‘Uống hết tô canh bổ này đã, cô ta vừa gọi điện chê anh yếu lắm!’
Anh tái mặt. Chân tay cứng đờ nhưng lý trí vẫn còn đủ tỉnh táo để thôi thúc anh phủ nhận điều chị vừa nói.
Anh và chị vốn làn bạn thanh mai trúc mã. Lớn lên, từ tình bạn nảy sinh tình yêu. Tình yêu ấy êm đềm được 3 năm thì chấm dứt. Nó không kết thúc mà chuyển sang một thứ tình cảm thiêng liêng khác. Tình vợ chồng.
Đám cưới của anh chị không thiếu những lời khen tặng. Nào thì đôi trời sinh hiếm thấy, nào thì cả hai sinh ra là để dành cho nhau. Riêng về phần cô dâu chú rể, họ lại không nghĩ như vậy. Họ nghĩ rằng họ đến với,nhau là quy luật tất yếu. Cuộc sống hôn nhân của anh chị quá,êm đềm. Êm đềm đến mức nhiều khi người ta còn phải nghi ngờ về độ chân thực của nó. Được chừng 3 tháng thì chị phát hiện mình có mang. Khỏi phải hỏi cũng biết chị vui mừng, hạnh phúc như thế nào. Đứa con sẽ giúp cuộc sống hôn nhân đang có phần đơn điệu kia của chị trở nên màu sắc hơn, thú vị hơn.
Chị dồn mọi tâm huyết của mình vào gia đình nhỏ. Bớt công việc đi, chị dành thời gian chăm sóc mình và anh nhiều hơn. Chị tận dụng mọi lúc có thể để gắn kết tình cảm cha con giữa,anh và con ngay cả khi con vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Anh cũng quan tâm, chiều chuộng mẹ con chị lắm. Chị đã nghĩ, kiếp này chị không chọn sai người. Nhưng có vẻ như chỉ có người đàn ông chung tình khi bí mật phản bội của họ chưa bị lật tẩy.
Video đang HOT
Nở nụ cười thân thiện với anh, chị nhẹ giọng. (Ảnh minh họa)
Vào một ngày đẹp trời, khi ấy chị đã mang bầu tới tháng thứ 8 và đã nghỉ làm ở nhà chờ sinh. Chuông điện thoại reo, chị nặng nhọc nhấc máy:
- Xin chào, chị khỏe chứ! Chắc chị không biết tôi đâu nhưng ngược lại, tôi biết rất rõ về chị. – Cái chất giọng lanh lảnh khiến chị bất giác rùng mình
- Xin lỗi, cô có nhầm máy không? – Chị lịch sự
- Không, nhầm sao được, số của chị, vợ người tình của tôi, nhầm làm sao được. – Cái giọng lảnh lót tiếp tục vang lên
Tai chị ù đi, hình như chị nghe đâu đó có tiếng vỡ vụn. Hình như thấy chị im lặng, cô ta càng được đà:
- Nghe nói chị mang bầu mà. Dù biết thế nhưng chị cũng không được phép hành hạ anh ấy nhiều quá! Dạo này bên cạnh tôi, anh ấy yếu đi nhiều. Không còn sung sức như ngày đầu mới gặp cách đây nửa năm. – Cô ta cười như nắc nẻ rồi dập máy
Ban đầu chị còn nghĩ chị đang nói chuyện với bệnh nhân tâm thần trốn trại. Nhưng bây giờ thì không? Không có lửa thì làm sao có khói. Chị và anh kết hôn mới được gần 1 năm mà anh đã ngoại tình được phân nửa. Chị cười cay đắng. Có phải vì người ta đã quá hiểu nhau, quá thông thuộc về nhau, điều mới mẻ không còn nên mới sinh ra nhàm chán. Lau giọt nước mắt rơi vội, chị lúi húi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Anh quỳ gục xuống nền nhà, mặt xanh lét như tàu lá. (Ảnh minh họa)
Anh trở về, chạy lại ôm chị một cái thật chặt rồi nói rằng hôm nay anh bận đi tiếp khách hàng, chắc về muộn. Cái bài này mọi khi anh diễn chị tin sái cổ, còn hôm nay thì… Chị gật đầu xong thì anh cũng lên tới phòng. Chị nhếch miệng nhìn theo. Anh bước xuống nhà với bộ dạng chỉn chu nhất có thể. Nở nụ cười thân thiện với anh, chị nhẹ giọng:
- Lại uống hết tô canh bổ này đã, cô ta vừa gọi điện chê anh yếu lắm đấy!
Anh tái mặt. Chân tay cứng đờ nhưng lý trí vẫn còn đủ tỉnh táo để thôi thúc anh phủ nhận điều chị vừa nói.
- Anh giấu làm gì nữa. Em cũng thông cảm cho anh thôi. Sự nhàm chán giết chết hôn nhân là điều khó tránh khỏi. Anh cứ đi đi. Xong việc nhớ quay về ký đơn ly hôn nhé! Em soạn sẵn rồi!
Anh quỳ gục xuống nền nhà, mặt xanh lét như tàu lá. Tất cả vừa diễn ra giống như giấc mơ vậy. Hoang đường và thảm khốc. Chị quay người đi lên phòng, lướt qua anh thật nhẹ. Anh kéo tay chị lại nhưng ánh mắt dữ dằn của chị khiến anh phải buông tay. Chị đóng nhanh cửa lại rồi nước mắt mới dám rơi. Đưa tay sờ xuống bụng, chị mỉm cười mà tim đau nhói. Cơn ác mộng này, phải làm thế nào để chấm dứt nó đây khi tháng sau, con chị chào đời.
Theo Phununews