Vài ngày nữa tôi rời nhà chồng đi lấy chồng
Tôi không may mắn, kết hôn chưa được bao lâu thì chồng mất. Tôi đã nghĩ lúc nào sinh con xong sẽ tự tử theo chồng vì không chịu được nỗi đau mất mát. Nhưng rồi con ra đời, bản năng của người mẹ lớn quá, tôi lại cố sống, nghiến răng nuốt đau đớn vào lòng.
Cách đây mấy năm, tôi vẫn là còn là một phụ nữ trẻ 26 tuổi. Ở tuổi đó, nhiều người vẫn rong chơi chưa lấy chồng, vậy mà tôi đã trải qua nhiều bất hạnh không đáng có.
Bố mẹ, chị em giục tôi mau ôm con về nhà, nói là bỏ trốn cũng được, mà ra đi chính đáng cũng được, vì chồng mất thì mối quan hệ con dâu cũng không còn. Ai cũng nói nhanh về mà lấy chồng kẻo để lâu mất giá. Nhưng tôi vẫn ở lại để tang. Bố mẹ chồng tôi vì thế mà chịu nhiều điều tiếng.
Hàng xóm đi ngang qua đều nhìn vào chửi đổng họ ăn ở thất đức, con trai chết rồi thì buông tha con gái người ta đi. Họ hàng nhà tôi ban đầu cũng hiểu lầm, tưởng nhà chồng ích kỷ giữ tôi lại để nuôi cháu và chăm sóc thờ phụng họ sau này. Nhưng thật sự chúng tôi gắn bó với nhau bằng tình thương. Họ thương tôi như bố mẹ ruột thương con gái, còn tôi thương họ luôn cho cả phần chồng.
Bố mẹ chồng luôn giục tôi tìm người thích hợp mà đi bước nữa, sau khi hết 3 năm để tang chồng. Ông bà bảo tôi hãy cứ lo phần đời của mình, ai chết cũng chết rồi, đừng để đau thương và định kiến làm chết thêm những người đang sống. Nếu muốn thì hãy cứ mang con theo, với điều kiện tìm được nguời mà người đó yêu thương nó. Nhưng phải dạy cho nó nhớ về người bố đã mất và ông bà. Năm nó đủ 18 tuổi sẽ cho nó tự quyết định tiếp tục sống với mẹ hay về ở với ông bà.
Bố mẹ chồng tôi là những con người hiện đại, bao dung và đạo đức nhất mà tôi từng gặp. Thời gian đầu, mỗi lần bị giục như thế, tôi chỉ ôm con khóc, thương cho họ và xót cho mình. Chính bố mẹ chồng là ngừoi mai mối cho tôi và chồng sắp cưới, có thể nhièu nguời không tin chuyện đó. Bố mẹ chủ động liên hệ bạn bè tìm chồng cho tôi khi mà mãi chưa thấy tôi hẹn hò.
Tôi nhớ lần đầu gặp mặt người ấy, mẹ chồng cứ ép tôi mặc váy và trang điểm cho tươi tắn, còn bố chồng đèo tôi đi. Lúc đến nơi, ông còn cầm tay tôi vỗ vỗ dặn dò: “Con không thích thì lịch sự rút lui, có bố chờ ở đây rồi, không sao đâu”. Tôi khóc, đó là lời dặn của một ông bố dành tình thương tuyệt đối cho con gái. Ông làm tôi quên mất đó chỉ là bố chồng.
Video đang HOT
Một lần nghe được tiếng bố mẹ nói chuyện chỉ là tình cờ đi qua và nghe dược . Bố dặn mẹ “ở nhà đừng ủ rũ hay đem ảnh con trai ra mà khóc, cứ vui vẻ để con nó còn đi lấy chồng”. Tôi yêu và sống với chồng không quá lâu còn đau tới mức chết, huống hồ là bố mẹ sinh thành nuôi dưỡng anh. Vậy mà họ phải luôn động viên tôi vượt qua nỗi đau này. Ngay cả các anh chị chồng cũng bị bố mẹ làm tư tưởng không được nói ra nói vào làm tổn thương tôi.
Mặc dù là người do bố mẹ giới thiệu, vậy mà ông bà vẫn không yên tâm về “nhân cách” của người đó. Mỗi lần hẹn gặp về là bố mẹ lại lôi vào phòng bắt kể rồi bình luận, khuyên nhủ. Thời gian đầu, bố chồng còn bí mật đi theo vì “sợ nó không đứng đắn, đừng tưởng gái một đời chồng là làm gì cũng được”. Cứ nhìn thấy bóng ông nhỏ bé ngồi trên chiếc xe 86 xanh cũ kỹ là tôi lại muốn khóc. Ơn nghĩa này làm sao tôi trả hết.
Khi biết tôi cuối cùng cũng ưng thuận người đó, bố mẹ vui lắm, ông bà đèo nhau về nhà người đó ở ngoại ô để trực tiếp nói chuyện. Sợ thất lễ với nhà tôi, sau này mọi việc dạm ngõ, chủ hôn mới nhường sang cho bố mẹ ruột tôi. Mẹ chồng bảo “Gả con gái vui cũng nhiều mà buồn cũng lắm”.
Từ ngày tôi về làm dâu đến nay, lúc có chồng cũng như khi đã mất chồng, vì gọi con dâu nghe phân biệt lắm nên bố mẹ luôn gọi tôi là con gái. Ở đời, mấy người nghĩ được như ông bà.
Thương yêu tôi, tìm chồng cho tôi, lại còn để dành cả của hồi môn cho tôi. Họ gọi tôi là “đứa con gái chịu nhiều thiệt thòi”. Đúng là tôi thiệt thòi, nhưng tôi còn có họ, họ cũng yêu tôi vô điều kiện như chồng tôi đã từng.
Những ngày này với tôi buồn thật đấy. Lấy chồng rồi liệu có còn được làm con của bố mẹ, có còn được trả hiếu cho bố mẹ? Có lẽ tôi sống và cố gắng cả đời cũng không trả được ân nghĩa này.
Vài ngày nữa tôi sẽ rời nhà chồng đi lấy chồng. Lần kết hôn này lạ lắm, trong đầu không có hình ảnh chồng mà chỉ nghĩ đến bố mẹ thôi. Mà cứ nghĩ đến là lại chảy nước mắt.
Sống ở đời mà được gặp những con người nhân đức là một phúc phận mà tôi biết không phải ai cũng có được. Những ngày cuối ở bên bố mẹ chồng, tôi có rất nhiều tâm trạng. Với họ, lòng biết ơn này vẫn là chưa đủ.hình ảnh chồng mà chỉ nghĩ đến bố mẹ thôi. Mà cứ nghĩ đến là lại chảy nước mắt. Tôi là người hạnh phúc và may mắn nhất thế gian phải không?
Theo VNE
Hoang mang khi thấy vợ liên tục vào nhà nghỉ với bạn gái
Trong mắt anh, vợ anh là người vẹn toàn, không có gì để chê trách. Từ thời con gái cô đã được nhiều đàn ông theo đổi vì cô vừa có ngoại hình cân đối, gương mặt ưa nhìn, tính cách dễ chịu, khéo léo. Tuy nhiên cô chưa yêu ai. Anh và cô lấy nhau qua mai mối vì anh cũng lớn tuổi, cô cũng ngoài ba mươi.
Cưới nhau về, cuộc sống hôn nhân cũng dễ chịu, vui vẻ. Cô là người biết vun vén gia đình, thương chồng con. Ngoài giờ làm việc ở công ty, cô trở thường trở về nhà đúng giờ lo cơm nước, tắm rửa cho con.
Cô cũng là cô con dâu chu đáo với bố mẹ chồng. Ba năm về nhà chồng nhưng chưa bao giờ thấy bố mẹ anh chê trách gì nặng nề, có chăng chỉ là những lời nhắc nhở nhẹ nhàng để hài hòa hơn.
Tuy chỉ có điều cô không phải người vợ hấp dẫn trên giường. Anh nghĩ cô cũng giống nhiều phụ nữ quan niệm chưa thoáng về tình dục nên không "linh hoạt". Tuy nhiên đời sống chăn gối của anh và cô cũng không phải gọi là tệ. Cô vẫn chiều chồng đủ nhu cầu sinh lý. Có điều anh chưa bao giờ thấy cô chủ động trong chuyện vợ chồng.
Cuộc sống của hai người chắc sẽ chẳng có gì phải lấn cấn nếu như không có cái ngày tình cờ ấy. Đó là buổi trưa anh hẹn đối tác vừa ăn vừa bàn công việc nhưng con họ phải đi cấp cứu nên hủy hẹn phút 89. Anh vừa tới nhà hàng thì nhận được điện thoại báo hoãn. Tiện điểm hẹn ngay gần cơ quan vợ nên anh quyết định gọi vợ ăn trưa cùng. Oái oăm là anh vừa hết sạch tài khoản trong điện thoại.
Ảnh minh họa
Đang ngó nghiêng táp vào cửa hàng cạnh cơ quan vợ mua thẻ điện thoại thì anh thấy vợ phóng xe ra, đằng sau là cô đồng nghiệp thân cùng phòng. Anh định gọi với nhưng lại nghĩ chắc hai chị em rủ nhau đi shopping nên thôi. Tiện đường anh chạy xe đi sau vợ để về công ty. Thế nhưng vừa đi được một đoạn vài trăm mét, anh thấy vợ và cô đồng nghiệp táp thẳng vào nhà nghỉ.
Anh ớ người không hiểu hai cái cô này làm gì mà vào nhà nghỉ? Anh tự nhủ chắc vợ vào thuê phòng nghỉ hộ đối tác hay khách của công ty nên anh nên phóng xe đi tiếp. Tự nhiên đi tầm vài trăm mét, anh bỗng thấy nóng bừng người. Linh tính có chuyện gì không hay, anh quyết định quay lại chỗ nhà nghỉ và chọn một quán cà phê kiêm cơm văn phòng bên kia đường đợi.
Đĩa cơm nguội ngắt, cốc cà phê cũng nguội ngắt, anh không có hứng ăn uống mà chỉ có cảm giác sốt ruột. Một tiếng sau, đúng là vợ anh và cô bạn đang vui vẻ bước ra khỏi nhà nghỉ. Họ lại ôm eo nhau phóng ngược về cơ quan, lướt qua cả bộ mặt đang ngây ra của anh.
Bữa tối hôm ấy vẫn bình thường như mọi ngày, chỉ có anh cảm thấy không ổn. Anh hỏi chuyện vợ về cô bạn đồng nghiệp thân kia nhiều hơn. Cô cũng trả lời một cách bình thường.
Nhưng linh tính của một người đàn ông mách bảo anh có chuyện gì đó không bình thường. Cả tuần sau anh bỏ nguyên 6 buổi trưa theo dõi vợ. Anh càng bối rối hơn khi có tới 2 buổi, hai người phụ nữ kia có lịch trình giống nhau: Cùng vào nhà nghỉ tuần trước cả tiếng đồng hồ và đi ra.
Anh không muốn nghĩ những tình huống xấu nhất. Anh vẫn bỏ 1 tuần nữa để theo dõi và thấy vợ cũng người phụ nữ kia thậm chí còn cùng nhau vào nhà nghỉ kia tới 3 lần.
Cốc cà phê trên tay anh lạnh tanh, khói thuốc lá mù mịt, nồng nặc. Bà chủ quán bên kia đường đã dần quen với hình ảnh người đàn ông trầm lặng nhưng đầy vẻ bối rối ngồi một mình vào những buổi trưa như đợi chờ mà như không chờ đợi điều gì đó.
Chẳng nhẽ anh bước thẳng vào nhà nghỉ đó để xem vợ anh làm gì? Nếu sự thật vợ anh là người đồng tính thì anh phải làm sao? Li dị vợ, phá tổ ấm đang yên ổn hay im lặng và coi như không có chuyện gì?
Theo VNE
Vào nhà nghỉ với 3 đồng nghiệp "Chuyện ấy" là một phần không thể thiếu trong quan hệ hôn nhân nhưng khi nhu cầu "chuyện ấy" quá nhiều mà không kiểm soát được dễ dẫn đến những hành vi lệch lạc, hủy hoại chính bản thân và cả cuộc hôn nhân của bạn. Tôi cũng là một nạn nhân của người chồng có ham muốn vô độ để giờ đây...