Ước gì chồng của tôi được sống thực vật!
Mình vẫn ra mộ anh hàng ngày, nằm lên mộ anh. Mình ước gì được chạm vào cơ thể anh dù đó là bộ xương khô hoặc một thân hình tàn tạ, nhưng không thể. Mình muốn đạp bay nấm mồ giá lạnh kia để được nằm xuống với anh.
Ảnh minh họa
Chào bạn Lê Ngọc Thụy – Tác giả tâm sự: “Chồng sống thực vật, bỏ thì thương, vương thì tội”
Hôm nay đến công ty lướt web trong vô thức thì vô tình bài viết của bạn đập vào mắt mình. Mình đã phải dừng lại để comment cho bài viết. Nhưng mình vẫn thấy chưa đủ bởi vì mình cũng đã từng giống bạn. Chỉ khác là chồng mình không còn nữa. Và ngày nào mình cũng đang trong cảnh: Ước gì chồng sống thực vật! Chỉ cần anh còn sống thôi.
Nếu có nhiều thời gian chắc chắn mình sẽ viết riêng cho bạn một mail rất dài để chia sẻ về những gì mình đã trải qua cũng như những gì người trong cuộc là mình đã từng nghĩ. Nhưng trong thời gian có hạn, mình chỉ muốn để lại vài lời comment ngắn ngủi trên bài chia sẻ này. Hi vọng bạn sẽ đọc được và có những hành động đúng.
(Ảnh minh họa – Nguồn: inmagine)
Video đang HOT
Mình năm nay 27 tuổi. Chồng yêu dấu nhất của mình cũng đã vừa mới ra đi trong một tai nạn giao thông cách đây gần 3 tháng.
Mình và chồng lấy nhau gần 3 năm nay. Hai vợ chồng mình chưa có con cái. Kể về chồng mình một chút. Anh là người đàn ông điển trai, cường tráng, thành đạt. Nhưng lúc ở nhà thì anh rất nhí nhố, trẻ con và đáng yêu.
Có những lúc vợ chồng mình cũng như vợ chồng bạn, cũng cãi vã, tranh luận gay gắt. Anh ấy và mình đều hay lý luận nên chiến tranh cũng ra trò.
Thế nhưng chưng cả mình và chồng đều hiểu: Ra đường, cả chồng và vợ đều có thể nói xã giao những câu ngọt ngào với người ngoài. Về nhà có thể nói những câu khó nghe, nhưng đó là những lời thật lòng nhất, chân thành nhất.
Nhưng rồi anh vẫn cứ bỏ mình ra đi và không bao giờ mình còn được gặp lại anh nữa. Từ ngày chồng bỏ lại mình trên thế gian này, mình chỉ ước một ngày nào đó, mình ngủ một giấc thật dài và không bao giờ tỉnh lại nữa.
Mình vẫn ra mộ anh hàng ngày, nằm lên mộ anh. Mình ước gì được chạm vào cơ thể anh dù đó là bộ xương khô hoặc một thân hình tàn tạ, nhưng không thể.
Mình muốn đạp bay nấm mồ giá lạnh kia để được nằm xuống với anh. Đã nhiều lần mình nghĩ: hay mình cứ lấy búa đập thân mộ, rồi lấy cuốc đào mộ anh lên nhỉ? Nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ.
Mình chỉ mong giá mà anh què, anh mù, anh sống thực vật thì mình và gia đình vẫn còn có thể thấy anh hàng ngày. Đằng này, mình và gia đình đã mất anh mãi mãi.
Ở nhà, trước bố mẹ anh mình vẫn cười nói, thậm chí cả hát nữa, bởi mình đang là điểm tựa cho cả nhà. Trước đồng nghiệp mình không dám khóc. Mình vẫn tỏ ra bình thường bởi mình không muốn gây áp lực cho người đối diện.
Và vì mình không muốn yếu đuối trước ai. Mình chỉ mít ướt trước anh. Ngày xưa khi anh còn sống cũng thế và bây giờ khi anh đã không còn trên cõi đời cũng vậy.
Mình thấy bạn và chồng đã yêu thương nhau bao nhiêu năm, đã cùng nhau trải qua bao thiếu thốn. Vậy thì, anh có đang sống thực vật thì có hề gì. Hãy chăm sóc anh cho trọn tình nghĩa, biết đâu phép màu lại xảy ra?
Cuối cùng, mình cũng muốn bạn hiểu được rằng, lẽ nào người tình bây giờ của bạn (anh Mạnh) có thể yêu và lấy 1 người đàn bà nhẫn tâm bỏ chồng mình trong hoàn cảnh này ư?
Theo VNE
Ước gì tôi chưa từng được sinh ra
Là một người học cao, thành đạt, tôi được gì khi không hề cảm thấy hạnh phúc với những điều mình đang có. Sống một cuộc sống giả dối với gia đình, người thân và ngay cả với chính mình, tôi đau khổ vô cùng.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình mà từ lúc mới lọt lòng đã nhiều chuyện xảy ra. Tôi hận những người đàn bà đã toan phá vỡ hạnh phúc gia đình mình. Lớn lên, dù có những lúc tôi thấy thích một số bạn gái nhưng lại không hề có ham muốn với họ. Có lẽ tôi sinh ra đã khác người thường và hoàn cảnh gia đình đã đẩy tôi đi xa hơn. Từ nhỏ, tôi không thích đá banh, cũng không thích các môn thể thao đòi hỏi sức khỏe. Thay vào đó, tôi lại thích nhảy dây, banh đũa, mọi người đều trêu tôi "pê đê" mặc dù không biết cái chữ ấy ảnh hưởng tới mình như thế nào.
Đến tuổi trưởng thành, cơ thể tôi thay đổi, cường tráng, mạnh mẽ hơn. Chính sự mềm yếu trong tính cách và sự quan tâm chân thành tới mọi người, lại nhiều lần nữa tôi bị gọi là "gay", chữ ấy cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi từng thương một người con gái, cũng không chắc đó có phải là tình yêu không vì tôi hoàn toàn không có ham muốn thể xác. Đó chỉ là sự ngưỡng mộ chăng, hay sự ngộ nhận nhằm che đậy sự thật trong con người của tôi?
Tôi cứ nghĩ mình không phải gay vì cũng thương con gái, dù đó chỉ là tình yêu đơn phương. Tôi đã lầm, khi gặp người con trai ấy, tôi mới nhận ra con người thật của mình. Ở tuổi gần 30, tôi biết mình là ai, mình muốn gì. Nhưng thật không may, tình cảm ấy vẫn mãi là tình yêu đơn phương. Tôi buồn và cô đơn không thể tả. Nhiều lúc ước mình chưa bao giờ tồn tại trên thế giới này, chỉ muốn chết đi cho xong.
Cuộc sống không cho phép tôi ích kỷ như vậy. Tôi có thể đối mặt với xã hội, nhưng làm sao đối mặt với gia đình, người thân khi là con trai duy nhất trong gia đình. Tôi muốn sống thật với con người mình, muốn có được tình yêu chân thành. Nhiều lúc thấy các cặp đôi yêu nhau, dù là đồng tính hay dị tính, tôi đều cảm thấy thật ganh tỵ và ngưỡng mộ. Tôi luôn giúp đỡ người khác không vụ lợi, làm từ thiện rất nhiều với tất cả tấm lòng. Sao tôi không thể có được hạnh phúc hằng ao ước?
Ước gì tôi có thể quên người ấy. Là một người học cao, thành đạt, tôi được gì khi không hề cảm thấy hạnh phúc với những điều mình đang có. Sống một cuộc sống giả dối với gia đình, người thân và ngay cả với chính mình, tôi đau khổ vô cùng. Nhiều lúc tôi chỉ muốn bỏ đi thật xa để sống cho mình, có thể không khi tôi vẫn chưa gặp một người thương tôi thật lòng?
Đối với tôi, tình dục trước tình yêu là điều không thể xảy ra, tôi coi thường những người sống như vậy. Có lẽ vì thế mà tôi luôn cô đơn. Biết rằng mình cổ hủ nhưng tôi không thể đánh mất giá trị con người cũng như không thể chấp nhận sống chung với một người đã đánh mất nó. Tôi không biết một nửa của mình giờ đang ở đâu, không biết người ấy có thật sự tồn tại hay không. Giờ đây tôi chỉ biết cầu nguyện và mong cho cuộc đời của mình trôi qua thật mau nếu tôi không thể kiếm được người tôi yêu và yêu tôi thật lòng.
Theo VNE
Ước gì con đừng "ngoan" như thế Vừa có người khen hai cậu con trai của chị ngoan ngoãn, đi làm về là ở nhà, cả đời chẳng đi đâu. Chị lắc đầu, cười buồn bã, bảo chỉ ước gì con cái chịu ra ngoài đi chơi, giao du với bạn bè như con người ta. ảnh minh họa Tôi ở gần nhà chị từ những ngày hai đứa trẻ...