Và thế là tôi đã ngoại tình
Vì thế mà sau 4 lần hẹn cà phê, mình dự định sẽ nói ra sự thật và kết thúc mối quan hệ mập mờ này. Nhưng không ngờ…
Anh là giám đốc một công ty nhỏ, có trụ sở ở tầng 17, (mình ở tầng 18) cùng một tòa văn phòng với nhau. Gặp trong thang máy vài lần, nhưng lần nào cũng chỉ nhìn nhau và cười chào. Có lần anh lịch sự giữ thang máy cho mình, mình cũng chỉ cảm ơn một câu nhỏ xíu. Và có lẽ là cái duyên nên gặp nhau quá nhiều, nhiều đến mức mình cũng nghi ngờ không hiểu sao lại tình cờ đến vậy. Mãi sau này mình mới biết, anh thường đến sớm và chờ mình ở đó trước rồi.
Chỉ có thế thôi, không ai nghĩ lại đi xa đến thế. Anh chưa lập gia đình, 28 tuổi, vừa trẻ lại đẹp trai. Trong khi mình thì đã lấy chồng được 2 năm, có một cô con gái 8 tháng tuổi, vừa đi làm lại được 2 tháng. Anh bảo trông mình có nét đằm thắm dịu dàng, là mẫu người con gái anh thích từ khi trưởng thành tới giờ. Còn mình thì giấu tiệt chuyện đã có chồng con, chỉ vu vơ nói chuyện với anh.
Sau rồi anh xin số điện thoại của mình, cả hai nói chuyện qua tin nhắn. Anh hẹn mình đi cà phê, mình đồng ý. Càng ngồi nói chuyện, càng cảm thấy hợp nhau. Thật sự mình bị hút hồn bởi anh, chỉ ao ước có thêm thật nhiều thời gian ngồi bên anh. Một phần do anh quá quyến rũ, một phần có lẽ vì mình đang chán nản với cuộc sống hôn nhân của mình.
Nói qua một chút về chồng mình. Vợ chồng mình bằng tuổi nhau, ra trường đi làm được vài tháng là cưới. Trước đó cũng yêu nhau 2 năm trời. Mình biết tính chồng vẫn mải chơi, nhưng lúc đó hai đứa đang yêu nhau, là tình đầu, lại được bố mẹ chồng quý mình, vun vén thúc giục nhiều lần, nên cả hai làm đám cưới.
Video đang HOT
Cưới về, như nhiều gia đình khác, mình thất vọng tràn trề về sự vô tâm của chồng, chỉ biết âm thầm trách móc và chịu đựng. Sinh con xong, chồng mình có bớt chơi hơn, nhưng anh chỉ xoắn xuýt lấy con gái, chưa bao giờ hỏi han quan tâm tới mình một lời. Dù vậy mình vẫn nghĩ sẽ sống với anh suốt đời. Mình kể về chồng không sai nửa lời, không phải lấy lý do để bao biện cho hành vi ngoại tình của mình.
Vì thế mà sau 4 lần hẹn cà phê, mình dự định sẽ nói ra sự thật và kết thúc mối quan hệ mập mờ này. Nhưng không ngờ, chính ở lần cuối cùng đó, anh lại cầm tay mình thổ lộ. Thật sự mình đã rung động, rất mãnh liệt mọi người ạ.
Sau hôm đó, mình lúc nào cũng nhớ nhung anh, lúc nào cũng nghĩ về anh, chỉ ao ước nhận được một cái tin nhắn nào đó thôi, dù mình đã quyết tâm không nhắn lại gì với anh, để cắt đứt. Chồng mình không bao giờ quan tâm tới điện thoại của vợ, không bao giờ để ý tâm tư của vợ. Lại thêm đợt này anh bận bù đầu, vì thế mình càng được tự do nhớ người kia.
Rồi trong một lần con ốm, mình bảo chồng trông con để mình đi mua thuốc. Về nhà, chồng đang ngồi chơi game, con nôn trớ khắp nhà và hiện tại thì có lẽ mệt quá nên ngủ. Nhìn cảnh đó mình chán nản đến mức ứa nước mắt. Mình lặng lẽ lau nhà, cho con uống thuốc và sữa. Sau lần đó, nỗi thất vọng về chồng càng dâng đầy, sự dịu dàng động viên của người kia càng lớn dần trong lòng mình.
Mình nghỉ 1 tuần trông con, sau đó gửi con cho mẹ đẻ và đi làm lại. Chính trong ngày hôm đó, mình thấy anh rất gầy. Anh nói đã chờ mình 1 tuần nay, lúc nào cũng mất ăn mất ngủ vì không biết vì sao mình lại trốn anh. (Thực ra là do mình nghỉ nhưng không bảo anh biết).
Hôm đó, mình đã đi cùng anh tới nhà nghỉ. Chỉ là để ôm và hôn nhau chứ không qh. Lần thứ 2, chính mình là người đề nghị vào nhà nghỉ. Mình muốn có người ôm mình, nghe mình nói và chia sẻ với mình. Lần này mình và anh phát sinh qh. Sự dịu dàng của anh càng làm mình trầm mê. Vì thế mà 9 lần sau cứ như thế xảy ra.
Mấy hôm nay, bỗng đâu chồng mình thay đổi hoàn toàn, anh không còn mải chơi và hay cáu kỉnh nữa. Thay vào đó anh lo toan hết mọi việc trong nhà cho mình. Chiều đi làm về, thấy cơm canh nóng hổi mà mình lại ứa nước mắt. Chồng đối tốt với mình như vậy càng khiến mình mang nặng tội lỗi. Mình không dám thú nhận với chồng, mình sợ gia đình tan vỡ. Mình biết mình là kẻ tồi tệ, nhưng mình rất sợ hãi nếu mọi chuyện vỡ lở.
Mình cũng hơi nghi ngờ rằng có thể chồng mình đã biết chuyện mình ngoại tình. Mình thấy chồng thường ngồi trầm tư, không hề cắm đầu chơi game hay đi cà phê với bạn bè mỗi khi rảnh rỗi nữa. Buổi tối chồng cũng ôm chặt mình khi ngủ trong khi trước kia mỗi đứa một góc.
Mấy hôm nay mình luôn mang nặng nỗi lòng, có nên thú nhận cho chồng biết chuyện không? Có nên nói tất cả sự thật cho anh giám đốc kia không? Mình rối tung đầu óc lên được, mong mọi người cho mình lời khuyên, đừng chỉ trích những gì mình đã làm nữa.
Theo tri thuc tre
Mệt mỏi vì mẹ chồng và mẹ đẻ suốt ngày cãi nhau
Người ta bảo, con gái lấy chồng gần, có bát canh cần cũng mang cho. Ông bà ta xưa cũng nghĩ, lấy chồng gần sẽ hạnh phúc vì có bố mẹ ở bên cạnh, lúc nào muốn có thể về bên bố mẹ. Ấy vậy mà...
.. Bố mẹ tôi thật không may mắn khi có được cô con gái lấy chồng gần như tôi. Ngày nào, bố mẹ cũng phải gánh chịu điều tiếng của thiên hạ vì cứ hễ nghe thấy vợ chồng tôi cãi nhau là ông bà lại thấy con gái chạy về nhà khóc lóc om sòm sau đó.
Chồng tôi không phải là người tâm lý, lại vũ phu nên suốt ngày, vợ chồng cãi nhau là anh cho vợ vài cái bạt tai. Tôi đã từng nói, nếu sau này anh đánh tôi, tôi sẽ bỏ nhà ra đi. Nhưng lấy chồng gần, đâu thể nói bỏ là bỏ được. Bỏ thì cả xóm, cả làng biết, bố mẹ xấu mặt. Thế nên, tôi đành phải chịu nhẫn nhục chồng, chịu trận đòn của anh.
Tôi mệt mỏi vô cùng vì ngày ngày chồng cũng cau có, khó chịu, cãi vã. Mệt mỏi hơn là mẹ chồng suốt ngày soi mói, kháy móc, chán nản vô cùng. Hai nhà gần nhau, mỗi lần mẹ mắng tôi là cả xóm nghe thấy, mẹ đẻ tôi ngồi ở nhà có khi cũng nghe văng vẳng. Có lần, mẹ tôi cảm thấy hai vợ chồng tôi cãi nhau, mẹ mới chạy sang để xem con gái thế nào. Vì nhiều lần tôi bị đánh tím mắt, thế nên mẹ sốt ruột. Vừa chạy sang thấy chồng giơ nắm đấm lên định đánh tôi, mẹ tôi nhảy bổ vào tát chồng tôi. Mẹ tôi bảo &'làm đàn ông mà đánh vợ thì quá hèn con ạ. Con gái mẹ nó làm gì nên tội mà con suốt ngày đánh đập nó thế. Nếu con không sống được với nó, để nó về sống với mẹ'. Nói vậy, mẹ chồng tôi tức tối nhảy bổ lên bảo &'làm sao , mà bênh con gái bà thì bà cũng phải nghĩ con trai tôi chứ. Con gái bà hư thì nó đánh, bà làm mẹ vợ, bà chạy sang nhà tôi làm gì'. Sau trận ấy, mẹ chồng và mẹ đẻ khó chịu ra mặt với nhau. Tình thông gia coi như chấm dứt vì mấy cái chuyện cãi vã, đánh lộn của vợ chồng tôi. Thật tình, nhiều khi cũng muốn giấu giếm chuyện này chuyện nọ. Nhưng cuối cùng vẫn phải về nhà mẹ đẻ, vì đâu còn chốn nào mà về?
Từ ngày đó, mỗi lần gia đình có mâu thuẫn là mẹ tôi lại chạy sang tận nhà nói lại mẹ chồng tôi không biết dạy con trai. Thế là hai bà cứ cãi nhau suốt ngày. Tôi muốn bỏ chồng nhưng mà không thể bỏ vì còn con cái. Cháu thì cứ ở bên nội một hôm lại chạy sang bên ngoại một hôm. Có mẹ chồng, mẹ đẻ, cứ suốt ngày mâu thuẫn, thành ra tôi và chồng cũng chán cãi nhau. Bây giờ, chuyện con tôi chạy sang nhà ngoại, mẹ chồng cũng khó chịu. Tôi lại cứ phải sang đón con về. Mệt mỏi vô cùng vì bây giờ tôi và chồng ít cãi nhau thì mẹ chồng và mẹ tôi lại cãi nhau nhiều hơn.
Tình cảnh này thật sự tôi cảm thấy không muốn tiếp tục cuộc sống ở nhà chồng. Thi thoảng, mẹ chồng tôi lại chạy sang tận nhà tôi lôi con tôi về. Có lúc, mẹ tôi lại chạy sang kéo con tôi về nhà mình. Đúng là lấy chồng gần, cuộc sống quá mệt mỏi! Cứ tưởng lấy chồng gần thì bố mẹ được nhờ, ai ngờ, chồng gần làm bố mẹ cảm thấy bẽ mặt thế này.
Cả làng xóm láng giềng đều nhìn vào mặt tôi, vào mặt mẹ tôi. Chồng tôi thì giờ chẳng cần quan tâm đến ai, cứ mặc kệ ông bà hai bên cãi vã nhau. Tôi thì cũng phải đứng ngoài cuộc vì dù sao, tôi cũng phải cố gắng sống ở nhà chồng vì con cái. Nếu không chỉ còn nước bỏ chồng về nhà mẹ đẻ. Nhưng thế thì con tôi cũng khổ, nhất là khi hai ông bà nội ngoại lại ở quá gần nhau, ai cũng yêu thương cháu, cháu phải làm thế nào?
Theo Khám phá
Con xin lỗi mẹ, con sai rồi! Mẹ chồng chửi tôi mất dạy này nọ rồi cầm cây lau nhà định đánh tôi. Đúng lúc ấy, mẹ đẻ tôi bước vào với đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Mẹ tôi giằng cây lau nhà từ tay mẹ chồng rồi ném xuống đất, xin phép được đưa tôi về nhà. Tôi lấy chồng khi 17 tuổi do nhỡ mang bầu trước....