Vã mồ hôi để “dạy chồng”
Mình suýt té ngửa luôn tại chỗ khi thấy chồng lau mặt xong thì vắt vẻo khăn lên móc, không cần giặt lại bằng nước sạch.
Hai vợ chồng mình quen biết rồi yêu nhau chừng hơn nửa năm thì tiến đến hôn nhân. Trong thời gian đó, chúng mình chỉ gặp nhau ở ngoài, không có sự hiện diện của bố mẹ. Cho đến khi bàn đến hôn nhân thì mình mới về ra mắt nhà anh ấy. Đó cũng là lần duy nhất mình về nhà anh trong thời gian yêu nhau. Có lẽ cũng vì như vậy nên mình chỉ hiểu được một phần nào đó về anh…
Sau ngày cưới, tức là sáng hôm sau. Khi ngủ dậy, 2 vợ chồng cùng làm vệ sinh cá nhân. Mình xong trước nên nán lại đợi chồng. Chợt thấy chồng dùng khăn lau mặt xong lại vắt ngược lên móc mà không hề giặt lại bằng nước sạch, thậm chí vắt khăn lên móc mà không hề để tâm xem có cần để nó ngay ngắn hay không. Mình ngạc nhiên đến bất ngờ và hỏi:
- Sao anh không giặt khăn, treo vào móc áo cho ngay ngắn?
- Anh không biết giặt.- Anh trả lời tỉnh bơ.
- Thế từ trước đến giờ ai giặt đồ cho anh?
- Mẹ với chị.
Mình chỉ còn thiếu nước té ngửa ra luôn tại chỗ. Ngay từ lúc đó mình đã biết sẽ ” khổ” vì chồng rồi.
Mình mất mấy ngày liền suy nghĩ, toan tính đường đi nước bước “dạy chồng” và mình đặt mốc thời gian là 2 năm để dạy được chồng trưởng thành. Việc đầu tiên là sau khi anh lau mặt và vắt khăn như thường lệ, mình đã nhanh chân lấy chậu hòa bột giặt và nhẹ nhàng khiêu khích:
- Em thấy khăn anh bẩn, em hòa bột giặt rồi anh giặt luôn đi!
- Nhưng anh không biết giặt. – Anh vẫn thản nhiên trả lời.
- Em bày cho anh.
- …
Video đang HOT
- Chẳng nhẽ một việc cỏn con anh cũng không làm được?
Sau khi giặt xong, mình dùng lời lẽ cố tình khen việc anh làm để động viên, khuyến khích anh. Và chồng mình đã biết giặt đồ như vậy đấy!
Chồng mình khờ dại hết thảy mọi sự các bạn ạ! Một hôm, mình cho chồng đi theo một đoàn chuyên tổ chức trò chơi ở các lễ hội (tất nhiên mình đi cùng).Ở đây đầy đủ thành phần xã hội: Khôn có, ngu có, người lợi dụng, người bị lợi dụng, nghiện ngập… Mình luôn kè sát chồng, dạy cho chồng biết nhìn nhận mọi việc xung quanh anh ấy, bắt anh ấy phán đoán việc người này, người kia làm xem có dụng ý gì, tốt hay xấu, mặt trái, mặt phải, cái lợi, cái hại của sự việc đó?
- B ây giờ thì anh thấy cái hay của sự im lặng chưa? Khi im lặng mình có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, phán đoán, nhìn nhận sự việc một cách khách quan. Em chỉ muốn cho anh biết khi mình quyết đình một việc gì đó. Hãy đặt nó lên bàn cân xem cái lợi được bao nhiêu % và cái hại được bao nhiêu %. Không nên suy diễn sự việc theo một chiều hướng hay một mặt mà mình nhìn thấy trước mắt. Mình phải có nguyên nhân và chiều hướng giải quyết sự việc theo cách tốt nhất.
Và không phải việc gì cũng suôn sẻ. Chồng mình là con út, lại là út lỡ khi cả 2 bố mẹ lẫn anh chị đã lớn tuổi nên được cả nhà cưng chiều. Từ bé đến lúc đi lấy vợ không phải nhấc tay động chân làm việc gì, mọi việc đều có mẹ và chị làm hết.
Thật lòng mà nói, mình đã tự an ủi mình rằng, cứ coi chồng là em bé mới lớn để dạy dỗ và phải kiên trì chỉ bảo như thuyết phục một thằng con trai đang tuổi dậy thì đầy ương ngạnh. Mình rất buồn lòng, có lúc muốn bỏ luôn chồng để đỡ bực mình vào thân.
Khi mới đưa ra được biện pháp dạy chồng thì mình gặp khó khăn với …mẹ và chị chồng. Mình thì ra sức kiên trì chỉ bảo, rèn luyện tính tự lập cho anh ấy nhưng lại được mẹ, chị chồng ủng hộ bằng cách: “ Thôi, mày tránh ra đi, để tao làm nhanh hơn”. Mình tức quá trời mà không dám nói gì.
Cuộc sống của gia đình mình bây giờ rất hạnh phúc! (Ảnh minh họa)
Sau này mình nói chuyện với mẹ chồng lẫn chị chồng rằng, 2 người mà cứ bao bọc anh ấy mãi như vậy rồi mai này ai nuôi vợ nuôi con anh ấy? Rồi bố mẹ chết đi, anh chị có nuôi được cả nhà em không?
Nhưng lời nói của mình không có tác dụng. Mình chỉ còn cách gom góp, vét hết sạch tiền, vàng tích góp được đưa chồng về quê nhà mẹ vợ ở nhà chồng mình ở Hà Nội, nhà mình ở Nghệ An). Chỉ có cách tách anh ấy ra khỏi cái kén bao bọc suốt thời gian qua, dạy cho anh ấy cách kiếm tiền bằng tay chân, mồ hôi, nước mắt (Mặc dù chồng mình cũng có đi làm ở Hà Nội nhưng công việc khá nhàn và anh tiêu pha cũng rất hoang phí, không biết tiếc tiền.) thì anh ấy mới biết cái giá của đồng tiền như thế nào.
Mình xin cho chồng đi làm ở công ty sản xuất đá trắng.Thực sự công việc rất vất vả, đòi hỏi phải dùng sức lực nhiều, đổi lại lương thì rất thấp. Cũng may cho cho mình là anh rất hiền lành, lại chịu khó nghe lời vợ, lúc nào cũng yêu thương vợ trên hết. Mình cố gắng chăm cho anh ăn uống đầy đủ, đêm về trước lúc đi ngủ thì thủ thỉ với chồng về chuyện cơm áo gạo tiền, chuyện tiêu pha trong gia đình rồi động viên anh cố gắng làm việc. Mình xin nói thêm một chút về công việc của chồng là bưng bê từng khối đá nặng tương đương 20 – 35 kg. Làm việc ngoài trời nắng ở nhiệt độ có khi lên đến 39 độ. Sau 15 ngày làm việc quá vất vả, thấy chồng có vẻ thấm mệt, đuối sức, mình bảo chồng nghỉ. Rồi mình cùng chồng đi nhận lương, lấy được 700 ngàn đồng. Khi thấy số tiền ít ỏi đó, anh than vãn, còn mình chỉ nói rằng:
- Bây giờ anh có thấy quý đồng tiền không?
- Anh hiểu rồi vợ ạ!
- Từ nay tiêu tiền là phải nghĩ nhé! Không chỉ nói suông là được đâu, mà hãy hành động trước rồi mới nói để người ta hiểu nhé!
Sau đó thì mình mang thai. Mình dặn chồng, “Em sẽ khó tính hơn, hay gắt gỏng hơn, anh dừng chấp nhặt, để bụng hay bực mình vì em nhé“. Và mình đã lợi dụng điều đó để cau có, gắt gỏng với chồng mặc dù mình không như vậy. Anh có lúc bực mình cũng to tiếng nhưng mình lại im lặng cho chồng qua cơn tức, rồi mới nhắc lại lời dặn ban đầu.
- Anh thấy không? Chịu đựng rất vất vả. Luôn làm mình bị rơi vào cảm giác bị chèn ép quá đáng và mình luôn muốn bị nổ tung ra. Chẳng dễ chịu chút nào phải không? Vì vậy anh phải nhớ, trước khi nói hoặc hành động một điều gì thì phải đặt mình vào vị trí người nghe xem người ta có dễ chịu không nhé?
Chồng mình cũng rất ham mê chơi game. Hở ra một chút là anh đi ra quán net ngay lập tức. Thấy thế, mình lắp máy, nối luôn mạng internet ở nhà cho chồng chơi thỏa thích.. nhưng ngược lại, mình không làm bất cứ một việc gì: Không nấu cơm cho chồng ăn, không dọn dẹp nhà cửa mà trái lại, mình còn bày bừa thêm ra cho nó lộn xộn, bừa bãi hơn.
Khi thấy mình không nấu cơm, chồng hỏi:
- Sao em không nấu cơm?
- Sao anh ngồi chơi lại bắt vợ phải làm? Vợ chồng mình bình đẳng mà. Chồng chơi, vợ cũng chơi. Em là vợ chứ có phải osin đâu?
- …
- Nếu anh sắp xếp được thời gian chơi và làm thì em sẽ chiều theo ý anh vô điều kiện
Sau đó dù anh có ham chơi cỡ nào thì chỉ cần mình nhắc khéo: “Trưa (tối),(khuya) rồi anh ạ” là chồng mình buông ngay máy vi tính .
Mình mang thai đến tháng thứ 7, 8, 9 thì không thể ngồi quá lâu để giặt đồ hay làm việc nhà. Mình chỉ dạy cho chồng cách sắp xếp việc và làm việc nhà một cách hợp lý. Mình cũng giao tiền cho chồng đi chợ, đưa một số tiền nhất định và đặt ra yêu cầu mua. Và cho đến thời điểm mình sắp sinh thì chồng cũng đã khá thành thạo việc nhà.
- Anh thấy không? Ở nhà làm toàn những việc không tên cũng rất vất vả, tiền tiêu pha cũng rất tốn kém. Anh đã làm rồi thì anh hiểu, em không cần nói nhiều. Mai này anh không được trách, phàn nàn hay kêu ca mỗi khi em bảo em mệt hoặc hỏi em “tiêu gì mà lắm thế?” nhé!
Mình yên tâm sinh con, giao mọi việc cho chồng quản lý.
Mình đã hết 40 triệu cho 18 tháng “dạy chồng”. Từng đó để làm một người đàn ông đúng nghĩa thì chưa đủ nhưng với mình thì lại tạm ổn để đẩy chồng ra ngoài xã hội kiếm sống bằng một công việc ổn định. Mình có phần yên tâm hơn vì chồng mình nhận ra rằng:
- Ở với vợ anh thấy mình ngu lắm. Cảm ơn vợ nhiều!
- Anh tự tin ra ngoài xã hội rồi chứ?
- Đủ. Nhưng có gì đó không ổn anh sẽ bàn bạc với vợ rồi mới quyết định.
- Em hi vọng những gì em làm cho anh, đủ để làm một nền tảng cho anh học hỏi nâng cao sự hiểu biết của mình.Vì em chỉ muốn làm “vợ” của anh thôi ,chỉ đứng sau anh. Còn nh mới là người trụ cột trong gia đình, sau này anh còn phải dạy con nữa!
Chồng ôm chặt mình vào lòng… và mình cảm nhận được niềm hạnh phúc đó!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh chỉ đến bên em khi cần, không cần thì xếp xó
Bây giờ em ngồi đây dằn vặt mình, không biết nên làm gì. Có nên cho anh, một con người hay nói nhưng không làm một cơ hội nữa?
Theo sự sắp xếp của bạn trai người chị gái thân thiết, em đã gặp anh. Em được biết về anh là một người có học thức, ngăn nắp, gọn gàng và đã từng có ý định lấy vợ nhưng rồi hai người chia tay sau đó dù đã đi mua nhẫn cưới. Anh nhắn tin, gọi điện cho em mỗi ngày.
Mặc dù chúng em sống xa nhau một tiếng lái xe, anh vẫn qua bên em đi chơi ngay sau khi đi làm về. Nhưng cách nói chuyện của anh lại không hợp với em. Em cũng thử đi chơi với anh một lần, nhưng rồi cả hai chỉ im lặng đi xem phim rồi về. Sau lần đó, em có tránh mặt anh và lờ đi những tin nhắn anh gửi đến. Lúc đó em rất thân với một chị gần nhà nên cũng không có cảm giác cô đơn và cần một chỗ dựa. Mọi chuyện thế tưởng đã hết.
Sau đó em có nghe tin anh cũng thử quen một vài cô gái sau thời gian đó. Chuyện đó cũng đúng vì anh đã ngoài ba mươi và có vẻ cần một người bên cạnh. Rồi em về Việt nam một thời gian sau đó chuyển chỗ ở khi qua lại bên này. Em chọn cách dọn về ở chung với bố mẹ vì đã mệt mõi cuộc sống bên ngoài dù gia đình không phải lúc nào cũng êm ấm.
Tình cờ chúng em có gặp lại trên facebook và trò chuyện. Em có về lại tiểu bang đó vài lần nhưng chưa lần nào gặp anh. Sau đó anh có lên chỗ em ở bây giờ, 4 tiếng lái xe từ nơi anh ở. Đó là lần đầu tiên chúng em gặp lại sau hơn một năm. Đêm đó em đã hành động sai lầm và đến bây giờ vẫn còn cảm thấy hối hận. Tuy chúng em chưa quan hệ nhưng cũng đã có những hành vi không đúng. Dù em không còn trong trắng sau một lần lầm lỡ nhưng em chưa bao giờ để mình ngã vào lời ngon ngọt của một ai. Có lẽ anh là sai lầm thứ hai của em.
Sau lần đó anh đi công tác ở Ấn độ và về Việt Nam chơi. Anh ít nhắn tin rồi ngưng nhắn tin cho em hẳn 10 ngày khi anh về Việt Nam. Anh giải thích rằng ở Việt Nam điện thoại iphone của anh không dùng được. Nhưng không lẽ anh không thể mua thẻ gọi điện cho em? Rồi anh trở về Mỹ, không quà cáp, không hỏi thăm gì em dù thời gian đó nơi em ở phải di tản tránh bão.
Em có về đó chơi với người chị ở dưới ít ngày. Anh giận em việc đi club không hẹn anh... Sau đó chúng em có cãi nhau gay gắt. Em lại là người làm lành, em có hẹn anh ra mấy lần nhưng lần nào anh cũng đòi em phải đi qua đêm với anh. Em không đồng ý thì anh không ra gặp. Lúc em về lại trên này, anh có làm hòa với em. Anh lên chơi mấy lần. Em đã quan hệ với anh.
Lúc nào anh cũng nói anh là người sống theo lối hiện đại, không quan trọng những chuyện theo lối suy nghĩ của người Việt mình. Chúng em hay nói chuyện, tâm sự về mọi thứ. Em đã vui khi nghĩ đến việc có một chỗ dựa không vật chất cũng có thể là tinh thần. Nhưng anh chưa bao giờ dẫn em đi shopping, dạo chơi hay như bất cứ hành động của những người đang yêu. Anh chỉ muốn làm theo ý anh, chưa bao giờ anh chiều theo ý em.
Anh cũng luôn bận rộn. Cả ngày không nhắn tin hỏi thăm, không chúc ngủ ngon, không có sự quan tâm nào cho em. Em rất buồn. Mỗi lần anh lên có hỏi em thích ăn gì, em muốn mua vài thứ đồ ở chợ người Việt, anh mua mỗi món em cần một thứ. Anh làm như thể không quan tâm đến ba mẹ em. Anh lơ là em, lúc nào cũng có lý do bận rộn. Em có tham khảo ý kiến của nhiều người, ai cũng bảo không nên tiếp tục nữa.
Chỉ mới 3 tháng quen nhau mà không hề có cảm giác chúng em hẹn hò vui vẻ hạnh phúc. Em có suy nghĩ anh chỉ đến bên em khi anh cần, không cần thì anh xếp xó. Có lẽ em đã sai và quá dễ dãi để thấy ê chề như lúc này. Em đã không còn liên lạc với anh mấy ngày gần đây. Em vẫn thấy cắn rứt vì gần đến sinh nhật anh. Em yêu anh, hy vọng đến một tương lai tươi đẹp. Em mới 20, anh đã ngoài 30. Không lẽ tuổi tác làm chúng em không thể dung hòa?
Anh nói nếu lỡ có con thì làm đám cưới và dẫn chứng nhiều ví dụ như vậy. Anh không cho em cảm giác mình là người quan trọng với anh. Anh vẫn có vẻ lưu luyến khi kể về người cũ. Em thật sự không biết mình nên làm gì? Không lẽ em cứ sống với những suy nghĩ em tự vẽ lên để thõa mãn mình? Anh có một background hoàn hảo nhưng em vẫn đang đi học và chăm chỉ thì em sẽ có thể tạo cho mình được một cuộc sống tốt.
20 tuổi còn nhiều thời gian để suy nghĩ và lựa chọn nhưng sao em đã có cảm giác mất niềm tin vào tình yêu. Bây giờ em ngồi đây dằn vặt mình, không biết nên làm gì. Có nên cho anh, một con người hay nói nhưng không làm, một cơ hội nữa? Em nên rút lui hay tiếp tục bước cùng anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Ở với anh đêm nay nhé! " Là một cô gái được coi là khá hiền lành, tôi chưa bao giờ tin vào các mối tình một đêm. Nhưng rồi, khi điều ấy xảy ra với chính bản thân mình, tôi đã thực sự tin là có thật... Gần đây, trong một chuyến công tác vào Đà Nẵng tôi đã gặp một đồng nghiệp tại ga tàu vào một buổi...