Ván bài lật ngửa
Tiếng cười lại vang lên chát chúa, những quân bài được ném văng xuống chiếu như những nhát dao chém vào lòng chị đau đớn. Nuốt nước mắt và nỗi thất vọng ê chề, chị lặng lẽ ra về.
Có tiếng gọi ơi ới từ ngoài cổng vọng vào, chị tất tả chạy ra mở. Hai vợ chồng cậu em mặt mày ủ ê, vừa trông thấy chị, cô em dâu đã sụt sùi đưa gấu áo lên chấm nước mắt. Chị vội vã kéo chúng vào nhà. Cô em dâu huých vào tay chồng, nháy mắt ra hiệu. Cậu em nhăn nhó: “Chị. Cái sạp hàng của vợ em thuê vỉa hè nhà người ta chính quyền không cho phép bán hàng nữa rồi. Cả nhà mấy miệng ăn, hai đứa còn học hành trông cả vào đó, giờ chưa biết tính thế nào. Em định hay là thuê ki ốt trong chợ cho nhà em làm ăn yên ổn, chị thấy thế nào?”
Chị đưa mắt nhìn vợ chồng em trai, thương xót: “Ừ, tính thế là phải, nhưng tiền nong thế nào, cậu mợ có được bao nhiêu mà đòi thuê ki ốt!”. Cô em dâu nhanh nhảu: “Là thế này chị ạ, vợ chồng em có tiết kiệm được tí chút, bên ngoại cũng cho vay thêm được một khoản không lấy lãi, em còn thiếu chừng mấy chục…, chị xem có giúp được chúng em, thì vợ chồng chúng em được nhờ” rồi lại nước mắt lưng chòng: “Chứ mà có cái nhà, vừa là chỗ nương thân, vừa là nơi thờ phụng ông bà bố mẹ, chúng em dù thiếu ăn thiếu mặc thế nào cũng không nỡ bán đi”. Chị thấy sống mũi mình cay cay, chị gật đầu: “Vậy cậu mợ khoan để chị tính, đừng có nghĩ đến bán nhà bán cửa. Rồi ngày giỗ, ngày Tết, thầy u biết là về đâu…”, rồi như sực nhớ ra điều gì: “À, thế cái đận vừa rồi cậu mợ xây lại mộ thầy u xong cả rồi chứ, tiền chị đưa có thiếu không? Đấy, chị cũng còn bấn bíu chưa lên thăm mộ được”. Cậu em giật thột đưa mắt nhìn vợ, bị một cái véo đau nhói, vội gật đầu ậm ừ…
Hiền bước vào nhà khi chị đang lúi húi rửa rau. Hiền lắc đầu ngán ngẩm nhìn những cọng rau đã úa vàng trong chậu nước, cằn nhằn: “Chị cứ tiết kiệm đâu đâu. Bỏ bớt chỗ rau đã héo bỏ ra chứ nấu lên làm gì còn chất gì nữa.” Chị cười hiền: “Ôi dào, rau chị trồng lấy, có héo một tí, nhưng bỏ đi thì lại tiếc. Tiền kiếm không ra, phải ăn chắt hà tiện chứ em bảo làm sao.” Hiền nhìn quanh bếp, càu nhàu: “Chị thật là, có một mình ăn bao nhiêu mà phải tiết kiệm thế. Mà chị đừng nói với em bữa cơm chỉ có mỗi rau này thôi nhé, chị không mua thịt cá gì à!”.
Video đang HOT
Chị ngượng ngùng giục giã cô em gái vào nhà. Chị rót chén trà đặt trước mặt Hiền rồi từ tốn: “Này, vợ chồng cậu Đạt định mua ki ốt trong chợ để làm ăn buôn bán, bọn chúng có nói khó với chị giúp chúng thêm vài chục triệu. Chị không có nhiều nên định hỏi em xem có khoản nào, có thêm thắt được cho chúng nó ổn định làm ăn không. Chứ mà bán đất tổ tiên thì chị không ưng chút nào.” Hiền đang toan bưng chén trà lên miệng, vội vàng đặt xuống, giãy nảy: “Chị hay thật, chị có bao nhiêu cứ dốc toàn tâm toàn lực cho em dâu, em trai. Còn cái thân chị thì ai lo cho. Già cả rồi, chồng một nơi, con một nơi, không có tí chút giắt lưng thì đau yếu biết làm thế nào. Em thì em cứ nói thật. Bao nhiêu lần anh chị ấy bảo có việc, giật nóng giật nguội, chả bao giờ thấy trả. Em cũng còn gia đình em, chả có mà giúp mãi được như thế. Chị cứ bảo anh chị ấy tự mà lo liệu đi!”.
Tiếng cười lại vang lên chát chúa, những quân bài được ném văng xuống chiếu như những nhát dao chém vào lòng chị đau đớn… (Ảnh minh họa)
Câu nói thật lòng của Hiền khiến chị tủi thân tủi phận nghĩ đến mình. Cái thời cơ cực, chị vẫn có chồng ở bên. Để rồi khi cuộc sống đã xuôi chèo mát mái, chồng chị làm ăn khấm khá lại bồ bịch trai gái. Lòng tự trọng khiến chị không thể nhắm mắt cho qua. Sau khi lập gia đình cho hai đứa con, chị sống một mình trong ngôi nhà nhỏ trong khu tập thể được cơ quan cũ phân cho này. Hiền thở dài, ôm ngang vai chị, dỗ dành: “Thôi thôi, anh em kiến giả nhất phận, không ai lo mãi cho ai được. Chị là chị cả, chị muốn bao bọc các em là đúng. Nhưng em thấy cũng vừa vừa phai phải thôi, cho anh chị ấy còn biết lo chị ạ. Để em bàn bạc với nhà em đã, rồi có gì em báo lại với chị sau”.
***
Chị đóng cửa thật chặt, lấy chỗ tiền tiết kiệm gom góp bấy lâu vừa rút ở ngân hàng về, cẩn thận đếm đi đếm lại. Chị lầm bầm phấn khởi: “Chỗ này cộng thêm với chỗ cái Hiền cho vay nữa là đủ rồi đây” rồi bọc trong mấy lần túi vải, đút vào áo trong của chiếc áo phao với những đường chỉ đã sờn cũ, đội mũ đi giày, tất tả đến nhà em trai.
Chị ngạc nhiên thấy mấy chiếc xe máy dựng gần kín khoảnh sân nhỏ trước nhà. Chị dựng chiếc xe đạp, lách người qua cánh cổng khép hờ tò mò bước vào. Chị đưa mắt nhìn vào trong thấy một đám đông cả đàn ông đàn bà xúm xít trên mấy chiếu tá lả. Chị bực bội toan bước vào, thì tiếng nói bên trong dội vào tai chị nhức nhối: “Thế cái vụ nợ nần lần trước bao giờ trả hết thế hả ông bà? Thấy bảo bà chị cho vay hả? Vợ chồng nhà này tài thật”, giọng cô em dâu hào hứng: “Sắp xong rồi, bà chị chồng hứa cho mấy chục để giải quyết phi vụ, tại hai vợ chồng diễn đạt quá, lại lôi chuyện bán đất đai ông bà ông vải để lại, đánh trúng điểm yếu của bả nên mới thành công đấy. Ây dà, các ông các bà chơi bài thả lỏng tay cho tí chút, chứ mà nợ nần chồng chất không biết lần sau lại viện cớ gì để xin tiền nữa đâu, lần trước đã xin tiền xây mộ ông bà, chưa biết nói năng thế nào với bà ấy”. Cậu em trai phì phèo thuốc lá, cất giọng “khê” đặc: “Ôi dào, đến đâu tính đến đó. Ít ra trong tay mình vẫn còn cái nhà. Cứ trông vào cái ban thờ này, bà chị cũng chả nỡ để mình đem ra bán chác. Tôi nói thế có phải không các ông?”.
Tiếng cười lại vang lên chát chúa, những quân bài được ném văng xuống chiếu như những nhát dao chém vào lòng chị đau đớn. Nuốt nước mắt và nỗi thất vọng ê chề, chị lặng lẽ ra về. Chiếc xe đạp lọc xọc nghiêng ngả, lắc lư trên đường phố, chị nhìn đâu cũng thấy những quân bài “rô, cơ, bích, tép”, lật ngửa lên trông giống như những mặt người đang cười cợt phỉnh lừa…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Già mà vẫn mắc bẫy "bùa yêu" của gái trẻ
Chết vì ăn phải bùa yêu của gái trẻ Khi ấy, tôi chỉ lặng lẽ cười khẩy vì cho là lời nhảm nhí, vớ vẩn của đám thầy bói chuyên moi tiền thiên hạ...
(ảnh minh họa)
Bởi tôi nghĩ chẳng có lý do gì khiến một thằng đàn ông đàng hoàng, vợ đẹp con ngoan như tôi lại ngu xi đần độn đâm đầu vào mấy chuyện yêu đương lăng nhăng cho mệt người.
Nhưng đời người chẳng ai nói trước được điều gì, khi cuộc sống túng thiếu phải chạy vạy từng bữa ăn, lo từng mớ rau bát gạo thì tình chồng nghĩa vợ quấn quýt yêu thương. Còn khi đời sống sung túc, bước ra khỏi nhà là xe hơi đưa đón thì lòng người đổi thay lúc nào chẳng ai hay...
Tôi từ một tôi đã thật sự xúc động khi nghe em thổn thúc nói về tình yêu trọn vẹn em dành cho tôi, về sự nhen nhóm hờn ghen của em mỗi khi thấy tôi nghe điện thoại của vợ. Em khát khao muốn là một người vợ đúng nghĩa của tôi, được pháp luật công nhận, được đường đường chính chính chăm sóc cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ.
Yêu em, tôi giống như chú nai con chỉ biết vùi mình trong hạnh phúc mà quên không biết rằng có thể nào tồn tại thứ gọi là tình yêu khi sự chênh lệch tuổi tác quá lớn giữa em và tôi (tôi ngoại ngũ tuần, còn em chỉ mới có hai ba)? Em thật sự yêu tôi hay chỉ yêu khối gia sản của tôi?
Đôi lúc đọc trên báo thấy những cuộc tình chóng vánh và cái kết phũ phàng của những người đàn ông chạy theo tình trẻ thì tôi cũng có cảm giác e dè, lo sợ. Nhưng mỗi lúc như thế em lại hờn dỗi, nước mắt ngắn dài, nói những lời trách móc khiến tôi thấy mình thật sự có lỗi vì đã nghi ngờ tình yêu đẹp đẽ em dành cho.
Cứ thế tôi quay cuồng đám đuối trong thiên đường tình ái của em, bỏ ngoài tai tất cả những lời khuyên can của người thân bạn bè, những lời xì xào bàn tán và cả châm chọc mỉa mai của thiên hạ. Tôi không ngần ngại vứt bỏ tổ ấm hạnh phúc, chia tay người vợ tần tảo thủy chung để đến với em, chiều chuộng em, cung phụng em.
Nhưng niềm hân hoan, háo hức của tôi chưa được bao lâu thì tôi chết điếng người vì bị người tình trẻ phản bội. Tranh thủ lúc tôi đi vắng em đưa trai về nhà quan hệ như vợ chồng. Tôi nín nhịn cố gắng nói chuyện với em bằng giọng bình tĩnh thì em trơ tráo tuyên bố một câu lạnh lùng: "anh tự xếp đồ hay để tôi cho người xếp rồi quẳng ra đường cho?"
Tôi ngớ người, khuỵu xuống. Biết trách ai đây ngoài bản thân mình đầu đã hai thứ tóc mà vẫn để gái lừa, vấn để mắc vào bẫy tình của thứ đàn bà lẳng lơ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi anh, một cơn "say nắng"! Đến hôm nay, em mới thực sự "trở về nhà", thực sự bình tĩnh lại để giữ mình đứng yên trên mặt đất, dõi mắt nhìn theo những bóng hoa bay lượn cuối trời. Anh đã nói với em: "Em còn rất trẻ. Tại sao không thể bắt đầu một lần nữa, hả em?". Anh - người lặng lẽ trong phòng thí nghiệm,...