Valentine đau đớn anh dành cho em, lễ tình nhân cuối cùng ta bên nhau
Một bản radio buồn ngân lên trong ngày hôm ấy, ngày Valentine thứ hai anh và em bên nhau… Vậy mà em không ngờ đó lại chính là lần cuối cùng em được bên anh.
Mình yêu nhau từ bao giờ anh nhỉ? Một mối quan hệ không có ngày bắt đầu làm em tưởng tượng rằng sẽ không có ngày kết thúc. Nhưng dường như mọi chuyện chẳng bao giờ suôn sẻ với em…
Ngày Valentine hôm ấy em đã chuẩn bị rất sớm. Trang điểm thật nhẹ nhàng như các cô gái có cặp vẫn hay làm, diện một chiếc váy màu hồng nhạt cùng một đôi hài màu trắng nhỏ nhắn. Mang chiếc dây chuyền anh tặng em từ mùa Valentine trước. Anh nói rằng: “Em như cô công chúa nhỏ của anh vậy, cả đời này chỉ bảo vệ mình em thôi cũng đủ mệt rồi”.
Rồi ngày hôm ấy chúng mình đã cùng nhau đi tới những chốn hẹn hò quen thuộc, nghe những bản nhạc hai đứa cùng thích. Bất giác em thấy anh thật lạ, anh nhìn xa xăm khi nghe chúng, khi mà trước kia anh thường nắm tay em và ngân nga theo những giai điệu…
Anh nói, nay anh muốn dẫn em tới một nơi nữa. Trên đường đi anh không nói với em một câu nào. “Có phải anh đang mệt? Có phải anh không thích em trang điểm hay mặc chiếc váy này không? Có phải em đã làm điều gì sai không?”… Hàng ngàn câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu em trên suốt chặng đường hơn 40 cây số đó…
“Bệnh viện?” Em thốt lên trong hoảng sợ. Anh đi vào trước và không để tâm tới câu nói của em. Em chạy theo anh, lên tầng… Anh đưa em tới phòng dành cho trẻ sơ sinh trong lồng kính. Anh chỉ đứa bé đó… “Nó cần anh” – Câu nói duy nhất sau cả chặng đường anh dành cho em…
Video đang HOT
Em chết lặng, tay run, chân muốn chạy khỏi mà không thể nhấc bước, miệng muốn hỏi nhưng không thể thốt lên… Anh lên sân thượng, lúc sau em theo anh. Đứng sau anh em mới nhận ra anh đã gầy đi rất nhiều… anh hút thuốc sau bao ngày tháng quyết tâm bỏ. hết điếu này tới điếu khác. Mùi khói thuốc khiến em hiểu ra mọi chuyện… những lời nói trước kia bỗng tan biến như chính làn khói từ điếu thuốc của anh vậy. Rồi em bước đi, những bước đi cuối cùng trong cuộc đời anh.
Ba tháng sau em biết tin anh lập gia đình. Em cũng không ngạc nhiên gì cả, tim em cũng chẳng còn đau khi nghĩ tới khuôn mặt đứa trẻ. Đứa trẻ ấy đâu có tội tình gì phải không anh?
Và tới hôm nay, mùa Valentine đầu tiên không có anh sau cái mùa Valentine ấy… Em lại qua những chốn quen thuộc của chúng mình, em cười chứ không khóc. Em sẽ cười để rồi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa… Mùa Valentine này anh không còn bên anh, nhưng sẽ là mùa Valetine cuối cùng của em dành cho anh…
Theo GĐVN
Tôi đã có một đêm Valentine tồi tệ nhất trong cuộc đời mình
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì nhân viên của quán đã tiến đến hỏi tôi tìm ai, cần gì. Tôi đành nói dối mình vào nhầm quán rồi vội vã chạy trốn khỏi đó.
Tôi va chông yêu nhau tư năm tôi hoc 11. Chông tôi lơn hơn tôi 4 tuôi, hiên đang la trương phong môt công ty chuyên may moc điên tư. Chung tôi yêu nhau, trai qua bao song gio đên 9 năm sau mơi cươi. Ngay đo, ai cung goi tinh yêu cua chung tôi la tinh yêu cô tich. Ban thân tôi cung cam thây minh qua hanh phuc va may măn khi tinh đâu cung la tinh cuôi, không phai yêu đương nhiêu ngươi. Co le vi trai qua nhiêu chuyên, cung vi yêu qua lâu nên tôi xem sư tôn tai cua anh như môt thoi quen kho bo. Xa anh môt ngay thôi, tôi đa không thê chiu đươc.
Cươi vê, chung tôi đươc gia đinh hai bên tao điêu kiên cât môt căn nha nho ơ thanh phô đê tiên cho công viêc. Tư khi co nha riêng, chông tôi co phân chênh mang vơi vơ hơn nhưng nhin chung vân hơn nhiều ngươi đan ông khac. Đi lam vê, chông cung phu tôi việc nhà. Tôi giăt quân ao thi chông lau nha. Tôi tôi thưc khuya cung đươc anh pha cho môt ly sưa. Ngay lê, anh đêu đưa vơ đi chơi, đi ăn va tăng qua. Du chông tôi it noi nhưng lơi ngot ngao nhưng đôi vơi tôi vây la đu.
Tuy it noi nhưng chông tôi đươc ve ngoai điên trai, lương lâu cung rât kha. Hang thang, anh chi đưa cho tôi môt nưa lương đê lo nha cưa, con lai anh giư đê chi tiêu cho ban thân. Môt tuân, anh đi chơi vơi ban be 2 đêm, vào thứ 6 và chủ nhật, thơi gian cô đinh tư 7h30 đên 10 giơ vê. Thơi gian đâu, tôi cung phân vân không biêt anh đi vơi ai ma lai chu đông thơi gian đên thê. Nhưng lần nào gọi điện cũng là một đám bạn anh thi nhau trêu chọc và đảm bảo nên tôi chẳng ý kiến gì.
Điều đáng nói là một cô gái ăn mặc mát mẻ đang ngồi dán sát vào anh, ngực cũng đong đưa qua lại trên cánh tay chồng tôi. (Ảnh minh họa)
Ngay từ trước Tết, vợ chồng tôi đã dự tính, không đi chơi Tết xa được thì Valentine đi bù. Vì năm nay Lễ Tình Nhân rơi đúng ngày mùng 7 Tết, lại là chủ nhật nên được nghỉ. Chúng tôi đã sắp xếp xong kế hoạch đi Sapa hai ngày, thứ bảy chủ nhật. Chăng ngơ, đúng mùng 2 Tết thì me tôi bi đôt quy phai năm viên. Suôt nhưng ngay năm viên, chông tôi cung tới thăm nom mẹ được vài lần, sau đó vội vội vàng vàng về đi làm và đi ngủ. Con trai tôi cũng phải gửi nhờ bà nội chăm sóc vài ngày.
Gia đình tôi năm nay coi như ăn Tết trong bệnh viện. Tôi và chị dâu thay phiên túc trực bên mẹ. Chị dâu không phải đi làm nên trực mẹ ban ngày, còn tôi trực ban đêm, từ 8 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau.
Đêm hôm qua, khi cho mẹ ăn cháo thì tôi làm đổ một ít ra áo, tôi đành nhờ y tá và một chị gái người nhà giường bên cạnh trông mẹ giúp tôi để về thay quần áo, đồng thời lấy thêm ít tiền. Trên đường về, nhìn đường phố trang trí tôi mới sực nhớ ra nay là Valentine.
Về nhà thấy đèn đuốc tối om, đêm nay theo lịch là ngày hẹn hò với đám bạn của anh, vì thế tôi cũng không thắc mắc gì. Thay xong quần áo, lấy thêm 2 triệu rồi vội vã đến bệnh viện. Trên đường đi, xe tôi không may bị thủng lốp. Tôi phải dắt bộ một quãng xa mới tìm được quán sửa xe. Ngồi chờ nhàm chán quá nên tôi bật xem định vị của chồng, thấy chồng đang ở một quán gần chỗ tôi. Chẳng hiểu sao sau khi sửa xe xong, tôi lại đi thẳng tới quán đó. Tôi muốn xem chồng tôi rốt cuộc hẹn hò với bạn bè kiểu gì mà hôm nào cũng về nhà trong cảnh sực nức mùi rượu bia.
Đúng trong Lễ Tình Nhân, chồng tôi lại ngồi "bia ôm" trong khi vợ đang túc trực trong bệnh viện, trong lúc mẹ vợ thì nguy kịch. (Ảnh minh họa)
Đến địa điểm đó, tôi giật mình khi thấy quán xá gì có phần mờ ảo chứ không minh bạch sáng sủa. Tôi vừa đi vào thì có nhân viên hỏi tôi tìm ai. Tôi nói đã có hẹn và lấy điện thoại gọi điện cho chồng, vừa để tránh anh nhân viên kia vừa để xác nhận xem có đúng chồng tôi ở đây không. Chồng tôi nói rất vô tư rằng anh đi uống với 4 ông bạn thân, bảo tôi cứ yên tâm chăm sóc mẹ, anh hứa sẽ về sớm nghỉ ngơi.
Cúp điện thoại, tôi đi loanh quanh bên ngoài một lúc thì vô tình nhìn thấy trong một căn phòng cửa mở rộng do nhân viên bưng đồ vào, chồng tôi và mấy người đàn ông khác đang ngồi uống bia nhậu nhẹt với nhau. Nhưng điều đáng nói là một cô gái ăn mặc mát mẻ đang ngồi dán sát vào anh, ngực cũng đong đưa qua lại trên cánh tay chồng tôi.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì nhân viên của quán đã tiến đến hỏi tôi tìm ai, cần gì. Tôi đành nói dối mình vào nhầm quán rồi vội vã chạy trốn khỏi đó.
Đi trên đường mà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Bản thân tôi không quan trọng ngày Valentine, nhưng đúng trong Lễ Tình Nhân, chồng tôi lại ngồi "bia ôm" trong khi vợ đang túc trực trong bệnh viện, trong lúc mẹ vợ thì nguy kịch. Thử hỏi một người đàn ông chân chính có làm như vậy không? Huống chi, ai mà biết được, sau khi tan cuộc nhậu, anh có đi "tới bến" không? Tôi cảm thấy chán nản và buồn quá! Từ đêm qua tới giờ tôi không chợp mắt được lúc nào. Đổi ca cho chị dâu xong, tôi cũng không tới cơ quan mà ngồi lỳ ở nhà cô bạn thân viết tâm sự này. Tôi mong mọi người cho tôi lời khuyên, tôi nên làm gì trong lúc này? Xử sự ra sao với người chồng của tôi đây?
Theo Afamily
Độc thân vào ngày lễ Valentine thì đã sao? Có rất nhiều thứ bạn có thể làm một mình trong ngày lễ Tình nhân, như xem một bộ phim (tránh thể loại tình cảm), đi mua sắm, đi spa chăm sóc cơ thể... ảnh minh họa Nếu bạn còn độc thân vào ngày lễ Tình nhân 14/02 thì cũng đừng buồn, vẫn có khối thứ hay ho dành cho hội "ế tinh...