Và em sẽ quên anh
Mình gặp nhau rồi yêu cả hai ta đều cho rằng đó là một cái “duyên”…
Em luôn tin rằng chuyện tình yêu là do duyên số nên đã nhanh chóng nhận lời yêu anh bởi anh là người quá đặc biệt trong trái tim em: Thông minh, tự tin, nhiệt tình và rất bản lĩnh. Anh quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho em từng chút một khiến em luôn có cảm giác mình là một đứa trẻ con nhưng em thấy hạnh phúc vì điều đó. Anh luôn nhắn tin là đang rất nhớ em và hỏi lại “em có nhớ anh không”? Em ngây thơ đáp lại: “Em nhớ anh nhưng chỉ một chút thôi bằng con kiến”. Với sự thông minh của mình chắc anh cũng thừa hiểu rằng em nhớ anh tới mức nào phải không?
Yêu anh em luôn tin tưởng và hy vọng vào tương lai tốt đẹp của hai đứa mình, em luôn thấy niềm hạnh phúc tan chảy trong tim với mỗi tin nhắn ngọt ngào và lãng mạn của anh. Nhưng hạnh phúc hình như là một sợi dây vô hình mà em không thể nào nắm giữ được thì phải? Ngày anh nói lời chia tay cũng là lúc em biết rằng giấc mơ của mình đã vỡ tan tành mất rồi, giấc mơ về một ngôi nhà hạnh phúc nơi đó có anh, có em và những đứa trẻ, giấc mơ về mỗi buổi tối mình sẽ luôn nắm tay nhau đi dạo trên con đường đong đầy những kỉ niệm…
Em luôn muốn hỏi anh: Anh à, vì em đã rất nhớ anh, vì tất cả những gì đã có giữa chúng ta, anh có thể suy nghĩ lại không? Đã hơn một lần em muốn níu giữ anh nhưng sự bướng bỉnh của một người con gái đã không cho phép em làm điều đó. Em sợ anh sẽ coi thường em và hơn hết em biết rằng anh là người rất quyết đoán một khi đã đưa ra quyết định thì không lí do gì có thể thay đổi được. Vậy là lần đầu tiên em biết được thế nào là nỗi đau thất tình, lần đầu tiên em biết thế nào là cảm giác dù ở trong mơ em cũng thấy đau lòng, cứ nhắm mắt lại là em lại thấy hình ảnh của anh hiện ra em tỉnh giấc và thấy nhói đau trong tim, em lại khóc, lại nhớ anh.
Video đang HOT
Trong tình yêu hạnh phúc và nỗi đau đều là bài học cho trái tim… (Ảnh minh họa)
Đôi khi em thấy ghét anh đến thế. Em ghét người mà hôm nay vẫn nói lời yêu ngày mai đã nói lời chia tay, ghét người đã đem đến cho em niềm hạnh phúc và lại nhanh chóng lấy đi để lại một vết thương lòng quá lớn. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua thôi, con người mà em đã từng yêu, đã từng ngưỡng mộ, đã từng coi là trung tâm của mọi sự mơ ước làm sao có thể nói ghét là ghét được. Em vẫn luôn tin rằng mình đã từng yêu một người con trai tuyệt vời và cũng muốn nói lời cám ơn anh vì đã cho em biết thế nào là tình yêu và vì em cũng biết rằng từng giây phút trong tình yêu đều có ý nghĩa. Hạnh phúc cũng như nỗi đau đều trở thành bài học cho trái tim.
Nếu chúng ta không là của nhau nữa thì em phải quên anh chứ, nhất định rồi. Em muốn tâm trí mình được thanh thản khi nghĩ về anh, dù sao thì cũng coi như em có thêm một người bạn còn hơn chúng ta là những kẻ không quen biết nhau. Một ngày nào đó nếu gặp lại không biết mình sẽ đối diện với nhau như thế nào nhỉ? Chắc em sẽ mỉm cười và thầm nghĩ: Đúng là người đàn ông mình từng yêu có khác anh vẫn luôn tự tin và rất bản lĩnh, nhưng em đã quên anh mất rồi và đúng là chúng ta là bạn thì sẽ tốt hơn. Em chúc anh hạnh phúc bên người con gái anh yêu, và anh cũng hãy luôn chúc những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với em nhé vì em là cô bé ngốc nghếch đã từng rất yêu anh mà.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có những tình yêu qua net rất đẹp
Anh vẫn gọi tôi là "Bà Thuý khù khờ". Chắc có lẽ tôi khù khờ thật, tôi khù khờ khi tôi nhận lời yêu anh - một người con trai mà tôi chỉ biết qua chiếc máy vi tính.
Tôi rời quê hương vào một ngày cuối thu, với "nhiệm vụ" đặt ra cho bản thân tôi là sẽ đi học hỏi về cách sống, cách kinh doanh ở nước bạn. Để sau này khi trở về ước nguyện của tôi sẽ trở thành một thương gia giàu có.
Những ngày đầu buồn vì nhớ mẹ, nhớ bạn bè, nhớ người thân, tôi chỉ có chiếc máy vi tính làm bạn. Tôi có thể ngồi cả ngày trên máy vi tính được vì trước đây công việc của tôi thường xuyên là ngôi trên máy vi tính. Vô tình tôi đã gặp anh - người con trai miền biển giống như tôi. Khi anh chat với tôi vài câu chào xã giao như mọi người, tôi thường có thói quen hễ ai click chuột vào nick mình thì tôi sẽ trêu cho họ tức rồi không thèm nói chuyện với tôi nữa thì thôi. Nhưng có lẽ anh để lại ấn tượng cho tôi với câu nói đầu tiên: "Em vẫn còn đi học hay đã đi làm?" - Tôi trả lời: "Nhà em nghèo lấy đâu tiền đi học, em học xong cấp III và không học Đại học, hi", rồi anh tiếp: "Vậy thì em về đây đi Khánh cho em tiền đi học Đại học". Và câu nói đó khiến tôi thay đổi hẳn cách nói chuyện với anh, tôi thường xuyên chat với anh hơn.
Thời gian phía bên tôi hơn Việt Nam 60 phút đồng hồ. Những câu chuyện qua lại, và tôi biết được tình ý của anh. Thú thực đã qua đi rồi 5 năm tôi chưa thấy tim tôi rung động thực sự trước ai sau sự tan vỡ của mối tình đầu. Tôi cố gắng để thời gian trả lời câu hỏi của anh dành cho tôi, nhưng những buổi đi làm tôi nghĩ về anh nhiều hơn, có lúc đang làm rảnh rỗi tôi lấy di động của mình ra gọi trực tiếp về cho anh chỉ để nghe anh nói một câu rồi tôi tắt phụt máy đi.
Tôi gọi điện thường xuyên về nhà anh hơn, tôi được nói chuyện với ba của anh, mẹ của anh - họ là những người rất dễ gần, dễ mến với giọng nói của người miền Nam. Tôi có một cảm giác rất ấm trong lòng, rất tin tưởng ở anh bởi mọi hoạt động của anh đều được hai bác cho tôi biết...
Đêm giao thừa, tôi gọi điện về chúc Tết gia đình tôi, chúc tết gia đình bạn bè, và chúc tết ba mẹ anh. Lúc đó tôi ước gì, ước gì tôi có mặt ở nhà nhỉ, nhưng điều ước vẫn mãi chỉ là điều ước mà thôi... Tôi yêu anh, yêu bằng tình yêu chân thành chứ không phải là cảm xúc nhất thời của mình. Tôi và anh đã có những hứa hẹn, những dự tính cho tương lai và ba mẹ anh, gia đình anh đã biết hết về tôi. Duy chỉ có ba mẹ tôi là chưa biết, vì tôi chưa có dịp để giới thiệu với mọi người.
Tôi muốn nói với ba mẹ tôi về anh nhưng tôi làm sao có thể nói khi tôi ở xa thế này. Tôi cảm thấy mình hạnh phúc nhất khi tôi gửi lá thư do tay tôi viết gửi qua bưu điện cho anh kèm theo tấm hình của tôi. Khi tôi gọi điện về là đúng hôm mẹ anh nhận được thư của tôi, bác reo lên trong điện thoại: "Thúy hả con? bác vừa nhận được thư của con nè. Rồi lát nữa Khánh đi làm về bác đưa cho nó nghe con". Tôi "Dạ" một câu mà lòng cảm thấy hạnh phúc tràn trề.
Những trao đổi về kiến thức, về cuộc sống anh và tôi vẫn trao đổi qua mạng. Anh đã cho tôi hiểu được nhiều điều, anh chỉ bảo cho tôi và sửa cho tôi từng câu văn, từng câu nói... "Ông Khánh ngu ngơ" của tôi ơi! Tôi vẫn thường gọi anh như vậy. Anh à! Đây là cảm xúc và tình yêu của em dành cho anh rất nhiều, nếu vô tình anh đọc được thì cũng đừng cười em nha. Em sẽ trở về theo đúng lời hứa của mình . Em yêu và nhớ anh nhiều lắm! Hongkong!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Conmeomut của em Conmeomut yêu thương! Cho em gọi anh như ngày còn bên nhau vì em vẫn còn yêu anh tha thiết. Tình yêu mà em dành cho anh vẫn nguyên vẹn dù cho giờ đây anh đã xa em mãi mãi. Em vẫn dõi theo từng bước anh, cầu mong cho anh đựơc bình an và hạnh phúc. Anh hãy sống cho thật tốt...