Ước gì vợ được ốm nghén một lần
Nói ra thì thật ngược đời, nhưng trong suốt gần 9 tháng mang bầu đứa con đầu lòng, cô lúc nào cũng mang trong lòng một mong ước dở hơi: Giá như mình ốm nghén một lần!
Bà bầu nào đang ốm lên ốm xuống vì nghén ngẩm, nghe được điều này chắc hẳn sẽ mắng cô điên khùng. Chín tháng mười ngày mang bầu vất vả dài dằng dặc, ai cũng chỉ mong được khỏe mạnh bình thường đi hết thai kỳ. Thú thật nhìn những bà bầu ốm nghén khổ sở, cả ngày nôn ọe không ăn không uống, cô cũng hãi lắm. Nhưng thi thoảng suy nghĩ giá như được ốm nghén một lần vẫn xuất hiện trong đầu, chỉ vì cô mong chồng cô nhớ: Vợ anh đang mang bầu.
Mang bầu lần đầu tiên, nhưng trộm vía sức khỏe của cô chẳng hề khác gì khi chưa mang “ba lô ngược”. Ăn tốt, ngủ tốt, không mệt mỏi, không nôn ọe, cũng chẳng hề bị sợ mùi gì. Chồng cô vẫn vui vẻ khoe khắp nơi là vợ mang bầu khỏe mạnh, sau này con sinh ra cũng sẽ cứng cáp. Nhưng chính điều đó khiến anh quên mất, dù sức khỏe của cô chẳng hề thay đổi, thì tâm sinh lý vẫn là của một bà bầu: nhạy cảm hơn, dễ tủi thân hơn, dễ khóc hơn.
Công việc của cô vốn ở Hà Nội, cách xa thành phố nơi chồng cô đang sinh sống và làm việc, vậy nên ngay từ khi mang bầu, cô đã quyết định nghỉ việc chuyển hẳn về gần chồng để tiện dưỡng thai. Sống tại một thành phố xa lạ chẳng có ai quen biết, cô nhớ công việc, nhớ bạn bè. Một người vốn sôi nổi, năng động như cô giờ suốt ngày ru rú trong nhà, làm quen với điều đó chẳng dễ dàng gì.
Nhưng chồng cô lại chẳng mấy bận tâm đến điều ấy. Dù trước khi cô mang bầu, không ít lần anh thủ thỉ rằng khi vợ mang bầu thì vợ nói gì cũng đúng, muốn gì cũng được. Mỗi lần đọc những câu chuyện hài hước về các ông chồng bị vợ “hành” khổ sở khi mang bầu, nửa đêm phải phóng ra đường mua đồ ăn, đang ăn cơm phải bỏ dở dọn bãi nôn của vợ, anh đều kêu “sắp đến lượt mình rồi đây”, khiến cô thầm nghĩ khi mang thai mình chắc chắn sẽ trở thành nữ hoàng.
Ấy vậy mà đến khi một sinh linh bé nhỏ tồn tại trong người cô, chồng cô lại quên béng hết những điều đã hứa. Hoặc trong thâm tâm của anh, những điều ấy chỉ áp dụng với một bà bầu yếu ớt, còn một bà bầu khỏe mạnh như cô thì không cần thiết.
Cô vốn chẳng bị nghén hay thèm ăn món gì. Thế nhưng vốn là người mê ăn uống, việc mỗi ngày cô lại thèm ăn món này, món kia là chuyện bình thường từ khi chưa mang bầu. Những món ăn quen thuộc ở thủ đô hóa ra lại khó kiếm ở thành phố này, hoặc nếu có thì cũng chẳng ngon. Kiên nhẫn đưa cô đi vài lần, sau này chồng cô thường xuyên cằn nhằn: “Em về đây rồi thì tập quen đồ ăn ở đây đi”, hoặc kiếm cớ “Em đang mang bầu, chỉ nên ăn cơm nhà thôi cho an toàn”.
Video đang HOT
Không nghén, nên món cô thèm hôm nay ngày mai sẽ quên, chẳng đến nỗi nếu không được ăn thì phát điên. Nhưng sự tủi thân, ấm ức thì cứ tích tụ lại. Cô ước gì được như cô vợ nào đó trong câu chuyện cô đã đọc, nửa đêm thèm bún đậu mắm tôm thì chồng đang ngủ vẫn lồm cồm ngồi dậy, “mặt dày” đi gõ cửa nhà hàng xóm xin mắm tôm về cho vợ.
Không nghén, nên cô vẫn ăn uống bình thường, suốt gần 9 tháng chưa hôm nào phải bỏ bữa. Chồng cô hồi đầu mỗi khi phải đi công tác xa còn quan tâm hỏi vợ hôm nay ăn được nhiều không, sau vài tháng đầu thì quên bẵng.
Nhiều khi ở nhà cả ngày, anh vẫn thường xuyên thức đêm chơi game, đến sáng thì ngủ hết ngày, và chẳng buồn hỏi hôm nay vợ có khỏe không, có ăn uống đầy đủ không. Chính cô mới là người giục giã anh ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ.
Nhiều khi cô nghĩ, nếu cô có không nuốt nổi thứ gì, hay ốm lăn lóc cả ngày hôm ấy thì anh cũng chẳng biết vì bận ngủ. Thi thoảng dằn dỗi: “Chồng không quan tâm vợ bầu bì có khỏe không, ăn uống được không”, anh buông lời điềm nhiên: “Suốt từ hồi mang bầu tới giờ lúc nào em chả khỏe mạnh, biết thế thì hỏi làm gì”. Cô chỉ biết thở dài.
Cô cố gắng lôi kéo sự chú ý của anh bằng cách thi thoảng kêu mệt, đòi chồng bóp chân, đấm lưng. Dĩ nhiên là chồng cô cũng không nỡ từ chối, nhưng thái độ thì chẳng mấy vui vẻ do bị kéo ra khỏi trận game hay công việc gì đó đang làm dở. Tủi thân, cộng thêm sự nhạy cảm của bà bầu tháng cuối, cô dễ rơi nước mắt hơn.
Chồng lại nhăn mặt: “Em đừng vin vào cớ trầm cảm thai kỳ. Trầm cảm là chuyện ở bên nước ngoài, người ta chịu đựng stress kém, chứ ở Việt Nam đẻ ra đã có áp lực quen rồi. Hơn nữa người ta bầu bì ốm lên ốm xuống mới trầm cảm, em khỏe re thế này thì buồn bã gì”.
Thực ra chồng cô cũng chẳng phải người vô tâm. Từ khi cô mang bầu, cần uống bổ sung thuốc gì, giai đoạn nào đều do anh tự tìm hiểu, mua về cho vợ, cách ăn uống sao cho khoa học anh cũng bỏ công nghiên cứu, hỏi han kinh nghiệm của bạn bè. Nhưng cô vẫn ước được một lần nhõng nhẽo để chồng dỗ dành, chiều chuộng, ước chồng hiểu rằng dù khỏe mạnh, cô vẫn cần anh quan tâm hơn, nhường nhịn hơn bình thường. Ước gì cô được ốm nghén một lần…
Theo Phununews
Ghen tuông mù quáng, chị đã quá mất chồng và thảm hại trong hôn nhân
Ngày cầm quyết định công nhận thuận tình ly hôn của Tòa án nhân dân thành phố, chị không còn khóc được nữa. Nước mắt không làm lay động lòng anh khi mà những tình cảm cuối cùng trong anh đã không còn.
Giờ chị biết mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới vô cùng vất vả khi không còn anh nữa. Chị đã đánh mất anh chỉ vì ghen tuông mù quáng.
Yêu nhau từ thời còn học phổ thông trường huyện, hai cô cậu học trò xuất sắc tronghọc tập là lớp trưởng lớp phó quấn quyết nhau như sam, đi đâu cũng có nhau. Tình bạn trong sáng lâu dần đã trở thành tình yêu đầu đời rất nhiều kỷ niệm. Cùng vào Đại học kinh tế quốc dân lại tiếp tục học chung lớp, gần như ông trời đã sắp đặt cho mối lương duyên này. Tốt nghiệp chưa kịp tìm việc làm, anh chị đã nhanh chóng tổ chức đám cưới và xây dựng tổ ấm ngay trên mảnh đất quê hương mình.
Vì yêu, chị đã lỡ lời mà đánh mất chồng (Ảnh minh họa)
Thời gian thấm thoát trôi qua, hai đứa con một trai một gái lần lượt ra đời đã gắn kết tình yêu vợ chồng. Anh làm việc trong công ty kiểm Toán, chị cũng là kế toán một ngân hàng cổ phần của thành phố. Kinh tế gia đình dần đi lên bằng sự chắt chiu thu vén của hai vợ chồng. Từ chỗ phải đi thuê nhà chung cư để ở, anh chị đã mua được đất làm nhà ở gần trung tâm thành phố.Ngôi nhà ba tầng khang trang thiết kế rất cầu kỳ, trong nhà không thiếu bất cứ thứ đồ dùng sang trọng nào khiến ai đến thăm nhà cũng mừng cho đôi vợ chồng trẻ.
Anh vốn hào hoa phong nhã, cái dáng cao gầy và gương mặt rất cuốn hút phụ nữ đôi khi lại trở thành điều phiền toái khi anh luôn bị phụ nữ làm phiền. Nhiều cô "say" anh như điếu đổ dù biết rất rõ anh đã có gia đình mà vẫn lao vào như thiêu thân. Họ tìm mọi cách tiếp cận anh, gây cảm tình để mong nhận được sự đáp lại tình cảm của anh. Vì khéo giao tiếp, đôi khi vì xã giao mà anh phải hài hòa với tất cả anh chị em trong công ty. Nhiều người hờn ghen với sự thành đạt của anh nên không tìm cách hại anh trong công việc thì lại lợi dụng sự đào hoa của anh gây nhiều sóng gió cho anh và gia đình.
Biết chị có tính hay ghen, tính tình bộc trực, nóng nảy sẵn sàng tung hê tất cả nên có những kẻ xấu đã lợi dụng chuyện này tung tin thất thiệt làm anh mất cả danh dự. Chẳng biết nghe thông tin từ đâu, không cần biết có chính xác hay không chị đùng đùng nổi cơn ghen với một cô nhân viên cùng công ty với anh. Chị không cần nghe anh giải thích đã hẹn gặp người mà chị cho là "đối thủ" để rằn mặt, yêu cầu tránh xa chồng chị.
Về nhà chị đập vỡ điện thoại của chồng, mang ảnh cưới của vợ chồng ra cắt nát, bao nhiêu đồ vật là kỷ niệm thời sinh viên của hai người chị ném hết vào xọt rác. Để trả thù chồng, chị lao đến tận phòng làm việc và trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp, chị đã viết đơn xin ly hôn và yêu cầu anh ký.
Chuyện anh bị vợ đánh ghen tại cơ quan tai tiếng khắp cả thành phố. Nhiều người biết chuyện gọi điện hỏi anh để xác minh thông tin khiến anh vô cùng đau đầu và thất vọng vì không ai khác chính chị đã làm anh mất hết danh dự và uy tín. Chị lồng lên khi xem bộ đếm tin nhắn trong hộp thư đi có nhiều tin nhắn anh đã nhắn cho cô nhân viên. Không biết nội dung vì công việc hay riêng tư chị đã về quê báo cáo bố mẹ anh để họ "giáo dục" con trai mình. Đúng lúc đó ở quê có đám giỗ, trong lúc cả đại gia đình đang ăn uống, chị thông tin tới tất cả mọi người rằng anh đã ngoại tình với đồng nghiệp. Những lời chửi rủa tục tĩu của chị khiến anh vô cùng xấu hổ. Anh không ngờ chị có học thức mà xử sự như kẻ vô học.
Bất lực trước sự điên loạn mù quáng của vợ, anh đã định lựa lúc chị bình tĩnh trở lại để giải thích nhưng chị như cố tình không hiểu. Thái độ xuống nước của anh càng làm chị điên lên, bao nhiêu lời tục tĩu đều tuôn hết ra từ cái miệng rất xinh đẹp của chị.
Giờ thì anh đã hiểu lấy được vợ có học thức đâu phải đã là có "văn hóa", cái điều mà bạn bè hay cho rằng anh "may mắn" thì anh lại cảm thấy vô cùng bất hạnh. Xinh đẹp mà làm gì khi vợ anh không có trái tim biết yêu thương, nhân hậu, vị tha, có trí tuệ mà lại thiếu văn hóa trong từng lời ăn tiếng nói, trong các cách ứng xử giữa con người với con người. Anh từng xé đơn ly hôn rất nhiều lần nhưng chị lại nghĩ rằng anh sợ mất chị nên không dám bỏ chị.
Lần này thì chị thách thức thật sự, như giọt nước nhỏ làm tràn ly, anh cầm bút ký ngay tức khắc rồi chính anh mang đơn lên tòa án nộp trước sự ngỡ ngàng của chị. Anh chấp nhận ra đi tay trắng để lại cho chị ngôi nhà ba tầng đầy đủ tiện nghi và chiếc xe hơi sang trọng vừa mua. Theo thỏa thuận của hai bên, anh có trách nhiệm nuôi cậu con trai lớn, chị nuôi cô con gái nhỏ.
Sau khi ly hôn, chị đến cơ quan với vẻ cao ngạo và chiến thắng, không có vẻ gì của sự đau khổ mất mát. Bên ngoài, chị luôn cố gắng tỏ ra sành điệu xinh đẹp nhưng chỉ có chị mới biết chị đã hoàn toàn thất bại trong hôn nhân, cái tôi của chị đã bị đánh gục.
Theo Phununews
Dù đã sát ngày cưới, anh vẫn bảo hủy chỉ vì những toan tính tầm thường Vài tháng nữa tôi sẽ được mặc váy cô dâu thì anh nói chia tay. Bất ngờ quá tôi còn chưa định hình được mơ hay thật thì hôm sau bắt gặp anh tay trong tay với bạn tôi. Tôi, một cô gái chuẩn bị bước sang tuổi 29, sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Tây Nguyên nắng gió. Bố mẹ...