Ước gì em đã nói yêu anh
Tiễn anh đi vào một ngày nắng đẹp nhưng trong em chỉ có bầu trời u ám. Em nhớ anh còn ngoái lại nhìn em và nói: ‘Chờ anh…’.
Ba năm rồi, em đã trở về lối cũ, nơi những con đường lá sấu rụng vàng rực như trải thảm vỉa hè… mọi thứ vẫn như xưa, chỉ có anh… em tìm hoài tìm mãi mà không thấy bóng dáng.
Mình yêu nhau chưa lâu, khi bên nhau vẫn là những người bạn thân thiết. Em cứ ngỡ rằng chúng ta sẽ mãi là đôi bạn tri âm tri kỷ cho đến ngày anh lấy vợ, em lấy chồng. Em từng nói ‘mình cứ thân nhau như thế này cho đến lúc chết nhé’.
Khi đó, anh còn nhớ không? Anh chỉ cười và xoa đầu em: Bé ngốc, anh sẽ luôn bên em.
Sao anh không nhớ những lời anh đã hứa.
Ảnh minh họa
Anh xa em rồi, xa mãi mãi rồi, biết đến khi nào em mới gặp lại anh, mới được nhìn thấy ánh mắt trìu mến của anh, nụ cười ấm áp của anh?
Chúng ta từng học chung trường, chung lớp, ngồi chung bàn trong suốt 12 năm học. Có ai may mắn được như em, lúc nào cũng được chép bài của anh mỗi kỳ thi. Lúc nào ốm anh cũng cặm cụi đến lấy vở rồi ghi chép cẩn thận từng chút một để em ôn tập. Lúc nào đau bụng anh chạy đi mua thuốc rồi mua đồ ăn cho em.
Em hiểu được rằng, trên đời này, ngoài bố mẹ em ra, không có ai tốt với em như anh. Vậy mà em lại cứ nghĩ việc này rất bình thường, là điều hiển nhiên, vì hai gia đình chúng ta thân nhau như thế. Em đã không nhận ra anh quan trọng với em đến mức nào. Em đã không biết rằng anh đau khổ ra sao khi em nhận lời yêu người khác.
Anh lúc nào cũng thế, im lặng ở bên che chở cho em.
Ngày ấy, nhận được tin anh sẽ đi du học, em khóc suốt 1 ngày, đóng cửa phòng không gặp ai, người yêu cũng không thèm gặp. Bố mẹ bất lực đành phải gọi anh đến dỗ em. Anh cứ đứng ở cửa mãi không dám vào. Rồi anh nói: ‘Ngoan, ở nhà một mình phải cẩn thận, anh đi 3 năm rồi về’.
Em òa khóc nức nở, mặc kệ anh xoa đầu. Lúc đó, em giận anh lắm, nghĩ rằng anh không cần em nữa. Em ích kỷ quá phải không anh.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Tiễn anh đi vào một ngày nắng đẹp nhưng trong em chỉ có bầu trời u ám tràn ngập mưa. Em nhớ anh còn ngoái lại nhìn em và mấp máy môi: ‘Chờ anh, anh yêu em cô bé ngốc’ .
Em cũng biết rằng mình rất sợ mất anh, rằng mình đã có một tình cảm gì đó hơn cả tình yêu nam nữ. Nhưng em chỉ biết khóc mà không dám nói một lời.
Đó cũng là lần cuối cùng nhìn thấy anh. Tai nạn cướp mất người yêu dấu của em, khiến em vĩnh viễn không thể nói lời yêu anh, lời mà anh hằng mong chờ nhất.
Vì sao ông trời lại lại độc ác khiến anh bỏ lại em, bỏ lại bố mẹ anh như thế.
Vì sao em lại ngu ngốc, ích kỷ và hèn nhát như thế.
Vì sao hả anh?
Em đau buồn đến nỗi không muốn sống, ngày đêm học tập quyết rời xa nơi này để quên anh. Ba năm rồi, khi trở lại, đi trên mỗi con đường mình từng đạp xe, cùng đi học… ký ức lại ùa về.
Hình ảnh của anh vẫn còn sâu đậm trong em. Em chỉ biết ngước lên trời xanh và nói: ‘Em mãi yêu anh’.
Theo Tinngan
Nếu mình không sống thử, anh đã không đau thế này
Vì đề án mà anh mất ăn mất ngủ và quên mất rằng ngày hai bữa cơm rau cơm cà là tiền mồ hôi của em phải đi làm bồi bàn mới có được.
Lâu quá rồi, chiều nay anh về qua lối cũ, nắng thu vàng giăng khắp lối nhà xưa. Nhà vẫn vậy, con ngõ dài vẫn vậy! Anh thẫn thờ vì thiếu bước chân em, không tiếng cười đùa văng vẳng trong con ngõ, không có cái nắm tay của người xưng vợ với chồng, không còn câu hát quen thuộc mà em cứ bắt anh hát đi hát lại rằng:
Biết em từ lúc môi còn thơm nồng
Mắt khóc em buồn những chiều mưa dông
Làm tôi nghe tan nát lòng
Tình ta như mây biển đông
Trôi hoài ngàn năm mặn nồng...
Căn phòng gác trọ ngay trước mặt mà anh chẳng dám vào. Anh sợ phải đối diện với quá khứ, sợ những kỷ niệm lại sẽ ùa về, sợ ai đó vô tình nhắc tên em lần nữa.
Ảnh minh họa
Về chốn xưa anh không hy vọng được gặp em ở đó, anh mang theo tâm trạng như những trang nhật ký đầy ắp yêu thương và kỷ niệm. Nhưng có lẽ:
Lâu không viết để lòng buồn thui thủi
Thời gian dài cho mực đổi màu phai
Xa không gặp tình cũng đã chia hai
Đường vắng người nay bóng sầu lạnh ngắt
Chân vội bước, hồn anh úp mặt
Để u buồn như lộ rõ ngày xưa.
Ngày đó anh cứ nghĩ rằng chỉ cần có em, có niềm tin anh sẽ làm được tất cả. Anh mải mê đi tìm cho mình câu trả lời rằng 'khả năng của con người có bị giới hạn hay không?'. Do tự ái hay cái tôi trong anh quá lớn mà anh không tin vào sự cần thiết của đồng tiền.
Vì đề án, đề tài mà anh mất ăn mất ngủ và quên mất rằng ngày hai bữa cơm rau cơm cà là tiền mồ hôi công sức của em - ngoài giờ học em phải đi làm bồi bàn phụ bếp mới có được. Anh cứ nghĩ mình thông minh lắm, tài giỏi lắm nhưng anh lại quên mất câu nói của người xưa rằng 'có thực mới vực được đạo'.
Em nói đúng, em cũng là con người bằng xương bằng thịt, ngoài được yêu thương cũng cần được ăn ngon, được mặc đẹp, có quyền vui chơi, có quyền mơ ước về tương lai tốt đẹp.
Vậy mà anh không làm được, ngược lại còn là gánh nặng của em.
Khi những đề án của mình không thể thực hiện, vì cái sự thông minh chưa bằng ai, thì anh lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu em.
Anh cứ cố đi làm những điều lớn lao trong khi những thứ đơn giản nhất anh lại không làm được.
Ngày em ra đi anh biết mình chẳng có quyền níu kéo, càng không dám hứa hẹn điều gì, chỉ biết rằng anh đã sai, trái tim anh đã rất đau.
Hối hận thì cũng đã muộn, yêu thương thì đã sao, phải không em? Em là cô gái hiền lành, thông minh và giỏi giang, em phải được yêu thương, nâng niu và chăm sóc. Anh tin em sẽ gặp được người xứng đáng hơn anh, cuộc sống không chỉ đơn giản có tình yêu thôi là đủ phải không em?
Nhân gian vạn sự, có bao người phải ngậm ngùi nuối tiếc vì duyên phận cho họ gặp nhau quá muộn, còn anh nếu như thời gian có quay trở lại anh ước rằng mình chỉ yêu thôi, giá như anh và em gặp nhau muộn hơn, ước mình chưa từng sống với nhau như vợ chồng, để bây giờ không phải ân hận, khổ đau và oán trách bản thân vì để mất em, người anh yêu thương nhất.
Theo Tinngan
Vợ à, bố con anh cần em! Anh biết, bây giờ em khó có thể tha thứ cho hành động vũ phu của anh. Ngày ấy, chỉ vì anh quá nóng giận nên đã tát em và đuổi em ra khỏi nhà. Rồi anh tự đắc rằng, mình có thể nuôi được con, nhất định không cho em mang con theo. Em từ bỏ gia đình mình trong lặng lẽ...