Valentine nào cho những người vợ?
Nếu như những người vợ trong những gia đình sang trọng quyền quý, giàu có thì có thể ngày valentine sẽ là một ngày lễ đặc biệt mà họ chờ đợi trong năm.
Nhưng trong xã hội mình, có bao nhiêu người phụ nữ được sống trong giàu sang nhung lụa và được chồng mình tặng quà nhân ngày valentine?
Bởi tôi nhớ có người đã nói rằng: Vì Chúa yêu những người bình thường nên tạo ra họ nhiều hơn. Nghe có vẻ hợp lí nhưng chẳng qua đó là một câu nói hết sức hài hước và có chút mai mỉa bên trong. Ừ, thì thôi, chúng ta là số đông, nghĩa là chúng ta là phổ biến nên chúng ta mặc nhiên chấp nhận cuộc sống bình thường và đơn giản như thế thôi.
Và cuộc sống thực tế chính là: trong cái vòng xoáy của cơm áo gạo tiền, của trăm thứ lo nỗi lo hằng ngày kéo theo ấy, liệu có bao nhiêu người phụ nữ bình thường như chúng ta được chồng mình tặng quà nhân dịp ngày valentine? Thậm chí, chỉ là một cử chỉ ngọt ngào, lãng mạn, một lời nói tha thiết, ấm lòng? Nếu như không muốn nói, liệu có bao nhiêu người biết về ý nghĩa của ngày đó và làm theo cái ý nghĩa ấy?? Và trả lời là: Ít lắm! Con trai thực tế thì nhiều, con trai lãng mạn thì ít. Đàn ông thực tế thì nhiều, đàn ông lãng mạn quả hiếm…
***
Tôi nghĩ, những người thuộc thế hệ cha mẹ mình, chỉ là trước mình đôi ba chục năm, đó là những người phụ nữ suốt đời chỉ biết lo lắng cho chồng, cho con mà chưa một phút nào dám nghĩ tới riêng bản thân mình chứ đừng nói tới chuyện họ biết tới ngày lễ đặc biệt từ tận phương trời nào bay qua cái đất nước bé nhỏ nghèo khó này. Cho nên, từ khi tôi biết, tới khi tôi lớn lên, trưởng thành, chưa khi nào tôi thấy bố mình hay những người hàng xóm xung quanh tặng những người vợ của mình cái gì trong ngày lễ Valentin ấy. Dù chỉ là một lời chúc giản đơn. Có lẽ, những người chồng giản dị ấy không quen nói những lời hoa mĩ. Cũng như những người đàn bà giản dị ấy, mộc mạc, chân chất ấy, không quen nghe được những câu ngọt ngào lãng mạn… Hàng ngày bà bà tôi tôi, mẹ nó, bố nó… là đủ ấm lòng rồi! Cho nên, ngày Valen tin hay ngày thường thì cũng có khác gì nhau đâu?
Có lẽ cũng thế, mà cái nỗi háo hức cho những ngày đặc biệt chung của phụ nữ
cũng rơi vãi dần trong lòng tôi cũng như nhiều chị em phụ nữ khác cũng có lẽ.
(ảnh minh họa)
Chính vì thế mà trước khi lấy chồng, tôi ra hẹn với chồng, một năm, nhất nhất là có những ngày nào anh không được quên. Nếu anh quên, anh sẽ chết với tôi. Nhưng khi yêu, chết với tôi có nghĩa là tôi sẽ giận hờn, sẽ không gặp, sẽ… có nhiều thứ lắm để một cô gái khiến cho một chàng trai khi yêu phải lo lắng. Nhưng khi lấy được rồi, có lẽ cái sự lo lắng ấy không đáng sợ nữa thì phải. Thậm chí chỉ sau đôi ba năm, số ngày quan trọng anh nhớ trogn cái danh sách bắt buộc ngày nào cứ rơi vãi dần dần. Để rồi đến cuối cùng, cả ngày sinh nhật của vợ anh cũng không nhớ mà nhờ điện thoại nhớ giùm. Tới ngày ấy thì điện thoại nó sẽ báo: Tít tít tít… hôm nay sinh nhật vợ, hay hôm nay là ngày sinh nhật bà xã…
Video đang HOT
Có lẽ cũng thế, mà cái nỗi háo hức cho những ngày đặc biệt chung của phụ nữ cũng rơi vãi dần trong lòng tôi cũng như nhiều chị em phụ nữ khác cũng có lẽ. Bởi người ta thường nói: càng hi vọng lắm thì càng thất vọng nhiều. Cho nên tốt nhất đừng hi vọng để khỏi phải thất vọng mà thôi. Đó cũng chính là cách tự an ủi, tự bằng lòng với mình!
***
Tôi nhơ, có lần chơi dại. (Tôi nói chơi dại vì vừa không được gì mà vừa mua bực tức vào người). Tôi xóa cái lịch hẹn ngày sinh nhật của mình trong máy của chồng. Và rồi tôi thắc thỏm hồi hộp chờ xem anh có nhớ sinh nhật vợ nữa hay không. Cả ngày hôm đó, tôi chờ cho tới qua mười hai giờ đêm. Cứ mong, mong là biết đâu anh sẽ đợi đến phút chót để cho tôi bất ngờ. Nhưng phút chót cũng chỉ là tiếng ngày khẽ khẽ đều đều không đổi của chồng. Thất vọng. Lần này, chắc chắc chắn phạt chồng cả tháng. Hoặc không thèm nhìn mặt hết tháng luôn.
Thế đấy! Cho nên hỏi anh: Thế anh có biết ngày Valen tin là ngày gì không?
Hay càng già lại càng lú lẫn mất rồi! (ảnh minh họa)
Chồng thì không hiểu tại sao vợ lại nắng mưa vô lí, mặt mũi hằm hằm như thịt bằm. Liền nổi cáu lên, rồi lại năn nỉ hỏi, rồi không được nữa thì mặc kệ… Cuối cùng tức quá không chịu được nên mới hỏi chồng cái ngày ấy là cái ngày gì? Anh đần mặt không nhớ, mang điện thoại ra xem cũng không có trong danh mục đặc biệt nào… Đến tối đi làm về, mới thấy anh thỏ thẻ: Không hiểu sao, anh lưu ngày sinh nhật của em mà đứa nào khốn nạn nó xóa mất. Anh xin lỗi!
Thế đấy! Cho nên hỏi anh: Thế anh có biết ngày Valen tin là ngày gì không? Hay càng già lại càng lú lẫn mất rồi! Anh đáp chững hửng: Là ngày của bọn trẻ ấy mà! Thế thì biết nói gì nữa đây! Ừ, thì mình già rồi, đấy là theo cách nói của chồng. Bọn trẻ nó tặng nhau quà chứ già rồi tặng cái gì? Bây giờ giận được không? Không! Vì giận chỉ khiến mình thêm mệt mỏi và đau đầu thêm. Phạt được không? Không! Phạt người đói thôi, chứ no xôi chán chè rồi thì phạt cái nỗi gì? Thôi, thì tự an ủi mình: Lấy nhau rồi thì nó ra thế đấy, mà thôi!
Valentin nào cho những bà vợ nữa! Hoa hồng, sô cô la, hay một món quà thật gợi cảm… Ít khi nào còn nằm trong đầu những ông chồng cũ kĩ lâu năm. Thế nên, mỗi năm, cứ đến ngày ấy lại buồn. Ước ì được trẻ lại và chưa là của ai! Những nghĩ đến hiện tại, vẫn không nén nổi tiếng thở dài. Thôi, thì sẽ tự tặng mình hoa hồng vậy. Để tối về chồng nhìn hoa trên bà vợ lại bảo: Sao dạo này vợ yêu đời thể nhể! Nghe mà buồn khôn tả!
Theo Ngoisao
Thất vọng và không muốn chạm vào chồng mới cưới
Buổi tối qua, chồng mới cưới của em vẫn thản nhiên như mọi ngày. Anh vẫn tỏ vẻ quan tâm đến em nhưng bản thân em không có cách nào làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Em vừa tổ chức đám cưới cách đây hai tuần. Cả hai đứa tụi em đều là con một, gia đình khá giả nên đám cưới cũng không đến nỗi nào. Chồng em rất đẹp trai, cao to nên trong đám cưới, bạn bè đều không ngớt lời khen ngợi. Em cũng rất tự hào và hãnh diện vì anh.
Bên cạnh đó, tính tình của chồng em rất trầm lặng, anh làm việc trong môi trường nghiên cứu nên ít nói nhưng đã nói là đầy triết lý và chuẩn xác. Em rất yêu anh và biết anh ấy cũng yêu em. Bằng chứng là anh ấy rất chiều em và đáp ứng mọi đòi hỏi của em mà không hề cằn nhằn hay than thở điều gì.
Em vẫn sẽ là người phụ nữ hạnh phúc với một người chồng lý tưởng nếu không có ngày hôm qua và không nhìn thấy, không nghe thấy cuộc đối thoại của anh với một cô gái. Cô gái đó không đẹp lắm, có vẻ bằng tuổi anh dù trông chồng em trẻ hơn. Hai người họ ngồi nói chuyện với nhau ngay trong quán cà phê mà không hề hay biết em ngồi đằng sau anh.
Sự việc là như thế này. Hôm qua cô bạn thân của em đi đám cưới dưới quê lên, nói rằng mẹ em có gửi cho em ít quà quê. Vì thế em hẹn cô ấy đến quán cà phê ngồi buôn chuyện đồng thời nhận quà luôn. Do xong việc sớm nên em đến chỗ hẹn sớm. Quán cà phê đó 2 tầng rất rộng, xung quanh khá nhiều cây xanh. Em chọn ngồi ở bàn nhìn ra đường phố, dưới một cây cọ cảnh rất to.
Em không biết hai người họ có bí mật gì mà giấu giếm cả vợ cả chồng (Ảnh minh họa)
Và có lẽ vì bị cái cây che khuất nên khi chồng em và một cô gái nữa bước vào đã vô tình ngồi ngay phía sau lưng em. Ban đầu em không để ý, đến khi nghe giọng anh vang lên, em mới phát hiện ra đó là chồng mình. Họ hỏi han nhau rất nhiều chuyện xung quanh cuộc sống, công việc, vợ mới cưới của anh, chồng của cô ấy...
Em chỉ nghĩ chắc hai người bạn lâu ngày gặp lại, cũng có thể là một cô bạn gái nào đó trước của anh. Nhưng câu hỏi tiếp theo của cô ấy khiến em sững sờ. Cô ấy hỏi: "Vợ anh có biết chuyện từng xảy ra giữa chúng ta không?". Anh trả lời: "Anh không nói. Chuyện đã qua rồi. Anh tin em cũng không nói với chồng, cứ coi như bí mật của hai đứa mình đi".
Lúc đó, lòng em như có lửa đốt. Em không biết hai người họ có bí mật gì mà giấu giếm cả vợ cả chồng mình. Vì thế em nhắn tin cho bạn thân biết mình không ra chỗ hẹn được, để mai em tới nhà cô ấy lấy quà sau. Và em ngồi im lặng, rình rập để nghe và theo dõi hai người.
Cô gái đó tiếp tục nói: "Anh có hạnh phúc không? Anh có yêu vợ không? Không hiểu sao từ ngày chia tay anh, em không yêu được ai nữa. Em đối với chồng ngoài tình nghĩa ra thì chẳng có chút yêu đương nào". Chồng em không đáp, sự im lặng của anh khiến em rất đau đớn. Cô ấy bỗng thút thít khóc: "Em thật ngu ngốc vì ngày đó đã chia tay anh. Em xin lỗi. Em biết anh đã lấy vợ mà còn hẹn anh tới đây. Nhưng em không sao quên được quãng thời gian chúng mình sống chung như vợ chồng ấy. Đối với em, đó là thời gian hạnh phúc nhất".
Cô ấy nói rất nhiều nữa nhưng em chỉ nhớ được đại loại như vậy. Đầu óc em như muốn nổ tung khi biết tình cảm của hai người họ đã từng sâu đậm đến thế. Em rất ghen. Nhưng em vẫn cố kìm chế để không đứng dậy đối mặt với hai người họ.
Em giận chồng vô cùng. Sao anh lại đi đến chỗ hẹn với người yêu cũ? Sao anh đã từng yêu một người con gái khác ngoài em sâu đậm thế, lại còn từng sống chung như vợ chồng nữa. Ngoài sự đau khổ và tức tối ra, em còn thấy ghê tởm bản thân anh. Em giữ cho anh trọn vẹn như vậy, nhưng anh thì đã từng trải qua với người khác.
Em không thể hiểu được vì sao một người đàn ông, buổi chiều vừa ngồi với người yêu cũ
nói chuyện tình cảm tha thiết như thế, vậy mà tối đến về nhà vẫn có thể ôm ấp vợ?
(Ảnh minh họa)
Em ngồi thẫn thờ ở đó cho đến khi hai người kết thúc câu chuyện và tạm biệt nhau. Phải tới một tiếng đồng hồ sau em mới nhấc chân về được. Buổi tối qua, chồng mới cưới của em vẫn thản nhiên như mọi ngày. Anh vẫn tỏ vẻ quan tâm đến em nhưng bản thân em đang không có cách nào làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Em không cho anh đụng vào người, cũng từ chối gần gũi anh. Em không thể hiểu được vì sao một người đàn ông, buổi chiều vừa ngồi với người yêu cũ, nói chuyện tình cảm tha thiết như thế, vậy mà tối đến về nhà vẫn có thể ôm ấp vợ?
Chồng em có vẻ rất ngạc nhiên trước thái độ của em. Anh ấy liên tục hỏi em có chuyện gì buồn bực? Anh vẫn pha sữa cho em trước khi đi ngủ. Nhưng em cứ giả vờ ngủ để khỏi phải trả lời anh. Sáng hôm nay, anh đi làm từ sớm. Em xin nghỉ phép vì không có tâm trí nào để đến công ty. Em đang rất buồn và đau khổ. Sao chuyện này lại xảy ra chỉ sau hơn chục ngày bọn em mới cưới khiến em hụt hẫng quá!
Em nên làm sao để đối mặt với chồng bây giờ? Làm sao để quên chuyện anh từng ngủ với người phụ nữ khác, từng thân thiết với họ như với em hiện giờ?
Theo Ngoisao
'Không lấy anh tôi đã lấy được tỉ người hơn anh!' Chị lớn tiếng rồi so sánh: "Chồng người ta làm ông này ông kia, xây nhà to, mua xe đẹp cho vợ con, sánh vai cùng chồng nở mày nở mặt. Đằng này chồng mình như đụn rạ...". Ngày cưới nghe bạn bè khen, anh tốt số cưới được chị, chị không xinh nhưng bù lại giỏi giang, thông minh, sắc sảo, chị...