Ước mơ của mẹ, cuộc đời của con
Nếu như bạn không muốn con mình sẽ trải một cuộc đời tẻ nhạt tầm thường, có phần hối tiếc như tôi đã từng, thì hãy cùng khơi mở cho con một lối nghĩ.
Mười bốn tuổi, con gái tôi sở hữu một cơ thể đầy đặn, vẻ mặt đáng yêu. Nhìn con bé lớn lên phổng phao xinh xắn, dưng không tôi có chút tiếc nhớ về thời tuổi trẻ của mình. Mới đây thôi, mà thanh xuân gần như đã vụt trôi mất, trong nỗi bàng hoàng: dường như ta còn chưa kịp sống, thì ngày tháng đã vơi cạn rồi…
Đừng để con trẻ sống không có mơ ước hay tha thiết gì
Mẹ con tỉ tê mãi, mới biết con gái hầu như chẳng có mơ ước hay tha thiết gì cho đáng. Chỉ thích chơi điện thoại. Hễ rảnh thì lấy màu với cọ ra vẽ vời, tranh thủ chát chít lên mạng. Mà bọn trẻ con thì làm gì mà chả rảnh! Nó đâu có phải đi làm như chúng ta, không vướng bận công việc hay những ràng buộc về giờ giấc khác. Học hành ư? Ai cấm bọn nhóc ngồi trong lớp mà đầu óc lơ đễnh để đâu đó, tới mức đi thi về mẹ hỏi đề ra sao thì sẵn sàng trả lời: Con quên mất rồi. Liền sau đó là khen bộ phim được chiếu chiêu đãi cuối buổi hay lắm, coi vui dễ sợ, thích nhất cái đoạn này đoạn kia, thú vị…
Con gái nhỏ được nuôi dạy trong môi trường không tới mức sang chảnh nhưng đầy đủ. Có người đưa rước đi học. Được học thêm tiếng Anh ở một trung tâm loại khá. Tuần hai buổi luyện thêm các môn học ở trường. Một cô giáo khác đến tận nhà để tập con đàn piano. Cuối tuần thì đi bơi, coi phim, ăn tiệm, nhà sách, công viên các kiểu. Thế nhưng, khi hỏi sau này con muốn làm gì, sẽ học hành tu luyện gì để thực hiện công việc mình muốn, thì câu trả lời mới đáng buồn làm sao: Con không biết.
Tôi ngoảnh lại nhìn cuộc đời mình đã trải, cảm thấy có nhiều nuối tiếc vì đã không có dự tính rõ rệt. Đôi lúc thầm tiếc rằng, không ai chỉ cho mình con đường để đi, gợi mở hoài bão, tham vọng, định hướng tương lai chi cả. Lúc chuẩn bị thi đại học thì đa phần hùa theo chúng bạn, có hỏi cha mẹ thì nhận được câu trả lời rằng, tùy theo sở thích của con. Mà chừng ấy tuổi đầu, tôi nào có đủ tầm đủ sức để nhận ra là mình thích gì, mình muốn gì, mình thật ra mạnh mặt nào, yếu điểm gì, để chọn một lối đi…
Video đang HOT
Hãy cùng con định một lối đi
Ra trường, tôi đi làm trái nghề, sớm bằng lòng với mức lương công chức tương đối đủ sống. Cứ đều đều, rảnh thì đọc những cuốn sách ngôn tình, tiền dư chút đỉnh là gởi tiết kiệm. Rồi lấy chồng, sinh con, dắt con đi chơi mấy chỗ mang tên là “ du lịch”, cuộc sống phẳng lặng, bằng phẳng, không nhiều sóng gió. Nhưng cũng vì thế mà nó đều đều, chán ngắt, không có chỗ cho các khái niệm như thử sức, đam mê, làm mới… này nọ. Lâu rồi đời mình cũng qua, nghe buồn đấy chứ. Tới lúc giật mình, thì ta đã quá quen với sự an phận, không dám liều lĩnh thay đổi, nhìn gì cũng sợ thất bại.
Ta chẳng phải vì ham tiền, vì mê giàu, vì muốn bay nhảy hay ham hố. Mà có đôi khi, tự hỏi bản thân, mình chọn lối sống chỉ có “thủ” chứ không dám “công”, là vì cái gì? Ta sợ tiền bạc đội nón ra đi, con cái nheo nhóc đói khổ? Ta không dám dứt mình khỏi công việc đã quá ngán ngẩm như máy vì sợ thử thách chính mình? Ta quen quanh quẩn ở nhà nên sợ cả một chuyến dịch chuyển, phiêu lưu ngắn ngày. Ta chưa hề nhìn thấy một cái kế hoạch dài hạn chút, năm năm chẳng hạn, xem mình sẽ trở thành như thế nào, hay vẫn là một nhân viên bàn giấy, sáng chạy xe đi làm, chiều về ghé chợ chuẩn bị cơm tối, là hết ngày?
Sống bình an, yên ổn là tốt rồi, tham lam gì nữa! Cũng sẽ có ai đấy phản biện lại, là cuộc đời sẽ có nhiều khúc quanh, và số phận của chúng ta là do định mệnh, cơ duyên, may mắn, tư chất, xuất thân… cộng lại. Đúng. Nhưng nếu như bạn không muốn con mình sẽ trải một cuộc đời tẻ nhạt tầm thường, có phần hối tiếc như tôi đã từng, thì hãy cùng khơi mở cho con một lối nghĩ. Là con muốn trở thành người như thế nào? Con hãy hoạch định cuộc đời, vẽ nên một bức tranh cuộc đời mà con muốn, để vin theo đó mà rèn dũa, mà phấn đấu. Đừng như mẹ. Con có thể nhìn xuống làm vui, ngó ngang cũng được, hoặc ngước lên để thấy mình nhỏ bé. Sao cũng ổn cả. Nhưng nhất định, con không được vật vờ “sống qua ngày chờ qua đời”, mà chẳng có một hy vọng gì để chờ đón ở mai này…
Hoàng My
Theo phunuonline.com.vn
Say nắng chồng người
Những cơn say nắng thật phiền hà. Nếu không tỉnh ra, biết mình trôi dạt về đâu?
Ở tuổi ngoài ba mươi, tôi - một người đàn bà vẫn luôn tự cho mình là sống chỉn chu, nghiêm túc - bỗng vào một ngày đẹp trời lại sây xẩm mặt mày vì cơn say nắng bất thình lình. Nó đến bất ngờ đến nỗi chính tôi cũng choáng vì mình. Đầu óc vốn toàn chuyện chợ búa, nhà cửa, công việc mưu sinh, chuyện con cái... giờ lại thêm ngây ngây như cô gái mười tám lần đầu biết bối rối.
Tôi vẩn vơ vơ vẩn cả buổi, đầu thấp thoáng hình ảnh của "kẻ kia" một cách vô thức mà ám ảnh. May mắn là tôi còn biết kiềm chế để cảm xúc không lộ bên ngoài.
Ảnh minh họa
Người đàn ông khiến tôi mơ màng chính là sếp. Anh mới chuyển về từ một chi nhánh khác. Anh không phải là người đàn ông đẹp trai, nhưng rất chững chạc, phong độ. Ban đầu thậm chí tôi và vài chị em còn hơi khó chịu về sự nghiêm túc của anh. Nhưng làm việc chung một thời gian mới nhận ra anh khá chu đáo với mọi người trong phòng. Chuyện ấy thực ra cũng không có gì để chinh phục tôi. Sếp trước của phòng cũng chu đáo, tâm lí và được anh em quí mến.
Còn sếp này... Tôi bị cuốn vào vì một ngày nọ mấy chị em đang ngắm nghía đôi giày hiệu mới mua, anh cũng nhiệt tình hỏi han tỉ mỉ rồi chốt: "Nếu đi êm chân thì mua giùm cho anh một đôi size 36,5 nha!". Chúng tôi tròn mắt, rồi đùa: "Sếp tặng bồ hả?". Anh cười: "Bồ gì, mua cho bà xã anh, cô ấy đi làm phải di chuyển nhiều mà cứ tiếc tiền mua toàn giày cứng rồi về lại than đau chân, thương lắm". Tự nhiên mấy chị em im lặng. Trời ơi, có mấy ông chồng để ý tới vợ mình như thế?
Nhưng điều khiến tôi "say đứ đừ" là một sáng đẹp trời, tôi tất bật đi chợ thì tình cờ gặp sếp. Giơ túi đồ ăn lên, anh vui vẻ: "Anh đi thể dục, tiện mua thức ăn luôn". Tôi ngập ngừng hỏi: "Chị không đi cùng ạ?". Anh cười: "Không, cô ấy còn cho bọn trẻ ăn uống để đi học. Anh tiện qua chợ thì mua thức ăn để cô ấy khỏi phải đi, mỗi người một việc cho nhanh". Giọng anh nhẹ như không. Người đàn ông ấy quay đi rồi mà tôi vẫn đứng im với mớ hỗn độn trong lòng.
Ảnh minh họa
Tôi nghĩ đến chồng mình, người tôi yêu say đắm một thời tuổi trẻ. Người đàn ông cho tôi một bờ vai vững chắc để tựa nương mỗi khi cần. Anh đi triền miên, công việc áp lực, thương vợ con nhưng thời gian cho gia đình thì rất ít. Khi về nhà sự mệt mỏi cũng kéo anh vào giấc ngủ rất nhanh. Chúng tôi không cãi cọ, không giận hờn. Tôi rất thông cảm, thương chồng vất vả. Anh cũng thương tôi và yêu con, nhưng hôn nhân dần nhạt. Có thời gian phải đi nhiều, anh hình như còn không biết mẹ con tôi ở nhà làm gì, đi đâu. Bao lâu rồi anh không nắm tay tôi như ngày trước? Bao lâu rồi tôi không nhận được tin nhắn "hôm nay em có mệt không?". Món quà gần nhất anh mua cho tôi là từ bao giờ?
Những buổi trưa cả phòng cùng đi ăn, thấy sếp gọi điện cho vợ nhẹ nhàng: "Em ăn gì chưa? Ăn đi không tụt huyết áp đó" mà tim tôi dậy lên những nhịp bất thường. Tôi muốn khóc vì sự trớ trêu của mình.
Tôi nghĩ đến chồng, thương anh nhiều lắm, nhưng sao tôi lại cảm nắng người ta?
Đối chất với lòng mình, tôi buồn vẩn vơ, hiểu rằng những lãng mạn bên ngoài mà đem so sánh với đời sống hôn nhân thì thật khập khiễng. Bởi đã "chuẩn chồng người ta" thì với hội chị em, chồng mình không bao giờ bằng được. Chị em chỉ nhìn thấy chồng người ta lúc quần là áo lượt với những lời lẽ lịch thiệp bề ngoài, còn lúc quần đùi áo may ô, lúc thốt ra những cục cằn thô lỗ thì có thấy được đâu...
Ngẩn ngơ một hồi, tôi nhắn tin cho chồng: "Anh ăn gì chưa. Chiều muốn ăn gì để em nấu?". Tin nhắn đáp lại thật nhanh: "Đang mệt, nhận tin vợ mà ấm cả lòng...". Tim tôi rộn lên, hóa ra mình có chủ động quan tâm, hỏi han gì tới chồng đâu mà ngồi chờ. Bao lâu rồi mình cũng có mua quà, hay dành những ân cần cho chồng đâu. Tin nhắn tiếp của chồng: "Tối ba về đưa mấy mẹ con đi ăn nha, lâu rồi cả nhà mình không ra ngoài". Tôi gửi lại cho anh icon mặt cười hạnh phúc, lòng bỗng nhẹ nhàng hơn.
Những cơn say nắng thật phiền hà. Nếu không tỉnh ra, biết mình trôi dạt về đâu?
Thùy Hương
Theo phunuonline.com.vn
Chuyện tình yêu nơi xứ sở sương mù của 2 chàng đồng tính: 'Thanh xuân này của em có anh và Đà Lạt!' Chúng ta sẽ ghi dấu chuyện chúng mình ở những nơi đẹp nhất, lãng mạn nhất, hạnh phúc nhất. Để sau này nhìn lại, em luôn thấy anh bên thanh xuân của mình. Và nếu có cơ hội đi đến cuối cuộc đời, em chỉ cần anh và Đà Lạt sương mù này thôi! Trác Thuỳ Miêu đã từng nói rằng: "Đà Lạt...