Valentine đắng
Anh đã vui với niềm vui hiện tại, còn em vẫn đau với nỗi đau của quá khứ.
Valentine là ngày mà phần đông thế giới chìm đắm trong hương vị ngọt ngào của tình yêu, nhưng thật không may rằng em lại là một trong số những người nằm trong phần thiểu số còn lại. Em đã nhủ lòng mình phải quên đi nhưng chẳng hiểu sao vẫn cứ nhớ anh một cách ngốc nghếch. Ước gì em cũng chỉ là một cô gái sống tầm thường và hời hợt, ước gì em không phải người quá coi trọng tình cảm thì ngày hôm nay em đã chẳng cảm thấy đau lòng.
Từ ngày anh xa em đã tập cho mình cách sống tự lập, cách vượt lên và đứng vững trước mọi khó khăn của cuộc đời nhưng lại không có cách nào để quên anh thật sự. Lòng em vẫn buồn lúc đi ngang qua những nơi mà hai đứa mình đã từng hò hẹn còn trái tim thì vẫn chưa thôi đập những nhịp thổn thức khi vô tình bắt gặp những điều gắn liền với kỷ niệm của hai đứa chúng mình. Em chẳng phải một người con gái sống hướng nội, chỉ là em quá trân trọng tình cảm đến mức không có đủ dũng cảm mà dẫm đạp lên những ký ức đã bị người khác cố tình bỏ quên.Valentine năm nay em vẫn chọn mua một hộp sôcôla thật đẹp, nhưng đã không còn nâng niu nó giống như một thứ bảo bối để rồi sau đó đem tặng cho một người khác mà ngược lại, em giữ nó cho riêng mình. Chỉ có mình em tự mở hộp, tự nếm và tự nhấm nháp hương vị vừa ngọt lại vừa đăng đắng đến mức khiến cho người ta say mê ở nơi đầu lưỡi. Bất chợt em nhận ra rằng tình yêu cũng giống như những viên sôcôla kia, cũng ngọt lắm, cũng đắng lắm nhưng vẫn khiến người ta phải say đắm đến mức đam mê.
Lòng em vẫn buồn lúc đi ngang qua những nơi mà hai đứa mình đã từng hò hẹn (Ảnh minh họa)
Em ngốc nhỉ, tại sao lại cứ ngồi ôm những ảo ảnh về một thời xưa cũ ấy, tại sao lại cứ phải buồn vì kẻ đã rẽ sang một hướng khác và đã nắm tay một người con gái khác chẳng phải là mình. Anh đã nhẫn tâm bỏ lại tất cả để bước đi mà chẳng hề tỏ ra nuối tiếc hoặc chí ít cũng là một chút day dứt, ấy vậy mà em lại cứ nhớ mãi, yêu mãi để rồi lại đau mãi vì một kẻ bây giờ chỉ còn là “người yêu cũ” của mình.
Video đang HOT
Ngày xưa anh đã khiến trái tim em bị tổn thương khi nhẫn tâm quay lưng lại nó, còn bây giờ thì chính em mới là kẻ đang ngày ngày dày vò con tim tội nghiệp của mình. Nếu em cũng giống như bao nhiêu người con gái khác, có thể dễ dàng quên đi câu chuyện cũ để bắt tay vào viết một câu chuyện mới hoàn toàn khác thì có lẽ bây giờ vết thương của ngày ấy đã liền sẹo rồi. Nhưng buồn thay, chỉ vì em không có cách nào để quên được và khi càng nhớ thì em càng tự khoét sâu thêm vết thương của chính mình. Ngày hôm nay đặc biệt là thế nhưng chỉ có mình em ngồi vuốt ve trái tim vẫn đang rớm máu, mỗi lần nhìn thấy chú gấu bông mà valentine năm trước anh tặng là một lần em thấy tim mình nhói đau.
Chỉ còn mình em mãi nhớ về những ký ức ngọt ngào xưa cũ (Ảnh minh họa)
Em biết, ngày lễ tình nhân năm nay anh vẫn mua một bông hồng nhung màu đỏ thắm và vẫn chuẩn bị một món quà để tặng cho người con gái mà anh yêu thương. Nhưng em cũng biết rằng mình sẽ không phải là người được anh tặng món quà ấy. Trong nỗi nhớ, trong những lo lắng và cả sự quan tâm của anh ở hiện tại đã không còn vương vấn bất kỳ một chút nào liên quan đến em. Anh đã vui với niềm vui của hiện tại, còn em thì vẫn đau với những nỗi đau từ quá khứ hiện về.
Người ta vẫn bảo rằng cách tốt nhất để quên đi cuộc tình cũ là bắt đầu một cuộc tình mới, nhưng em không biết phải bắt đầu thế nào khi cả trái tim lẫn trí óc vẫn còn in đậm những hình ảnh về anh. Trong cuộc đời mình chưa bao giờ em lại đón một mùa valentine buồn đến mức thê thảm đến thế. Em nhớ anh nhiều, thực sự là rất nhiều, nhưng chắc chắn rằng sẽ không bao giờ em đánh mất lòng kiêu hãnh của mình để đưa tay ra níu kéo. Sự tỉnh táo vẫn còn đủ để khiến em nhận ra rằng không phải tình yêu mà gia đình mới chính là điều cần thiết và thực sự quan trọng đối với mình.
Theo Eva
Em không đủ can đảm và nhẫn tâm
Em sẽ cố gắng đối diện với thực tại, sẽ không làm anh khổ tâm vì em thêm nữa. Em luôn tự nhủ đây là lần cuối cùng mình khóc, lần cuối khi nghĩ về anh. Nhưng sao em lại không làm được. Em càng cố quên lại càng nhớ về anh.
Hôm nay đã tròn 5 năm 20 ngày, khi chúng mình chính thức là người yêu của nhau anh nhỉ? Chẳng cầu kì hay phô trương, anh đến bên em giống như một cơn gió nhẹ nhàng mang những điều mới lạ làm thay đổi cuộc sống của em.
Suốt 18 năm, em không biết thế nào gọi là cái định nghĩa về yêu, thích, cũng không biết đến những cái nắm tay ấm áp của một chàng trai, em sống chỉ biết đến học, cố gắng học để thi đỗ trường này, đạt giải môn kia... Dù không có quá nhiều bạn, dù cũng chẳng biết chơi với con trai có gì vui không nhưng cuộc sống vẫn luôn màu hồng đến với em, mọi thứ đến như một giấc mơ đẹp vậy.
Đỗ đại học, niềm ao ước của rất nhiều người và cũng của bản thân em nữa, đứng giữa lựa chọn 2 trường em không biết mình nên theo trường nào nữa, ai cũng nói em nên học y, bởi có phải ai cũng đỗ được đâu, niềm vui sự hãnh diện gia đình và em nên em đã đi theo con đường trở thành bác sĩ. Học hành dù vất vả, nhưng em vẫn cười, và và luôn vui vẻ yêu đời sau mỗi ngày học dài, lại đạp xe đến nhà anh, để được anh nấu cơm cho ăn, để được anh đưa đi chơi...Thật hạnh phúc khi luôn có anh ở bên mỗi khi em cần.
Nhưng sao hạnh phúc đó lại quá mong manh với em vậy, căn bệnh định mệnh để cướp đi tất cả. Những ngày ở viện, em vẫn thấy mình hạnh phúc. Dù biết em phẫu thuật, mệt mỏi anh vẫn ở bên chăm sóc, quan tâm em mỗi ngày. Em thật sự rất vui, biết ơn, cảm động vì điều đó. Nhưng sức khỏe em ngày càng xấu, những cơn đau lại cứ suốt ngày hoành hành khiến em trở nên yếu đi và hay khóc.
Em luôn thấy mặc cảm về chính bản thân mình. Dù anh động viên em sẽ không sao đâu, nhưng em biết trong lòng anh rất buồn, chịu rât nhiều áp lực nhiều đâu kém em. Bị ba, mẹ phản đối, bản thân anh cũng ngày càng bận rộn hơn với công việc, còn em thì lại càng ngày ích kỷ, tự ti về bản thân. Chúng mình cãi nhau nhiều hơn và cũng nhiều lần đã nói chia tay. Vậy mà vẫn cố kéo dài thêm 3 năm nữa, anh vẫn quan tâm, yêu em như ngày nào. Em cũng vậy, vẫn dành cho anh những tình cảm thắm thiết nhất từ sâu thẳm trái tim em.
Em luôn thấy mặc cảm về chính bản thân mình (Ảnh minh họa)
Điều gì đến sẽ đến, dù có muốn chốn tránh, không muốn đối diện nó vẫn cứ đến. Anh nói giờ em đã 24 tuổi, em phải lấy chồng sớm, anh cảm thấy mình không xứng với em nữa. Nhưng em biết đằng sau đó chỉ là lời động viên, một câu nói để em bớt đi sự đau khổ, mất niềm tin vào cuộc sống. Nhưng anh biết không, em thì lại không muốn lấy chồng, không muốn lấy người mà mình không yêu, không muốn nhận lời yêu ai khi em chưa thể quên được anh. Em không đủ can đảm và nhẫn tâm lại lôi thêm một người vô tội vào cuộc sống nhiều nước mắt của em nữa.
Nhưng cuối cùng em đã phải cố nuốt nước mắt chấp nhận, em đã không dám gọi, nhắn tin cho anh, em lang thang các mạng xã hội để tìm cho mình nụ cười, nhưng kết thúc nó em lại khóc, em thấy mình cô đơn, buồn tủi, thật khó để chấp nhận, đối diện với cuộc sống sẽ không có anh.
Năm cuối đại học em phải cố gắng hơn cho việc học, còn tương lại sự nghiệp nữa nhưng em đã không làm được. Hơn một nửa chặng đường của năm cuối, em thấy mình kiệt sức, em thấy chán nản, muốn buông xuôi tất cả. Em thèm những giấc ngủ để sống trong giấc mơ, dù những giấc mơ đó cũng không hạnh phúc. Nhưng điều quan trọng em được gặp anh, để khi tỉnh dậy thấy gối ướt sũng những giọt nước mắt, điều đó không bao giờ thành hiện thực.
Không có anh, cuộc sống của em thật vô vị, hàng ngày vẫn đi học, em không đi chơi với ai, buổi tối cũng chẳng bao giờ ra ngoài, em chỉ thích lên mạng chui vào cái thế giới ảo này để đắm chìm, quên đi những nỗi buồn khi không có anh, để với một ước có một phép màu nào đó sẽ đến với em.
Dù mọi chuyện sắp tới với em rất đau khổ, khó khăn, em vẫn muốn nói với anh một điều là em cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, đã mang đến cho em những phút giây ấm áp, hạnh phúc nhất. Em sẽ cố gắng đối diện với thực tại, sống một cuộc sống tốt hơn, sẽ không làm anh khổ tâm vì em thêm nữa. Chúc anh hạnh phúc, em sẽ là người ra đi.
Theo 24h
Lòng em chới với cũng bởi Valentine Valentine trước anh đã khiến em hạnh phúc nên mùa Valentine này em cảm thấy cô đơn. Đây chẳng phải là valentine cô đơn đầu tiên nhưng lại là mùa valentine đầu tiên sau khi em chia tay với mối tình đầu. Em chẳng biết phải tả cảm giác của mình như thế nào cho chính xác, bởi lúc thì rất buồn, lúc...