“Vạch mặt” những chiêu làm tiền của “cái bang” @
Theo tiết lộ, chỉ cần ăn xin một tuần trên “ phố Tây”, người đó sẽ no cả tháng.
“ Cái bang” đẳng cấp
Không muốn đổ mồ hôi, công sức lao động, nhiều “cái bang” đóng giả người cụt chân, cụt tay, chân bó bột, tay lủng lẳng dạo quanh các phố để van xin lòng thương hại của khách du lịch ngoại quốc. Đặc biệt là các tuyến phố có nhiều khách Tây như Bờ Hồ, Hàng Ngang, Hàng Đào đến các con phố nhỏ có mật độ “đậm đặc” như Tạ Hiện, Đinh Liệt, Đào Duy Từ… đủ loại ăn xin chèo kéo, bám theo chân những vị du khách ngoại quốc, xin tiền bằng những thủ đoạn tinh vi, ma mãnh.
Người phụ nữ này xin tiền khách Tây trên phố Tạ Hiện
Thời công nghệ nên những người làm nghề ăn xin cũng trang bị cho mình đủ loại thiết bị: Điện thoại, từ điển bỏ túi, đồng hồ đến xe máy. Nếu gặp họ ở một nơi khác, ít ai nghĩ, họ đang bán rẻ lòng tự trọng của mình để ăn xin nơi “phố Tây”. Bởi họ là những con người khỏe mạnh, có khả năng lao động nhưng lười làm, nên đành phải hành nghề “ăn xin” – bán rẻ nhân cách của mình nơi phố thị ồn ào.
Theo nhiều chủ cửa hàng ở Tạ Hiện, thì giờ “làm việc” hiệu quả của những ăn xin này là từ 3h chiều đến 8h tối. Bởi giờ ấy là giờ đông khách Tây. Họ hoạt động rất tinh vi, khi thấy bóng dáng của các lực lượng chức năng là trốn biệt. Nhưng sau khi công an phường đi khỏi là từ các ngả đường họ lại túa ra để “hành nghề”. Thậm chí, nhiều ăn xin còn lập cả thẻ ATM ở các ngân hàng để gửi tiền “tiết kiệm”.
Vì làm công việc “nhạy cảm” nên các cái bang thời @ rất cảnh giác. Thấy tôi đưa ống kính định chụp ảnh là họ dọa dẫm. Có những ăn xin, kéo cả gia đình lên các phố Tây để kiếm sống. Theo họ, thà lê la ở những phố này, còn hơn về quê “bán mặt cho đất bán lưng cho trời” mà không đủ ăn.
Các “chiêu trò” của ăn xin thời @ cũng đa dạng: Từ van xin, khóc lóc, đến lẽo đẽo theo khách Tây, hay trá hình bằng cách bán hàng rong với giá cắt cổ đã tạo nên một hình ảnh không đẹp trong con mắt người nước ngoài. Nhiều người ăn xin không biết đọc, biết viết nhưng lại rất thành thạo trong việc sử dụng vốn tiếng Anh “bồi” để kiếm tiền.
Video đang HOT
Cuối tuần trước, chúng tôi gặp một người phụ nữ tầm 40 tuổi đi xin trên phố Tạ Hiện. Thấy người nước ngoài, người này nhào tới để xin tiền, khách nước ngoài không cho, người phụ nữ ấy níu áo đi theo cho đến cùng. Để tránh bị rắc rối, người phụ nữ nước ngoài đành cho một tờ đô với cái lắc đầu ngán ngẩm. Nhưng người phụ nữ ăn xin có vẻ hả hê: “Dù sao một đô cũng là 20 nghìn Việt Nam, bằng 10 lần xin tiền của khách Việt Nam”.
Luật ngầm trong giới… cái bang
Phải khó khăn lắm, chúng tôi mới tiếp chuyện được người phụ nữ ăn xin trên. Sau những dè dặt ban đầu, chị bắt tôi hứa không đưa ảnh của chị lên báo mới đồng ý kể cho nghe về “hành trình” làm nghề ăn xin của mình trên “phố Tây”.
Chị tên là Đặng Thị H., sinh năm 1976 tại Như Thanh, Thanh Hóa. Năm 20 tuổi, chị kết hôn với một người cùng làng. Người chồng của chị không phải là người tu chí làm ăn, nên có bao nhiều tiền trong nhà, anh ta mang đi đánh bạc hết. Mình chị mưu sinh và chăm sóc 3 đứa con gái đang tuổi ăn, tuổi lớn. Cách đây 5 năm, chồng chị mất vì bệnh ung thư phổi. Để cho con ông bà ngoại nuôi, chị ra Hà Nội tìm việc làm. Sau 3 ngày lang thang trên phố, chị ra nhập hội “ăn xin” trên bờ Hồ. Nhưng ra nhập hội này, chị bị hội kèm rất chặt và giao định mức xin tiền hàng ngày. Nếu không xin đủ 200.000 nghìn/ngày, chị sẽ bị “chủ hội” đánh cho sưng mặt.
Chị bảo, ra nhập hội “ăn xin” này người hiền đến mấy cũng trở nên ghê gớm, bởi phải cạnh tranh nhau mà sống, thậm chí phải đánh nhau. Từ khi các lực lượng chức năng tăng cường tuần tra trên các tuyến phố chính ở Hồ Gươm thì việc “làm ăn” của chị không còn thuận lợi nữa. Một lần xin về quê thăm con ốm, chị trốn khỏi hội “cái bang” bờ Hồ luôn.
Chị bảo, sau khi từ Thanh Hóa lên Hà Nội, chị tìm đến phố Tạ Hiện để ăn xin nhưng vẫn lo ngay ngáy bị hội “cái bang” bờ Hồ phát hiện ra và truy đuổi. Hàng ngày, chị dùng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình để xin tiền trên phố này. Chị chia sẻ: “Giờ về quê thì không biết lấy gì nuôi con và bố mẹ già. Dù sao ở đây thì cũng kiếm được đồng ra, đồng vào. Biết là cái nghề này nó nhục lắm, nhưng hiện giờ tôi không có cách nào để kiến tiền cả”.
Chị H. cho biết, gần đây, việc “xin tiền” trên “phố tây” không còn dễ dàng như ngày trước bởi khách Tây giờ rất cảnh giác. Chỉ “làm trò” được với những vị mới sang Việt Nam. Chị mong mình sẽ tích góp được số tiền kha khá, về quê mở cửa hàng tạp hóa để chăm sóc gia đình ở quê.
Theo quan sát của nhóm phóng viên, những người ăn xin bập bẹ ngoại ngữ để “bám” khách Tây như vậy vẫn tiếp diễn trên các tuyến phố lớn của Hà Nội. Điều đó sẽ phần nào ảnh hưởng đến cách nhìn của người nước ngoài khi đến với Việt Nam. Ở Đà Nẵng tình trạng ăn xin đã hạn chế nhiều, còn ở giữa lòng Thủ đô, đến bao giờ mới chấm dứt được tình trạng này?
Nếu bị làm phiền, cần báo ngay với công an phường Theo công an phường Hàng Buồm – đơn vị phụ trách việc quản lý địa bàn có các tuyến phố như: Tạ Hiện, Lương Ngọc Quyến, Hàng Buồm, Mã Mây… đi qua cho biết: Phường Hàng Buồm nằm ở khu vực phố cổ của quận Hoàn Kiếm có mật độ dân cư đông đúc, ngõ nhỏ, phố hẹp. Hàng ngày có khoảng 1.000 lượt du khách nước ngoài lui tới địa bàn du lịch, lưu trú, tham quan và mua sắm. Nên việc lộn xộn là không tránh khỏi. Với các tệ nạn xã hội, như trộm cắp, ăn xin, chúng tôi đã tăng cường tuần tra, kiểm soát để hạn chế đến mức tối đa tình trạng du khách bị làm phiền. Tuy nhiên, lực lượng còn mỏng nên chưa thể làm triệt để. Nếu có bất kỳ thông tin nào về việc bị ăn xin làm phiền, đeo bám, khách du lịch nên báo với công an phường để xử lý nghiêm trước pháp luật.
Theo NDT
Cái bang Hà thành "đại náo" phố "Tây"
Để "móc túi" được khách tây những "cái bang" nơi đây có nhiều chiêu độc và lạ.
Nhiều người cho biết, hiện nay, phố Tạ Hiện, Hoàn Kiếm, Hà Nội nhộn nhịp người "ăn xin". Vì là ăn xin ở phố "Tây" nên "đẳng cấp" cũng khác hẳn những nơi khác...
Tự học tiếng Anh để... ăn xin.
Hai ngày nghỉ cuối tuần, tôi lên phố "Tây" Tạ Hiện để "mục sở thị" cảnh ăn xin đẳng cấp như lời đồn đại gần đây. Người ta gọi những con phố giao nhau với Tạ Hiện là "ngã tư quốc tế" bởi trên những con phố này có rất nhiều khách Tây. Phần lớn họ là những "Tây ba lô" sang Việt Nam du lịch hay những người sang học tập và làm việc ở Việt Nam. Những buổi tối hoặc những ngày cuối tuần, họ lên đây để gặp gỡ, nói chuyện, hay đơn giản chỉ là uống cốc bia hơi đậm chất Hà Nội. Và Tạ Hiện chính là con phố "Tây" "mầu mỡ" để những người ăn xin "hành nghề".
Một "cái bang" đang "hành nghề"
Trong vai một người đang chờ bạn tại quán trà đá trên phố Tạ Hiện, chúng tôi đã có dịp quan sát được nhiều "chiêu trò" "xin đểu" khách Tây của những người "cái bang" trên phố "Tây".
Ngồi phì phèo khói thuốc trên tay, cậu bé tầm 15 tuổi, quần áo tả tơi, với đầy đủ dụng cụ "hành nghề" như nón, túi xách... chờ khách nước ngoài đi qua để ngả nón xin tiền. Thấy một nhóm khách Tây vừa xuống xích lô xì xồ bước tới, cậu bé chạy sấn tới: "Hê lô ông Tây cho một tờ đô đi" làm cả đoàn khách du lịch khựng lại, đảo mắt tìm vội người phiên dịch. Anh hướng dẫn viên mặt méo xệch ra sức giải thích cho khách đồng thời quay sang lườm cậu bé. Nhưng vẫn coi như không, "tiểu cái bang" này vẫn bám theo nhằng nhẵng. Đến khi không chịu nổi, một vị khách trong đoàn phải rút ví đưa cho cậu tờ 20 nghìn tiền Việt để được... yên thân. "Hành nghề" xong, cậu lại tiếp tục ngồi uống trà đá. Cứ thế ngày qua ngày cậu cũng kiếm được chút tiền, đủ để đánh chén phì phò điếu thuốc với bạn bè.
Vì là ăn xin trên phố "Tây", nên khả năng ngoại ngữ của những ăn xin này cũng kha khá. Hầu như những người "cái bang" ấy, đều "dắt lưng" vốn tiếng Anh giao tiếp "bồi". Những người ăn xin ở đây, già có, trẻ có, từ cậu bé 12 tuổi, đến những người già 80 tuổi. Từ "hê lô", "thanh kiu", đến những từ khó hơn, đều được họ học và giao tiếp với khách nước ngoài. Nhiều người không lạ khi thấy hình ảnh, một người ăn xin trong lúc chờ khách tại phố Đào Duy Từ (giao nhau với phố Tạ Hiện) lôi quyển tiếng Anh giao tiếp ra học, để khi có khách đi qua là "thực hành".
Vừa bước xuống taxi, 2 vị khách nước ngoài đã bị một người cụt tay bám theo, miệng nói liến thoắng: "Hello sir, madam please give me some of ur money pocket!" (tạm dịch là: Ông bà Tây ơi cho tôi vài đồng lẻ đi). Có vẻ đã được đào tạo chuyên nghiệp, anh chàng cụt tay này vừa "bắn" tiếng Anh, vừa khóc lóc rên rỉ rất thảm thiết. Trước tình cảnh ấy, ông bà người Ý đành phải móc ví. Nhận tiền xong, anh chàng cụt lại quay về chỗ cũ ngồi đợi khách.
Ông chủ quán gần đó cho biết: "Cụt gì chứ, nó giả vờ cột tay lại để đi xin tiền khách Tây đó. Không biết nó học được đâu vài ba câu tiếng Anh xin tiền, thế là thấy ai "tây tây" nó cũng nói câu ấy!".
Dường như hình ảnh người Việt lẽo đẽo theo khách Tây đã trở nên quen thuộc trên các phố "Tây" này. Tận mắt tôi đã chứng kiến hình ảnh, một người thanh niên 30 tuổi, lẽo đẽo xin tiền một đôi vợ chồng người nước ngoài từ phố Tạ Hiện lên tận phố Đồng Xuân. Cuối cùng cặp vợ chồng trẻ này đành phải rút tiền cho "quái nhân" để tránh bị làm phiền.
Những "ngón nghề" bí ẩn
Nhiều người bạn có "thâm niên" ngồi trà chanh ở phố Tạ Hiện cho tôi biết, ngoài những "ăn xin" nguyên bản, tức là ngửa nón xin tiền, thì cũng có loại "ăn xin" trá hình bằng cách bán hàng rong. Khi thấy khách Tây có "tiềm lực" là họ mang sản phẩm như: Ví da, tấm lót giầy, bật lửa, hay quạt giấy... Khi khách dừng lại xem sản phẩm, họ dùng tiếng Anh để giao tiếp. Nếu bán được hàng thì không sao, nhưng nếu không bán được hàng, họ sẽ đi theo khắp phố để trắng trợn xin tiền. Câu nói thường trực là: "I"m hungry, please retail me money!" (tạm dịch là, tôi đang đói, làm ơn cho tôi đồng tiền lẻ!). Điều này tạo nên hình ảnh phản cảm.
Bác Linh, nhà ở phố Tạ Hiện chép miệng ngao ngán nói với tôi: "Toàn là ăn xin trá hình thôi cô ạ, mà không hiểu sao họ "dai như đỉa" thế. Khách Tây không cho tiền không được. Bán hàng rong như thế nhưng giá toàn "đội" lên trời. Cái ví hàng Trung Quốc bán đầy ở chợ đêm Đồng Xuân mà hét giá 600.000 thì ai mua? Nếu khách không mua thì "ngửa tay" xin tiền ngay lập tức". Nhiều khách Tây sau khi thoát khỏi vòng vây của đội quân ăn xin đều thốt lên: "I"m afraid!" (tôi sợ quá!).
Khác với sự lì lợm của cậu bé chuyên ngả nón xin tiền, một chàng trai gần 30 tuổi có kiểu "khổ nhục kế". Họ ra vẻ đáng thương và tội nghiệp đến chảy nước mắt. Mặt mũi nhem nhuốc, chân tay bẩn thỉu, ngồi lê lết ngay chính giữa đường đi dọc phố Tạ Hiện - Đinh Liệt. Ai đi qua cũng phải cho tiền vì thương quá. Người cho đâu biết rằng chỉ nhận được tiền, xong 1 ngày "thu hoạch", anh ta lại tung tăng rảo bước về nhà chung vui cùng vợ con.
Lân la nói chuyện với một người làm nghề ăn xin ở phố Tạ Hiện, tôi được biết. Vào những ngày cuối tuần, đông khách Tây, họ có thể "kiếm" được đến... 400.000đồng. Một số tiền đáng mơ ước đối với những người lười lao động, không muốn chịu vất vả. Có lẽ đây cũng chính là lý do để những người làm nghề ăn xin ngày càng đông trên phố phường Hà Nội.
Càng về chiều, phố "Tây" Tạ Hiện càng nhộn nhịp với khách du lịch. Và những "ngón nghề" của ăn xin thời hiện đại vẫn còn là một bí ẩn với những người "ngoại đạo" như tôi.
Theo NDT
Xin ăn nguy hiểm giữa làn xe đông đúc Sáng 29.1, một cụ bà (khoảng 70 tuổi) lê lết ăn xin giữa làn xe cộ đang lưu thông trên đường Phú Riềng Đỏ, thị xã Đồng Xoài, tỉnh Bình Phước, rất nguy hiểm. Cụ bà lê lết xin ăn dọc trục đường Phú Riềng Đỏ trong khi xe cộ chạy vùn vụt trên đường. Nhiều lúc bà cụ ngồi lọt thỏm giữa...