Vẫn chờ ngày để được em cắt tóc cho anh
Bao lần mẹ giục cắt bỏ, anh vẫn lần lữa. Anh cắt sao đặng, khi mà nó được nảy mầm từ những ký ức chẳng thể nào quên…
Thế là đã được 6 tháng kể từ ngày anh xa em để đến vùng trời mà anh mơ ước – Melbourne. Australia đã chính thức đón mùa hè và múi giờ cũng tự động thay đổi. Như mọi lần, khi anh gọi về cho em ở Việt Nam, thời gian chỉ chênh nhau 3 tiếng, mà giờ đây đã lệch hơn rồi.
Cảm giác 1 ngày bị cắt ngắn lại thật khó tả. Mặt trời lười biếng, mãi muộn mới chịu xuống núi và anh thiếu mất thời gian để nhớ đến em…
Gọi Skype cho nhau, em giỡn anh có cần em mua kẹp tóc cho không? Anh ngượng ngùng vuốt vuốt lại cái đầu, tóc đã lòa xòa rớt xuống tới gần mắt kính. Tự nhiên sống mũi cay cay, anh lại nhớ ngày về thăm em vội vàng từ 3 tháng trước. Trong căn phòng trọ nhỏ, không tông đơ, không điện, chỉ một cái kéo và một cái lược nhỏ, em tự tay cắt tóc cho anh.
Dù thành quả là mái tóc ngắn tũn và lởm chởm, anh vẫn phải công nhận em là cô thợ cắt tóc tài hoa nhất Hà Nội!
Và chính vì cô thợ cắt tóc đáng yêu ấy, mà đã bao lần tóc dài lòa xòa chọc cả vào mắt, mẹ giục cắt bỏ, anh vẫn cứ chần chừ lần lữa. Anh cắt làm sao đặng, khi mà nó được nảy mầm từ những ký ức chẳng thể nào quên…
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Vừa mới đùa giỡn cười vui đó, mà mắt em lại buồn rồi. Em thủ thỉ với anh: ‘Trong suốt 10 năm quen biết và 5 năm yêu nhau, mùa đông tới đây là mùa đông đầu tiên em không có anh bên cạnh’.
Thời đại công nghệ số, chúng ta có thể chuyện trò với nhau hàng ngày nhưng những con chữ hay lời nói đầu môi cũng chẳng thể nào thay vòng tay anh ôm em ủ ấm. Anh biết làm gì hơn, khi chính bản thân anh cũng đau lòng mỗi lúc nhìn xuống đôi bàn tay trống vắng những ngón đan cài!
Anh biết là rất thiệt thòi cho em khi chúng mình yêu xa. Những lúc em buồn bã, tủi thân, hay đau ốm, anh chẳng thể chạy ngay đến với em như những ngày còn ở Hà Nội. Những ngày lễ tết, người ta tay trong tay với nhau xuống phố, cô bé của anh có khi còn mải trốn vào một góc nào đó, lặng lẽ khóc một mình nữa chứ? Ai bảo trời sinh em mít ướt, vắng anh, hơi tí lại tủi thân…
Cô bé ơi, nửa năm đã trôi qua rồi… Anh sẽ cố cân bằng việc học và làm, để có tiền mua vé máy bay về thăm em đều đặn. Hứa với anh là phải mạnh mẽ lên, để anh bên này yên tâm hoàn thành nhiệm vụ em nhé! Anh cũng mong được về sớm để được em cắt tóc cho nữa chứ! Này, nhìn lại anh xem, mới đó thôi mà đã sắp thành người rừng rồi!
Yêu và thương em nhiều hơn những gì anh nói!
Theo Tinngan
Những mãnh vỡ của ký ức và nụ cười nắng ấm!
Anh bước lên taxi rồi dần khuất đi trong dòng người đông đúc... tôi vẫn đứng đó... 2 con người... ở 2 nơi nhưng nước mắt cùng rơi...
Ký ức...
Tôi thức giấc sau 1 giấc ngủ vật vờ trước bàn học... 1 chiếc áo khoác đã được đắp lên vai tôi từ khi nào không biết... xếp gọn sách vỡ lại để sang 1 góc, rồi nhẹ cầm chiếc áo khoác máng lên chiếc móc cạnh cửa phòng, rồi tắt đèn bước ra... đi được chừng 5 bước, bỗng 1 mùi thôm xông vào cánh mũi tôi... khiến cái bụng đói trống không của tôi thêm đánh trống... bước xuống cầu thang, anh quay lại nhìn tôi, nở 1 nụ cười nắng ấm... trên bàn ăn, 1 bữa sáng khá đạm bạc với 1 đĩa cơm chiên thơm phức cùng chai C2 táo, vẫn như thường lệ đúng món tôi yêu thích...
Tôi cũng cười, rồi lại gần hôn nhẹ lên đôi má, ấm áp ngập tràn trong lòng... tôi ngồi dùng bữa... anh ngồi đối diện lẵng lặng nhìn tôi... xong, anh cầm và rót nhẹ chai C2 ra 1 ly đá, tiếng đá lách cách nghe vui tai... anh đẩy nhẹ về phía tôi, như bảo rằng "em uống đi", tôi cầm lấy, hút nhẹ 1 hơi, từng dòng C2 ngọt như những dòng hạnh phúc đang chảy ngập trong cơ thể... tôi chẳng biết làm gì ngoài việc cười nhẹ với đôi má đỏ bừng!!!
Hôm nay là chủ nhật... tôi không cần đi học... ba mẹ thì đi công tác nên anh đã ở nhà tôi từ tối hôm qua! bận làm cho xong cái đề án tốt nghiệp nên tôi hơi lờ anh đi 1 chút, nhưng anh cũng chẳng nói gì, âm thầm lo lắng và chăm sóc tôi... biết rằng mình có lỗi, tôi đưa tay ôm chặt anh, khẽ nói vào tai lời xin lỗi, anh lại cười, 1 nụ cười nắng ấm và nắm chặt lấy tay tôi, trong suốt buổi xem phim ấy!
Mãnh vỡ...
Hạnh phúc với tôi chỉ cần như thế là quá đủ, nhưng có lẽ nó không kéo dài như tôi đã nghĩ... anh phải định cư tận bên Nhật để có thể ước mơ cho mình... và tôi làm sao dám ngăn cản điều đó... tôi biết, chỉ cần tôi giữ anh lại thì chắc chắn anh sẽ không đi, nhưng tôi đã không làm thế...
Ngày anh đi, mọi vật đều giữ nguyên tình trạng hằng ngày, người qua lại đông đúc, cây xanh hơi xì xào 1 tí vì những đợt gió lướt qua vô tình, và anh vẫn nở nụ cười nắng ấm đó... hôm đó tôi bận kỳ phỏng vấn nên không thể tiễn anh đến sân bay, chỉ có thể gặp anh ở con hẻm cũ... anh vẫn cười, vẫn im lặng nhìn tôi như ngày nào... tôi nhìn anh, cố kềm chế cho cảm xúc đừng vỡ òa thành nước mắt... nhưng hình như là không được...
Anh nắm tay tôi kéo nhẹ và ôm chặt vào lòng, tôi định mở miệng định nói nhưng, anh đưa ngón tay lên miệng tôi rồi nói khẽ: "đừng nói gì cả, anh muốn dành những phút này để ở bên em, đừng nói gì cả..." lúc này tôi không kềm được nữa, nước mắt lăn dài, tôi dựa vào người anh như muốn khoảnh khắc này sẽ ngừng lại. anh đứng đối diện tôi, đưa tay lau những giọt nước mắt trên má, nói khẽ:"khờ quá... sao lại khóc, anh sẽ về nước thăm em mỗi năm mà!"
Nói rồi, anh lấy từ trong vali 1 chai C2 táo, đưa cho tôi... tôi nhìn anh, không biết nói gì... vội ôm chầm anh và khóc... tôi còn nhiều điều nói lắm, nhưng không muốn anh trễ chuyến bay, nên đành gạt nước mắt, nói lời tạm biệt và không quên cầm chai C2 đó... anh gật đầu rồi kéo vali bước đi... tiếng bước chân của anh nghe nặng nề, khiến tim tôi đau lên từng đợt, anh quay lại, vẫn nở nụ cười nắng âm đó, nhưng trên đôi má lấp lánh vài giọt nước mắt... anh bước lên taxi rồi dần khuất đi trong dòng người đông đúc... tôi vẫn đứng đó... 2 con người... ở 2 nơi nhưng nước mắt cùng rơi... và tim củng đau lên từng đợt!
Theo Guu
Hạnh phúc đi mà, được không em? Dối trá! Ngốc ạ, em đừng khóc nữa. Em khóc đã 6 tháng rồi, kể từ ngày người ta có vợ. Em còn buồn, còn rơi lệ nữa sao? Có đáng không em? Gửi em cô gái nhỏ! Con gái ai cũng xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp nhất, với em lại càng phải được yêu thương nhiều hơn chứ? Vì...