Ương bướng này, anh yêu em!
Lần đầu tiên bế em lên giường, run run lần cởi từng nút áo, anh đã nghĩ cô gái của anh mặc váy cưới sẽ thật tuyệt! Cô gái à, em sẽ là vợ anh!
Này cô gái!
Em luôn giận dỗi! Em nói anh vô tâm, anh không hiểu em, không quan tâm tới em, không biết lãng mạn và vô vàn những khiếm khuyết khác…
Nhưng cô gái à, em có biết…
Lần đầu tiên gặp em, nói chuyện với em, anh đã tự nhủ sẽ nắm tay em đi đến cuối con đường, tuyệt đối không buông, sẽ tặng em tất cả con người anh – vô điều kiện. Lần đầu tiên bế em lên giường, run run lần cởi từng nút áo, anh đã nghĩ cô gái của anh mặc váy cưới sẽ thật tuyệt! Cô gái à, em sẽ là vợ anh!
Em sợ lạnh. Mùa đông, em mong manh nép cạnh anh, nụ cười tái ngắt vì lạnh. Em ghét anh không cho em đi chơi vào mùa đông, nói anh là ông già lẩm cẩm. Nhưng em à, anh không cầm nổi sự lo lắng, chỉ muốn đem em vùi trong chăn, sưởi ấm lấy thân hình gầy gò và yên tâm nghe tiếng em thở đều bên cạnh…
Em giận anh khi em ốm không ở bên em. Nhưng em à, đêm em lên cơn sốt, mê man gọi anh, anh chỉ muốn bỏ tất cả công việc chạy đến bên em. Mấy đêm liền anh hầu như thức trắng để làm cho xong việc, để cuối tuần phóng xe về gặp em. Yêu anh, yêu xa, em phải chịu nhiều thiệt thòi. Đừng trách anh em nhé! Hiểu cho anh!
Em nói anh vô tâm, anh không hiểu em, không quan tâm tới em, không biết lãng mạn và vô vàn những khiếm khuyết khác… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cô gái của anh chả chịu ăn uống. Anh cố gắng tranh thủ mấy ngày nghỉ dụ dỗ em bằng những món ngon. Em thì luôn ăn với thái độ thù địch nhất có thể! Cô gái bé nhỏ à, em như thế anh vừa giận, vừa xót em biết không?
Cô gái của anh hay bắt anh trả lời những câu hỏi mà cánh đàn ông rất ghét. Anh có yêu em không, em có đẹp không, anh thấy em có gì mới không… Em giận dỗi vì anh không bao giờ trả lời! Cô gái à, em có biết, trong mắt anh, em là cô gái hấp dẫn và bí ẩn vô cùng…
Anh không biết thể hiện tình cảm. Không biết tặng hoa, tặng quà những ngày lễ, cũng chả nhớ vô số những ngày kỉ niệm. Nhưng em à, cho đến bây giờ, trái tim anh chỉ có mỗi em – duy nhất! Rồi thời gian qua, em sẽ hiểu…
Anh biết, em cố tình đi chơi với vài vệ tinh để chọc tức anh. Anh im lặng. Em hậm hực nói anh không còn yêu em. Cô gái à, đừng bao giờ dùng phép thử đó nữa nhé! Anh không muốn quản lý em, khiến em cảm thấy ngột ngạt với tình yêu này. Có thể vui vẻ bạn bè nhưng đừng quá đà. À quên, anh dằn mặt mấy vệ tinh ấy cả rồi đấy!
Em trách anh không hay đưa em đi gặp bạn bè anh! Cô gái ngốc à, gặp một lần để “công bố chủ quyền” thôi! Dân công trình hay bia rượu, anh không muốn em phải cố gắng nhăn mặt uống những ly rượu xã giao đó! Không tốt cho sức khỏe! Em trách anh khi ở với em chả bao giờ thú nhận với bạn bè. Cô gái à, anh không muốn cái đầu óc giàu trí tưởng tượng của lũ bạn nối khố đánh giá này nọ về người anh yêu đâu! Anh muốn bảo vệ người con gái của anh, em hiểu chứ?
Dù thực sự khó khăn – với cả hai chúng ta, nhưng hãy để vết thương này lành lại, em nhé! Anh vẫn ở đây, bên em, cô gái à!… (Ảnh minh họa)
Ngày biết tin mình phải bỏ đứa con vừa mới thành hình vì nguy cơ dị tật bẩm sinh cao, em xanh xao, mắt thâm quầng, sung húp, anh tưởng như cả thế giới sụp dưới chân. Em có biết mấy đêm liền anh không dám ngủ, cố không khóc nấc trước mặt em, cố tỏ ra cứng rắn. Anh chỉ muốn hành hạ bản thân vì kém cỏi, không bảo vệ nổi những người mình yêu thương nhất. Nhưng anh mà gục ngã, mềm yếu thì cô gái của anh sẽ ra sao? Dù thực sự khó khăn – với cả hai chúng ta, nhưng hãy để vết thương này lành lại, em nhé! Anh vẫn ở đây, bên em, cô gái à!…
Em sẽ chả bao giờ được đọc những dòng này đâu! Em sẽ thấy được sự mềm yếu của anh mất! Anh thì không muốn thế chút nào! Anh cần làm cái cột trụ vững chắc cho cô gái này yên tâm dựa vào chứ!
Em đang nằm cạnh bên, thở đều, có vẻ đã ngủ say. Bình yên thật cô gái ạ! Mai lại là một ngày mới…
Ngủ ngon em nhé! Mai sẽ có món mới cho em thử!
Anh yêu em – cô gái ương bướng, gan góc của anh, yêu nhiều hơn những gì em nghĩ! Em có biết…
Hôn em!!!
Theo Khampha
Giấu chuyện mất trinh và hậu quả
Thật ra, đàn ông luôn nói, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng với họ, chỉ cần yêu thương nhau là đủ.
Có vẻ họ đang nói dối. Đàn ông không bao giờ dễ dàng chấp nhận chuyện người vợ của họ không còn trinh tiết. Dù là họ có bỏ qua chuyện đó nhưng đó là khi hai người hạnh phúc. Còn đến một lúc nào đó, họ chán ghét nhau hoặc nảy sinh mâu thuẫn, chuyện đó sẽ được mang ra bàn luận.
Tôi cũng từng nghĩ người yêu mình sẽ không quan trọng chuyện trinh tiết. Vì từ ngày yêu nhau, suốt 2 năm trời, anh luôn nói bóng gió về chuyện đó, dù anh chẳng biết tôi còn hay mất. Trước khi đến với anh, tôi đã từng yêu một người, đó là mối tình đầu của tôi. Và không vượt qua được cám dỗ của cuộc sống, của những ân ái mặn nồng, tôi và anh đã &'đi quá giới hạn'. Cũng chỉ vì hai người quá yêu nhau, thế nên với tôi, chuyện đó không có gì quá quan trọng. Cả hai cũng xác định rõ ràng chuyện tương lai rồi.
Nhưng đúng là, ở đời không ai nói trước được điều gì. Đến khi tình yêu mặn nồng hạnh phúc, tưởng rằng sẽ lấy được nhau rồi thì lại chia tay. Chúng tôi mỗi người một nơi tìm cuộc sống mới. Chỉ vì khi đó tình yêu đã hết, cũng là do những trục trặc trong cuộc sống và phía hai bên gia đình nên chúng tôi từ bỏ nhau.
Tôi cũng từng nghĩ người yêu mình sẽ không quan trọng chuyện trinh tiết. (ảnh minh họa)
2 năm sau anh cũng đi lấy vợ và tôi thì có người yêu mới. Trước ngày anh lấy vợ, tôi còn đau khổ nhiều vì chưa thể nào quên được anh. Tôi và anh đã có nhiều kỉ niệm và quan trọng hơn là tôi đã trao thân cho anh, nên chuyện quên nhau thực sự khó. Nhưng anh đã có gia đình, vậy còn gì để tôi nuối tiếc và nhớ nhung. Chúng tôi trở thành hai người xa lạ.
Tôi gặp và yêu người mới. Đó là một người đàn ông tốt, yêu thương và chăm sóc tôi. Anh luôn tỏ ra lo lắng cho tôi mọi lúc mọi nơi. Tôi cảm nhận được sự chân thành của anh, cảm nhận được tấm chân tình anh dành cho tôi. Tình yêu kéo dài suốt 2 năm, thời gian đó nhiều lần anh cũng đòi hỏi này kia những tôi cương quyết không chịu. Tôi vì không muốn như chuyện cũ, có được nhau rồi thì chia tay. Thế nên tôid đã rõ ràng với anh rằng, đợi sau khi cưới nhau, tôi sẽ là của anh.
Anh cũng buộc phải đồng ý vì không thể nào ép tôi. Suốt thời gian yêu nhau anh cũng hay nói bóng gió anh là người thoáng tính, không gia trưởng. Anh cũng kể vài trường hợp mấy người bạn của mình sau khi biết người yêu không còn trong trắng đã lập tức bỏ. Nhưng anh thì không bao giờ thế, đó là quan điểm sống của anh.
Tôi cũng cảm thấy yên tâm khi anh nói như vậy dù là tôi không có ý sẽ nói cho anh sự thật về tôi. Vả lại, nếu anh là người không quan trọng chuyện còn hay mất thì sau này, khi biết tôi không còn trong trắng, có lẽ anh cũng không bận tâm.
Nhưng không, ngay trong đêm tân hôn, khi không thấy giọt máu đỏ trên ga, anh đã la toáng lên. Anh hỏi tôi: "Chuyện gì thế này?". Tôi hỏi lại: "Chuyện gì là sao anh?". "Sao em không còn trinh? Cái giọt máu ấy của em ở đâu, em đã ngủ với thằng nào?". Tôi đáp lại: "Chẳng phải anh vẫn nói, còn hay mất không quan trọng sao, sao giờ anh lại hỏi em chuyện đó, ý anh là gì?". Anh tát cho tôi một cái như trời giáng, anh bảo: "Tại sao cô không nói cho tôi biết, tại sao lúc nào cô cũng tỏ ra mình là người trong trắng, còn trinh tiết. Chuyện kẻ khác chấp nhận thì được nhưng vợ tôi thì không. Ít ra cô cũng phải nói cho tôi biết cô đã ngủ với thằng nào chứ?". Nói rồi, anh đẩy tôi ngã xuống giường và đi thẳng ra ngoài. Đêm ấy anh không về.
Cũng từ ngày đó, anh đối xử với tôi lạnh nhạt. Anh còn nói bóng gió rằng, ân hận vì đã lấy tôi, một người đàn bà hư. Tôi thực sự không hiểu cái anh muốn là gì. Anh luôn miệng nói yêu tôi, cần tôi, quan tâm tôi. Vậy mà giờ đây anh lại coi tôi như kẻ bỏ đi. Đàn ông nói dối, họ bảo không quan trọng chuyện còn hay mất trinh nhưng chính họ lại sợ lấy phải người vợ như vậy. Nếu thực sự không quan trọng thì dù tôi có nói hay không cũng đâu vấn đề gì.
Anh là một kẻ bỉ ổi, từ hôm đó, anh không động vào người tôi, không coi tôi là vợ. Tôi sống lầm lũi và như con ở trong nhà anh. Tôi thề, tôi sẽ cho anh nửa tháng, nếu anh không thay đổi, nếu anh cảm thấy không cần người vợ như tôi, tôi sẽ lập tức ra đi, từ bỏ tình yêu này dù rằng, tôi vẫn còn rất yêu anh.
Theo VNE
Giận chồng ngoại tình, tôi bỏ thai Tôi không biết người đời sẽ nói tôi thế nào nhưng đúng là lúc này, tôi có chút ân hận. Ân hận vì đã đánh mất đi đứa con của mình. Có lẽ, tôi là một người mẹ ác độc. Kết hôn được 1 năm, tôi có bầu. Đó là đứa con tôi không mong đợi, nhưng anh thì khác. Ngày đó, anh...