Ước mơ sinh ra được làm con trai
Tôi phải làm sao đây? Tôi nên sống theo cuộc sống của đứa con gái như mọi người đã nói hay là con trai mà tôi mong ước bấy lâu đây?
ảnh minh họa
Tôi năm nay 16 tuổi, hiện đang là một cô nữ sinh cấp 3, cũng đang ở tuổi mới lớn, vẫn tinh nghịch hồn nhiên như bao bạn bè cùng trang lứa. Hồi còn nhỏ, tuổi thơ tôi gắn liền với bao bộ phim siêu nhân hay các bộ phim đánh nhau, kiếm hiệp nên lúc ấy tôi hơi tỏ ra là một thằng con trai với mái tóc ngắn của con trai, bộ đồ siêu nhân từ quần áo đến giày dép… Nhưng đến cấp 1, cấp 2, tôi là một cô bé nữ tính, hay thể hiện tính cách con gái. Tuy nhiên, kể từ năm lớp 9, tôi lại trở lại như một đứa con trai và tôi bắt đầu có biểu hiện khác thường so với các bạn nữ đồng trang lứa.Tôi thích xem những bộ phim bạo lực, hành động… Khoảng thời gian sau đó, tôi tỏ ra mình như là một thằng con trai. Tôi bắt đầu đi với dáng đi “2 hàng ngang”, thô kệch như con trai chứ không phải là dáng đi nhẹ nhàng như một đứa con gái nữa. Kể từ lúc đó, tôi đã bị mẹ mắng vì việc ấy. Mẹ luôn so sánh tôi với những đứa con gái khác, bảo tôi: “Sao con không đi kiểu nữ tính như các bạn của con đi?”.
Mới đầu, tôi coi việc đi lại đó chỉ là một chút thể hiện bên ngoài cho giống con trai một tí nên không quan tâm đến những lời nói của mẹ. Thế nhưng dần dần theo thời gian, tôi đã mất đi hết đi vẻ nữ tính trước kia của mình. Tôi đã bắt đầu thèm cảm giác “được làm con trai”. Hàng ngày, tôi luôn tự trách và than thở một mình: “Tại sao mình sinh ra không phải là con trai?”.Quả thật, nếu được làm con trai thì tôi thật hạnh phúc biết mấy. Là con trai, tôi có thể tự do đi chơi thoải mái mà không sợ kẻ xấu, thoải mái leo trèo nổi loạn mà không sợ ai soi mói hay nói này nói nọ. Tôi có thể làm những việc con trai làm được mà con gái không làm được… Là con trai, tôi sẽ khỏe mạnh hơn rất nhiều so với một đứa con gái, có thể thể hiện được bản thân mình. Có những lúc, tôi tự xem mình là một đứa con trai. Khi chứng kiến cảnh một đứa con gái và một đứa con trai cãi nhau, tôi lại có cảm giác bênh vực về phía người con trai hơn và cảm thấy ghét đứa con gái kia. Tôi ghét những đứa con gái đã không làm được gì lại còn ra vẻ mình đúng, “già mồm” cãi với người khác, cậy thế nói “con trai đánh con gái là nhục” để rồi bắt nạt một số đứa con trai khác. Và không thể thiếu những lúc vào ngày 8 – 3 rồi 20 – 10, bọn con gái luôn miệng bắt con trai tặng quà… Tôi thực sự chán ngấy với mấy đứa con gái cùng lớp hay cùng trường cứ đòi hỏi bạn trai nhà giàu, có điều kiện… Mặc dù tôi là con gái nhưng tôi thật sự không hiểu sao tôi lại có suy nghĩ như vậy. Tôi luôn mang ước muốn được làm con trai và chán ghét con gái.
Ban đầu là vậy, dần dần, sau đó tôi lại càng thèm làm con trai hơn với nhiều suy nghĩ khác. Khi bắt đầu là học sinh cấp 3, tôi nghe nhiều người nói rằng: “Lên cấp 3 thì con trai thường học giỏi và thông minh hơn con gái rất nhiều lần”. Nghe đến điều đó, tôi lại thấy ghen tị, bức xúc. Hồi cấp 2, học lực của tôi cũng bình thường. Tôi không thuộc hạng cao siêu như bao bạn gái cùng tuổi với tôi. Tôi lo sợ lên cấp 3 tôi sẽ không thông minh như con trai. Tôi từng thấy nhiều chị gái hồi cấp 2 học giỏi nhưng khi lên cấp 3 lại sụt xuống, còn nhiều anh hơn tuổi tôi lúc cấp 2 học không giỏi bỗng nhiên lên cấp 3 lại học cực kì siêu. Nhìn thấy đó mà tôi cứ buồn cho bản thân mình.Chưa kể đến việc con trai nếu có học giỏi, thành đạt thì sau này có thể có điều kiện đầu tư phát triển sự nghiệp cho bản thân, còn con gái cho dù có học giỏi, thông minh hay thành đạt đến đâu thì sau này cũng không thể đầu tư nhiều cho sự nghiệp của mình được bởi gia đình hay xã hội đặt ra cho người con gái là phải chăm lo cuộc sống cho gia đình. Thử nghĩ mà xem, một người con gái đã có gia đình nếu luôn chú tâm vào sự nghiệp và quên đi gia đình thì sẽ bị xã hội nói này nói nọ, còn người con trai thì việc đó không sao hết. Đã có nhiều lúc tôi nói với mẹ tôi là: “Tại sao mẹ sinh con ra không phải là con trai?”. Mẹ tôi lúc đó chỉ cười và nói: “Tránh làm sao được, sinh ra đã là con gái thì phải chấp nhận thôi”. Nghe câu nói đó, tôi chỉ biết buồn và tủi thân. Biết phải làm sao bây giờ khi sinh ra tôi đã mang thân thể của một người con gái nhưng bên trong lại muốn trở thành con trai? Mặc dù có nhiều đứa bạn đã nói với tôi là: “Mày hãy sống với cuộc sống của con gái đi, dù mày có là con trai nhưng cũng không che giấu đi hết bản chất một phần con gái của mày đâu”. Tôi phải làm sao đây? Tôi nên sống theo cuộc sống của đứa con gái như mọi người đã nói hay là con trai mà tôi mong ước bấy lâu đây?
Theo VNE
Video đang HOT
Yêu anh... người đàn ông đã có vợ!
Tôi yêu anh, người đàn ông đã có vợ và một cậu con trai chưa đầy một tuổi. Dù biết anh yêu tôi, trân trọng tôi và tôi cũng rất thương yêu anh... nhưng tôi không biết phải làm sao để giải thoát cho bản thân mình khỏi những dằn vặt và đau khổ này nữa!
Tôi năm nay 20 tuổi, hiện đang là sinh viên. Tôi đã tình cờ quen biết và có tình cảm với anh Minh. Anh lớn hơn tôi 8 tuổi và giữa chúng tôi có rất nhiều điểm tương đồng nhau.
Anh thương và lo lắng cho tôi rất nhiều. Tôi đã từng ước mơ có được một căn nhà màu hồng hạnh phúc, được đi du lịch khắp mọi nơi và anh hứa với tôi, hai đứa sẽ thực hiện điều đó trong một tương lai không xa nữa...
Thế nhưng, quen biết nhau được một tháng thì tôi biết anh đã có vợ và có một đứa con thơ. Tôi buồn vô cùng nhưng tôi vẫn quyết tâm từ bỏ. Kể từ hôm đó, tôi đổi số điện thoại và về quê gần một tuần (vì tôi vẫn còn sinh viên nên tôi chỉ có thể nghỉ 1 tuần thôi).
Một tuần ở quê với hi vọng mình sẽ bớt đau hơn... nhưng những ngày bên anh thật lòng khó dứt bỏ. Những ngày ở quê, anh đã tìm mọi cách để liên lạc với tôi, và cuối cùng, anh cũng đã gọi điện vào số máy của anh chị tôi để mong gặp được tôi... và những lúc ấy, tôi không thể nào từ chối nghe máy anh được!
Anh nói với tôi rằng, anh đang rất buồn và rất đau. Ngày nào anh cũng đứng gần bờ hồ trường tôi để nhớ lại những kỉ niệm đẹp của hai đứa ngày. Nghe những lời nói giả tạo ấy, tôi chỉ muốn cắt đứt hết mọi liên lạc với anh... Thế nhưng, một đứa con gái lần đầu tiên b biết yêu không thể tránh khỏi được sự giả dối của người đàn ông từng trải. Anh nhẹ nhàng nói với tôi rằng "Chẳng nhẽ kết cục của mình là thế sao em? Chúng mình đã từng quen nhau, từng ngọt ngào bên nhau... chẳng nhẽ chúng mình không thể trở thành bạn của nhau được sao?". Chính vì những lời nói ấy của anh đã khiến tôi mủi lòng và quên đi những giận dỗi, hận thù người đàn ông đã làm trái tim tôi đau đớn.
Ngày tôi lên trường, anh đã hẹn gặp tôi và tặng tôi một bông hồng nhạt. Khi tôi từ chối nhận bông hoa ấy thì anh vỗ về: "Hãy nhận bông hoa này như một lời xin lỗi từ anh và chúng ta sẽ bắt đầu lại bằng một tình bạn, tình anh em!"... và cuối cùng, tôi cũng đã nhận bông hoa ấy từ tay anh.
Những ngày tháng sau này, tôi luôn tự nhủ với lòng mình là không cho bất cứ tình cảm nào xen vào giữa tình bạn của hai chúng tôi... và dường như cả hai chúng tôi đều đang cố gắng để thực hiện tốt được những điều đó! Cũng kể từ đấy, anh thường xuyên tâm sự với tôi nhiều hơn, kể cho tôi nghe tất cả những chuyện của bản thân anh từ trước tới giờ, về những lỗi lầm đã xảy ra trong quá khứ... với mong muốn, tôi sẽ hiểu anh hơn!
Quen biết nhau được một tháng thì tôi biết anh đã có vợ và có một đứa con thơ (Ảnh minh họa)
Anh cũng chia sẻ với tôi rằng, trước kia anh và chị quen nhau đều bị gia đình hai bên cấm đoán, vì chị theo đạo, còn anh thì không, với lại, thế hệ trước của hai gia đình đã kết thông gia với nhau nên giờ việc hai người lấy nhau là điều không thể... Nhưng tính anh ngang bướng, càng cấm đoán, anh càng muốn làm cho bằng được. Hơn nữa, gia đình của chị giàu hơn nhà anh nên anh quyết chí phải lấy chị bằng được... Để làm được điều đó, hai người đã quan hệ trước hôn nhân và cuối cùng, gia đình hai bên cũng phải chấp thuận làm đám cưới cho họ.
Giờ đây, cuộc sống của anh không hạnh phúc. Anh và chị rất ít khi chuyện trò, tâm sự với nhau, hễ hai người gặp nhau lại xảy ra xích mích. Anh đi làm ca tối, còn chị lại làm ca ngày... chính vì ca làm khác nhau nên thời gian vợ chồng gặp gỡ nhau cũng không nhiều. Và anh nói với tôi rằng: "Anh thương em rất nhiều! Anh sẽ chứng minh cho em hiểu được tình cảm của anh dành cho em lớn lao như thế nào!". Anh còn vạch ra những kế hoạch tương lai lâu dài cho hai đứa và mong tôi cố gắng học tốt để sau này tốt cho tương lai của tôi hơn.
Anh luôn động viên, giúp đỡ và tạo mọi điều kiện cho tôi trong cuộc sống cũng giống như trong công việc. Anh còn nói rằng, khi nào chuyện của gia đình anh rõ ràng, anh sẽ đặt vấn đề với gia đình tôi. Anh cần thời gian để thằng bé con anh được một tuổi và anh sẽ giành quyền nuôi nó và hi vọng, tôi cũng coi nó như chính con đẻ của mình.
Anh dường như đang rất đau khổ và tiếc nuối vì gặp em quá muộn màng. Anh nói rằng, giá như ba anh đừng mất sớm thì anh sẽ không lầm lỡ và ham mê vật chất để lao vào mối tình cũ như thế! Nhưng anh cũng đâu hiểu được nỗi đau của tôi? Em đâu vui vẻ gì khi yêu anh... bởi lương tâm của người con gái không cho phép tôi phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác. Tôi luôn khuyên anh quay về với gia đình, còn tôi sẽ cố gắng học tốt hơn để lo cho tương lai của mình nhưng anh không đồng ý. Anh hứa với tôi, "Anh sẽ yêu thương và bảo vệ tình yêu của chúng ta đến cùng! Cuộc sống chỉ có một lần được sống, anh muốn sống để mang đến hạnh phúc cho người mình yêu! Còn mọi chuyện hãy để anh giải quyết vì anh không muốn lôi em vào chuyện của gia đình mình". Và anh động viên tôi hãy cho anh thời gian, rồi anh sẽ quay trở lại. Anh mong ngày quay lại, tôi sẽ không quay mặt bước đi... Và nếu như một ngày nào đó, chúng tôi không thể đến được với nhau, anh sẽ chọn cái chết để chứng minh tình yêu của mình và nói với mẹ sẽ nhận tôi làm con nuôi. Anh cũng mong đến lúc đó, tôi hãy thương yêu lấy đứa con của anh. Chỉ có tôi và con là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời anh... và một khi anh còn sống trên cõi đời này, anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến tôi.
Khi nghe anh nói những điều đó, thực sự tôi không biết mình phải làm như thế nào nữa! Tôi có nên cho anh niềm tin để cùng anh bảo vệ tình yêu của mình đến cùng, hay là chịu đau khổ và khuyên anh quay về với gia đình? Nhưng liệu rồi khi quay về với gia đình, anh có thực sự được hạnh phúc không? Còn nếu tôi quyết tâm cùng anh bảo vệ tình yêu của mình đến cùng thì liệu rồi gia đình của chúng tôi có chấp nhận anh không? Và cả những lời ra tiếng vào của bạn bè, người thân nữa? Họ sẽ nghĩ tôi thế nào? Phải chăng họ sẽ vu oan cho tôi đi phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác?
Dù chưa quyết định nhưng tôi đã nhìn thấy đầy rẫy những khó khăn và chông gai phía trước. Liệu tôi và anh có đủ sức để chiến đấu đến cùng hay không? Hay tôi sẽ từ bỏ để mong mọi người trong gia đình vui vầy, hạnh phúc? Tôi không biết phải làm sao để mọi chuyện có thể tốt đẹp hơn lúc này!
Tôi không muốn làm khổ anh, làm khổ bản thân mình... (Ảnh minh họa)
Hiện gia đình anh rất muốn gặp tôi để nói chuyện và họ cũng muốn tìm đến trường của tôi nữa. Tôi sợ khi chuyện quan hệ giữa tôi và anh bị phanh phui thì việc học của mình sẽ bị chấm dứt... và nếu cha mẹ biết được sự thật, họ sẽ rất buồn và đau lòng vì một đứa con gái như tôi! Gia đình đã đặt hết niềm tin và hi vọng vào tôi... lẽ này tôi lại đang tâm dẫm đạp lên niềm tin yêu của mọi người dành cho tôi?
Dù lòng tôi cũng thương anh nhiều nhưng chưa bao giờ tôi nói với anh rằng, "em yêu anh" vì lý do duy nhất là anh đã có gia đình. Vợ anh cũng đã từng muốn gặp mặt cả ba người để nói mọi chuyện nhưng cuối cùng, cuộc gặp đó đã không thể diễn ra vì chị gái của tôi đã ngăn cản. Chị tôi sợ người ta sẽ làm tổn hại đến tôi và cuối cùng, tôi đã từ chối cuộc hẹn và chỉ nói chuyện với chị ấy qua điện thoại.
Tôi cũng chỉ muốn hỏi chị một câu duy nhất, liệu chị có còn thương anh và muốn duy trì hạnh phúc gia đình không? Chỉ cần chị khẳng định được điều đó, tôi sẽ có động lực để từ bỏ tất cả... thế nhưng, những gì tôi mong đợi lại là điều trái ngược, chị chia sẻ với tôi rằng, "Chị và anh thường xuyên cãi nhau và giữa hai người đã không còn tình cảm dành cho nhau nữa. Chị sẽ nhường anh lại cho em và cầu chúc cho hai người sẽ hạnh phúc!". Chính những điều chị nói đã khiến tôi thương và trân trọng những tình cảm của anh hơn! Tôi tự hứa với lòng mình sẽ cùng anh vượt qua những khó khăn, vất vả để có được một kết quả như mong đợi!
Giờ đây, hai bên gia đình anh và chị đã biết chuyện, họ đang làm cho mọi chuyện căng lên vì họ không chấp nhận cho hai người bỏ nhau, bởi anh là con trưởng trong gia đình và điều quan trọng là vì danh dự của đứa bé sau này nữa... Gia đình anh cũng đã tạo áp lực cho chị... và chị đã nói lại cho tôi tất cả về chuyện đó.
Khi biết được những điều đó, tôi đã tìm cách né tránh anh... nhưng tôi càng né tránh anh bao nhiêu thì anh càng tìm mọi cách để tìm tôi về. "Em đi đâu anh cũng sẽ tìm em về! Chẳng nhẽ em muốn anh cứ lang thang ngoài đường để tìm em sao?"... Tôi đã rất buồn khi nghe những lời anh nói. Tôi không muốn làm khổ anh, làm khổ bản thân mình... nhưng tôi thật sự không muốn gia đình anh tan vỡ, bố mẹ anh đau khổ, đứa con anh không đủ đầy tình yêu thương của bố lẫn mẹ...
Tôi không thể nào tập trung vào việc học được, cũng không thể nào tự giải thoát cho mình khỏi những rắc rối của cuộc tình ngang trái này. Lúc này, hơn bao giờ hết, tôi rất cần được lắng nghe sự chia sẻ, lời khuyên của các bạn để tôi có thể tìm được lối thoát cho bản thân mình!
Theo VNE
7 điều phụ nữ không nên thay đổi vì một người đàn ông Yêu một người đàn ông, phụ nữ thường chìm đắm trong những lời nói ngọt ngào có cánh và nhiều khi vô thức muốn thay đổi bản thân vì người mình yêu. Tuy nhiên, phái đẹp nên hiểu rằng có những điều mình cần trân trọng giữ gìn. Giá trị bản thân Đây có lẽ là điều quan trọng nhất mà một người...