Uy danh “Thần hộ vệ”
Năm nay đã bước sang tuổi 85, nhưng lão tướng Vi Chính Nghĩa, nguyên Phó ban Dân tộc tỉnh Nghệ Tĩnh cũ vẫn hăng say bảo vệ hàng trăm hecta rừng săng lẻ. Uy danh võ thuật của ông khiến bọn lâm tặc khiếp đảm, không dám bén mảng đến khu rừng quý chạy dọc ven quốc lộ 7.
Bao nhiêu năm nay, ông Nghĩa bảo vệ rừng mà không cần lương
Nên thơ rừng săng lẻ
Từ thành phố Vinh – Nghệ An, chúng tôi vượt gần 200 cây số theo quốc lộ 7 tới xã Tam Đình huyện Tương Dương để ngắm khu rừng quý giá nhất nhì miền Tây xứ Nghệ. Bên quốc lộ 7, rừng săng lẻ hiện ra xanh ngút ngàn. Những thân gỗ cao vút, vài người ôm mới xuể tô điểm cho sự trù phú đa dạng của những khu rừng vùng biên giới.
Ít ai biết rằng, để rừng săng lẻ trên tồn tại thì cơ man nào những tháng ngày trèo đèo lội suối, ngày không ăn đêm không ngủ của lão tướng Vi Chính Nghĩa. Hôm chúng tôi đến, ông Nghĩa đon đả chống gậy ra đón. Ông bảo, dạo này lâm tặc hoạt động tinh vi lắm nên dù ngồi ở nhà cũng phải giỏng tai nghe xem có tiếng cưa xăng, gỗ đổ hay không.
Nói rồi ông dẫn chúng tôi lên rừng, đi sâu luồn lách qua những bụi cây rậm rạp, vượt qua những khe suối sâu hun hút. Càng vào sâu, rừng săng lẻ càng thâm u. Tiếng chim kêu vang vọng khắp cánh rừng rộng lớn. Hàng ngàn cây săng lẻ quý giá mọc trùng điệp xen lẫn với những lim, sến mà chẳng ai có thể định giá nổi. Bởi theo ông Nghĩa: “Rừng vàng biển bạc, nhưng rừng không phải là thứ để đem ra định giá, nó là sự sống và lá phổi của con người”.
Những dãy núi đá cao lô nhô với tiếng nước róc rách suốt ngày đêm đang tạo cho miền Tây xứ Nghệ một khu rừng kỳ thú. Nhưng tuyệt vời hơn là những cánh rừng quý giá ấy được bảo vệ bởi một cụ già ở tuổi 85 như ông Nghĩa đã và đang khơi gợi tinh thần yêu thiên nhiên và sống với trách nhiệm với rừng.
“Thần hộ rừng”
Video đang HOT
Ở Nghệ An, người ta gọi ông Nghĩa là “thần hộ rừng” nhưng ông Nghĩa khiêm tốn: “Tên tôi là Chính, tức là chính nghĩa. Đã chính nghĩa thì không bao giờ được phi nghĩa. Không phi nghĩa nhưng ngồi yên một chỗ không thực thi chính nghĩa thì cũng chẳng ra làm sao cho nên quyết tâm bảo vệ rừng”.
Theo ông Nghĩa, rừng săng lẻ Tương Dương vào những năm đầu của thập kỉ 90 thế kỉ trước bị lâm tặc tàn phá khủng khiếp. Kiểm lâm và chính quyền huyện Tương Dương dùng nhiều biện pháp ngăn chặn nhưng không nổi. Tận mắt chứng kiến “máu” rừng săng lẻ chảy hàng ngày, ông Nghĩa đã viết đơn gửi lên huyện tình nguyện được giữ rừng. Nhiều người cười bảo, rừng săng lẻ rộng gần 100 ha, huyện phối hợp với nhiều lực lượng ngăn chặn mà chẳng ăn thua huống chi ông già sức vóc kề miệng lỗ. Thậm chí, có người còn châm biếm hoặc nghi ngờ việc ông xin bảo vệ rừng là có ý đồ riêng, vụ lợi.
Bỏ ngoài tai tất cả, sau nhiều lần cuốc bộ hơn 30 cây số lên huyện, ông nằng nặc đòi được giữ rừng. Cán bộ huyện yêu cầu ông trình bày phương án, cách thức, ông nói: “Tui lớn lên với rừng, Tui hiểu rừng và con người nơi đây. Tui không trình bày rườm rà. Tôi nói làm được là làm được. Tui năm nay 40 năm tuổi Đảng, xin thề với rừng tui sẽ giữ được rừng”.
Thấy thái độ kiên quyết của ông, cuối cùng lãnh đạo huyện Tương Dương đã đồng ý. Bà vợ ông than vắn, thở dài: “Ông về hưu, nghỉ cho khỏe chứ việc gì mà lao vào chốn nguy hiểm. Bọn lâm tặc chúng nó có dao có súng, lại liều lĩnh. Sức ông già yếu thế, chúng nó xô một cái là ngã”. Ông gạt lời can ngăn của vợ, quyết chí lên rừng chọn địa điểm dễ quan sát để làm lán bắt đầu cho cuộc chiến lâu dài.
Ngày nào ông cũng chống gậy kiểm tra hàng trăm hecta rừng
Lâm tặc cũng phải sợ
Việc đầu tiên sau khi làm lán trại và chuẩn bị các vật dùng cần thiết để bảo vệ rừng là phân loại lâm tặc để đối phó. Ông Nghĩa cho hay, loại thứ nhất, lâm tặc là bà con mình. Họ nghèo đói nên chặt gỗ bán kiếm cái ăn. Với những trường hợp này, ông Nghĩa đến tận nhà từng người để nói chuyện, giải thích thậm chí giúp họ làm nương làm rẫy.
“Tui nói một ngày họ không hiểu thì nói ngày này qua ngày khác. Muốn bà con nghe thì mình phải làm gương. Vợ con tui thiếu củi thì đi mua chứ không lấy của rừng một cái gì cả. Vì thế, khi tôi bắt được những người vào rừng lấy củi, lần đầu và lần thứ hai bao giờ tôi cũng chỉ nhắc nhở và theo họ về đến tận nhà để khuyên bảo, giáo dục”, ông Nghĩa tâm sự.
Loại thứ hai mà ông Nghĩa phân ra là người từ vùng khác đến bỏ tiền ra thuê người địa phương chặt gỗ. Loại này rất hung hãn, mang theo cả vũ khí nóng để chống trả khi bị ngăn cản. Và những trận kịch chiến đã xảy ra. Ông Nghĩa cởi áo cho chúng tôi xem ở lưng và tay, chân có rất nhiều vết sẹo to nhỏ. Đó là chứng tích mà bọn lâm tặc để lại trên người ông.
Nhưng trong các trận chiến, ông Nghĩa luôn là người chiến thắng. Bởi trước đây, ông từng là lính, là một trong những hướng đạo sinh võ nghệ cao cường. Có lần, bọn lâm tặc đang chặt, ông Nghĩa chạy đến bắt dừng lại để lập biên bản, thì một tên trong bọn chúng cầm túyp sắt tấn công từ phía sau. Cảm thấy nguy hiểm, ông cúi đầu rồi tung cú đá như trời giáng về phía sau trúng bụng tên lâm tặc. Biết không “ăn” nổi lão tướng Vi Chính Nghĩa, bọn lâm tặc tháo lui chạy thoát thân ra khỏi cánh rừng.
Đó chỉ là một trong vô vàn những trận chiến trong rừng sâu mà ông Nghĩa đã xả thân để bảo vệ rừng. Đến bây giờ, dù đã ở tuổi 85 nhưng ngày nào ông cũng đi bộ để kiểm tra hàng trăm hecta rừng. Bọn lâm tặc vì sợ uy danh của “thần hộ rừng” nên cũng không dám bén mảng xâm phạm rừng nữa.
Với những thành công ấy, năm 2012 ông Nghĩa được Chủ tịch nước Trương Tấn Sang tặng Huân chương Lao động hạng Nhì vì những thành tích xuất sắc trong công tác, góp phần vào sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.
“Ông Vi Chính Nghĩa là một tấm gương sáng cho tất cả mọi người học tập về tinh thần bảo vệ rừng xanh. Với uy tín và sự chân tình của mình, ông đã thuyết phục bà con không xâm phạm rừng. Và lâm tặc cũng không dám chặt phá gỗ ở đây nữa”, ông Vi Tân Hợi – Phó chủ tịch UBND huyện Tương Dương cho biết.
Nam Trần – Hưng Tiến
Theo ANTD
Chặt, chém vào tương lai
Chúng ta được tiếng là quốc gia an toàn nhưng cũng bị mang tiếng là đất nước có lắm điều gây bực mình.
Nạn chặt chém du khách ở Việt Nam là rất nhức nhối
Từ việc bắt chẹt khách, đòi tiền "boa" một cách trắng trợn, gian lận trong thanh toán và gần đây là nạn "chặt", "chém" du khách ở mức độ trên cả dã man... đến nạn cò mồi, ép khách chấp nhận dịch vụ họ không lựa chọn, thậm chí cả cái cách mời mua hàng theo kiều "đỉa bám, kiến bâu, ruồi bu"...khiến khách "vãi linh hồn", chạy mất dép để sau đó nghĩ sai, thậm chí ác cảm về người Việt. Tất cả những hành động ấy, là cách chúng ta chặt, chém, bôi đen không thương xót vào chính tương lai của mình và cộng đồng.
Du lịch là nhu cầu văn hoá của con người. Người ta đi du lịch, dù dưới hình thức nào, đều nhằm tìm sự thoải mái, thư thái trong cảm giác tự do. Nó kỵ nhất những thứ gây khó chịu, làm phiền, quấy rầy... Vì thế các dịch vụ du lịch, trước tiên phải cho khách thấy họ là sứ giả, được nồng nhiệt chào đón ở bất cứ đâu; bởi vì họ bỏ tiền ra để được phục vụ. Mặt khác, chính họ cũng đang "phục vụ" lại đất nước mà họ đến -xét theo một nghĩa nào đó. Nhưng liệu những nguyên tắc tối thiểu đó có được thoả mãn khi du lịch ở Việt Nam?
Chỉ cần cứ căn cứ vào hàng loạt vụ việc "chặt" "chém" khách như báo chí đang rộ lên, thì câu trả lời đã là không toàn phần. Hẳn nhiều người là nạn nhân của những vụ tống tiền trá hình ấy còn chết khiếp Việt Nam khi đã "tim đập, chân run, gan nóng" mau mau cuốn gói trở về tới đất nước của họ. Không biết họ sẽ nói với bao nhiêu người, bằng thái độ và những mô tả có thể đoán được, để những người nghe kể lại cũng chết khiếp theo và "cạch" ý định đến thăm Việt Nam. Quy luật lan truyền sẽ không để sự việc dừng lại, mà tiếp tục phát triển theo cấp số nhân. Đó chính là dấu hiệu căn bệnh thiểu năng của ngành công nghiệp không khói Việt Nam. Thế là mục đích thu lợi nhuận mà nghe nói có nước khoản tiền này chiếm tới hơn 20 % GDP, cứ dần xa vời vợi với nền kinh tế nước nhà. Trong khi không những mất luôn cơ hội vàng để quảng bá cái hay cái tốt của mình ra thế giới, chúng ta cũng sẽ phải chịu mang tiếng xấu khó rũ bỏ về một quốc gia tối mắt vì tiền, bất chấp mọi tiêu chuẩn văn hoá để cho ra thứ văn hoá chợ búa, bắt chẹt. Xấu hổ lắm thay cho bất cứ ai có trách nhiệm, có lòng tự trọng dân tộc.
Chúng ta luôn sẵn một tiềm năng du lịch to lớn, về mọi khía cạnh. Đất nước trải dài, hệ sinh thái phong phú và nền văn hoá đa dạng, nhiều tầng vỉa bí ẩn. Tức là chúng ta có đầy đủ sự hấp dẫn về địa lý, phong cảnh thiên nhiên và con người để mời gọi và giữ chân du khách. Hơn thế nữa, chúng ta có một lịch sử độc đáo, rất hấp dẫn, trong đó nhiều thứ không ai mong muốn nhưng khi đã xảy ra rồi thì lại thành một thứ tài sản tinh thần đặc biệt. Có khá nhiều người nước ngoài đến Việt Nam chỉ vì nhu cầu muốn tận mắt thấy một đất nước đã chiến đấu ròng rã hàng trăm năm như thế nào; tận mắt thấy những điều rất khó tin khi nghe kể và để xem sau chiến tranh, thiên tai như vậy họ sống và phát triển ra sao...Vì thế nhiều dấu tích đau buồn trong chiến tranh thì nay trở thành điểm thu hút khách thập phương. Đây có lẽ là sự bù đắp của trời đất và chúng ta cũng phải biết khai thác, kiếm tiền một cách có văn hoá, ở mức cao. Nhưng vì sao cho đến nay, so với các cường quốc du lịch trong khu vực, tầm vóc Việt Nam vẫn quá lép vế toàn diện và xem ra còn lép vế lâu dài? Trong khi Singapore dân số bằng 5% Việt Nam hàng năm đón hơn chục triệu du khách ngoại, thì nước ta đang mơ con số 5-6 triệu? Chỉ một vùng biển của Thái Lan mỗi năm đón tới 11 triệu lượt khách đến nghỉ ngơi, trong khi thử hỏi xem Hạ Long "kỳ quan thế giới" con số đó là bao nhiêu? Cái gì cũng có nguyên nhân của nó.
Ở Singapore người dân bảo nhau cười nhiều hơn nữa với khách, còn tại Thái Lan thì người ta làm mọi cách để du khách hiểu rằng, dù bạn là ai, có nhu cầu gì, hễ đã đặt chân đến nước Thái là bạn sẽ được hài lòng. Còn ở Việt Nam ta, cứ suy từ thực tế, có thể "đọc vị" ra thứ triết lý "bóc ngắn, cắn dài" đang được tôn thờ. Bóc không thương xót, cắn tàn bạo! Nhân nào thì quả ấy. Chúng ta được trời cho những bãi biển, vùng thắng cảnh mà các nước mơ cũng không thấy. Nhưng có thiên nhiên đẹp chỉ là một phần nhỏ trong cái "hộp xanh mầu nhiệm" chứa những thứ hấp dẫn du khách. Phần lớn còn lại là những thứ gắn với con người. Nói đến du lịch là nói đến hệ thống dịch vụ. Hệ thống dịch vụ cần được hiểu như là khả năng đáp ứng tối đa một cách hài lòng nhất mọi nhu cầu chính đáng và do đó nó góp phần đáng kể trong việc tạo tính hấp dẫn với khách. Nó bao gồm các đạo luật, chính sách, quy định, quy chế, hệ thống tiện nghi, những ưu đãi, sự đa dạng trong giải trí, mua sắm... Có thể khẳng định hệ thống này ở ta vừa lạc hậu, vừa tuỳ tiện, thiếu một cái nhìn thực sự chiến lược. Trong khi chúng ta mời chào khách bằng những quảng cáo tốn kém; trong khi bản chất của kinh doanh du lịch là tạo cho khách mọi cơ hội để họ tiêu tiền... thì dường như các chính sách của chúng ta lại làm điều trái ngược.
Đó là thủ tục rườm rà, sách nhiễu vô lối, nói một đằng, thực hiện một nẻo... Nó không chỉ làm khách cụt hứng mà còn khiến họ thấy đi chơi lại mệt hơn cả đi làm ở đất nước họ. Hậu quả này vô cùng tệ hại. Nhưng sự tệ hại vừa nêu cho dù rất đáng bàn, thì vẫn thua xa sự tệ hại, đến mức có thể dùng cụm từ đốn mạt, gây nên bởi một bộ phận cư dân kiếm chác bằng các dịch vụ du lịch. Họ không quan tâm đến danh dự quốc gia, bỏ qua mọi liêm sỉ tối thiểu, chỉ cốt sao thủ lợi cho mình bằng những cách gọi thẳng ra là cướp giật. Những công dân thiểu năng văn hoá ấy quên rằng, nhân tố cư dân bản địa, với những nét truyền thống độc đáo, lối sống khác lạ không chỉ gây tò mò thú vị, mà còn cho du khách cảm hứng sống, cảm hứng sáng tạo sau mỗi chuyến đi. Họ bỏ tiền ra vì điều đó. Vì thế đáng lẽ người dân phải cùng chính quyền tìm mọi cách để làm đẹp hình ảnh đất nước trong con mắt người ngoại quốc, thì những gì đang tiếp tục xảy ra cho thấy người Việt Nam làm du lịch theo quy trình ngược lại, tức là tìm mọi cách để xua đuổi du khách. Trên thực tế, khi chưa rộ lên tệ nạn "chặt", "chém" thì nhiều du khách nước ngoài đã rất sợ gặp người Việt Nam vì họ biết thể nào cũng bị quấy rầy. Không cười cợt vô duyên hay nhìn họ như nhìn khủng long tái sinh, thì cũng buông ra vài câu tiếng Anh bồi, nhiều khi tục tĩu vô ý do không hiểu, rất mếch lòng khách. Rồi ở nhà hàng nào cũng oang oang vừa ăn uống vừa làm điếc tai người chung quanh, phun cả nước bọt vào khách.
Một khách du lịch ngoại quốc chỉ vì kinh sợ kiểu đi xe đánh võng trên đường Hà Nội mà viết thư cho người thân ở Pháp mô tả Việt Nam là "một quốc gia thiếu luật lệ, bán khai, giao thông ngoài đường nguy hiểm hơn vào cõi chết". Không biết với những ông Tây, bà Đầm từng bị lái xe taxi, xe ôm, chủ nhà hàng... bắt nạt và bắt chẹt theo kiểu trấn lột chỉ xảy ra trong xã hội đen thì họ sẽ còn mô tả Việt Nam xấu xí, luật rừng, con buôn...như thế nào? Không ai có thể biết tường tận nhưng ai cũng biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo với ngành du lịch và cao hơn, với hình ảnh Việt Nam.
Liệu có cách nào để không phải gọi trắng ra rằng, căn bệnh thiểu năng văn hoá ấy, thảm hoạ nhân tai ấy, là một nỗi quốc nhục?
Theo Xahoi
Nhà thư pháp nổi tiếng ở Hải Phòng bị dọa chặt chân Nhiều ngày nay, nhà viết thư pháp số 1 đất Cảng- Lê Thiên Lý (70 tuổi) luôn sống trong cảm giác bất an, sức khỏe suy sụp bởi ông liên lục bị một đối tượng côn đồ gọi điện uy hiếp tinh thần, đe dọa chặt chân, giết chết... Chiều 18-5, chúng tôi nhận được đơn cầu cứu khẩn cấp của một nhà...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Đánh hội đồng nữ sinh lớp 7 rồi tung clip lên mạng xã hội

Va chạm với xe đầu kéo, 2 học sinh lớp 9 tử vong tại chỗ

Bé 16 tháng tuổi bị ô tô của phụ huynh cán tử vong: Hậu quả từ vài giây bất cẩn

'Nhà báo ảo' lật lại vụ gây tai nạn của ông Đoàn Văn Báu, người trong cuộc nói gì?

Điều tra nguyên nhân gây hỏa hoạn ở xưởng sơn kèm nhiều tiếng nổ lớn

Người chăn cừu tử vong, nghi bị điện giật

2 xe máy va vào nhau bốc cháy, 2 người tử vong

Xe trung chuyển va chạm xe máy làm 1 người chết

Điều tra vụ hai người đuối nước tử vong ở Củ Chi

Phát hiện thi thể 1 phụ nữ trong rẫy mía sau 3 tháng mất tích

Tìm thấy thi thể nam sinh mất tích khi tắm biển

Ba xe máy đâm nhau trên quốc lộ 21, một người tử vong
Có thể bạn quan tâm

Để con 2 tuổi tự chơi với chó Golden, cảnh tượng sau đó khiến người mẹ chết điếng người
Netizen
11:16:35 12/03/2025
Chính phủ Thái Lan phát tiền cho người từ 16-20 tuổi để kích cầu
Thế giới
11:11:06 12/03/2025
Chu Thanh Huyền - vợ Quang Hải đáp trả khi bị so sánh chỉ bằng một nửa nàng dâu hào môn Phương Nhi
Sao thể thao
11:06:16 12/03/2025
Điều đặc biệt ở sa mạc Sahara trông như một viễn cảnh ngoài hành tinh
Lạ vui
11:02:21 12/03/2025
Người phụ nữ 31 tuổi sống một mình trong căn hộ tối giản, đẹp mê: Đi đâu cũng không bằng về nhà
Sáng tạo
10:57:13 12/03/2025
7 sai lầm trong việc skincare có thể hủy hoại làn da của bạn
Làm đẹp
10:33:46 12/03/2025
Công thức bỏ túi để diện quần âu lưng cao không hề đơn điệu
Thời trang
10:25:11 12/03/2025
TAND Q.1 xét xử tài xế đánh người trước Bệnh viện Từ Dũ
Pháp luật
10:18:54 12/03/2025
Nóng: Phía Kim Soo Hyun bất ngờ có tuyên bố đanh thép, chuẩn bị có màn "phản đòn" lật ngược thế cục chấn động?
Sao châu á
10:14:49 12/03/2025
Màn hợp tác của IU và Park Bo Gum nhận được phản ứng bùng nổ
Hậu trường phim
10:13:09 12/03/2025