số điện thoại....