Ước gì chồng biết… cặp bồ!
Có ai như chị không, có gia đình chồng con đàng hoàng mà luôn mong chồng biết… cặp bồ, mong lắm, mong từng ngày từng giờ.
Chồng chị là người chăm chỉ và giỏi tính toán làm ăn. Đó cũng là những điều chị ưng ý ở anh. Nhưng về chung sống với nhau, chị mới thấy lòi ra lắm thứ không thể chấp nhận nổi.
Ngay từ ngày đầu sau hôn nhân, chị đã nhận ra anh là người siêu kĩ tính. Có lẽ anh cho rằng mình giỏi giang, thành đạt một chút thì nghiễm nhiên anh phải được phục vụ hoàn hảo, chu đáo. Mà người phục vụ anh có ai khác ngoài chị – vợ anh.
Việc bé bằng cái móng tay cũng khiến anh càm ràm, hạnh họe cả buổi. Nhà lau còn dính tí bụi anh cũng trợn mắt lên quát chị, cái khăn mặt phơi hơi xộc xệch anh cũng gán cho chị tội “đàn bà ẩu đoảng”.
Người đàn ông ra ngoài chỉn chu, đàng hoàng là thế. Nhưng về nhà lại thường xuyên nổi điên lên với vợ vì những việc cỏn con như con muỗi ấy.
Ngoài cái sự siêu kĩ tính thì anh còn là người siêu chi li. Mà buồn cười, anh chỉ chi li với bên ngoại, chứ với bản thân anh và đằng nhà nội thì lúc nào cũng “xõa”. Giúp nhà vợ cái gì thì anh tính toán từng xu. Trong khi ấy chị biếu mẹ chồng cái nọ, bố chồng cái kia, tặng chị em chồng cái này cái khác cũng không hề so đo thiệt hơn.
Quần áo anh toàn xài đồ hiệu, đồ mua biếu bên nội cái gì cũng phải xịn, phải đắt tiền, không thì anh bảo “làm xấu mặt anh”. Mùng 8 – 3 , anh mua lọ nước hoa vài triệu cho em gái anh nhưng lại mua lọ chưa tới 300 nghìn tặng em gái chị. Biết được điều đó khiến chị cảm thấy khinh thường người đàn ông gọi là “chồng” này.
Chị mong chồng cặp bồ, để chị có cái cớ đàng hoàng mà rời bỏ anh, mang con theo sống cuộc sống của riêng mình (Ảnh minh họa).
Nếu như chị kém cỏi, ăn bám thì đã đành, đây chị chẳng hề thua kém anh mặt gì. Chị tốt nghiệp hai trường đại học, làm trong tập đoàn lớp, đi nước ngoài như đi chợ. Gương mặt xinh xắn, khả năng ăn nói, cư xử thì khỏi phải bàn…
Video đang HOT
Anh thích vợ phải biết làm đẹp, nhưng khi vợ làm đẹp thì lại nghi ngờ vợ đang cặp bồ. Mỗi lần thấy vợ ăn diện, trang điểm kĩ càng khi bước ra khỏi nhà, anh đều cố ý dặn với theo: “Léng phéng với thằng nào là ‘xong’ đấy!”
Rồi anh liên tục mỉa mai, chọc ngoáy chị “Anh thấy mắt em hay đưa đẩy, lẳng lơ lắm đấy!”. Chẳng lẽ anh cho rằng anh không “gái gú” thì anh được quyền mạt sát người khác như thế?
Chồng chị luôn tự đắc, lúc nào cũng cho mình là hoàn hảo, tư duy sáng ngời, mở miệng là chê bai người khác, không đặt ai vào trong mắt. Những lời góp ý, những lần nói thẳng thắn suy nghĩ của chị luôn bị anh lườm nguýt, coi thường không thèm để vào tai.
Theo anh thì, anh là tuyệt vời nhất rồi, vừa thành đạt vừa “sạch sẽ”, “tứ đổ tường” của đàn ông anh có mắc vào cái nào đâu? Đáng nhẽ chị phải sung sướng nhảy cẫng lên vì vớ được vật báu như anh, rồi hầu hạ anh như vua, chứ sao lại dám góp ý, muốn anh thay đổi?
Chính vì suy nghĩ ấy mà anh không ngừng soi mói và bới lông tìm vết để xỉa xói chị. Anh cho rằng, việc nhà cửa, cơm nước, chăm con và chăm sóc anh tất nhiên là của phụ nữ.
Chị bận đưa con đi học không kịp rửa bát, anh chửi chị là “hư hỏng”. Chị ốm nằm bẹp giường, anh mua cho bát phở, không quên lẩm bẩm: “Phúc cho đời em lấy được người chồng tử tế, chứ không nằm đấy thì ai hầu”.
Lần nào nói chuyện cũng vấp phải cái bản mặt vênh lên tận trời, cái lòng tự cao to như quả núi của anh, chị nản dần nản dần rồi hết sạch hứng thú với chồng.
Càng ngày chị càng nhận ra chỉ thích ở một mình, thích đi làm sớm, thích ở lại cơ quan tới thật muộn. Đi đâu chị cũng muốn chỉ có 2 mẹ con, hoàn toàn không muốn đi cùng chồng chút nào.
Công việc đã áp lực, nhưng kể cả áp lực hơn chị cũng chịu được, miễn là không phải nói chuyện với chồng và không phải nghe anh “chửi gà mắng chó” mỗi khi về nhà.
Chị luôn cảm thấy khó chịu khi nói chuyện với người đã đầu gối tay ấp với mình mấy năm qua, cũng là cha của cô công chúa 3 tuổi của chị.
Nhiều lúc, chị đã ước chồng có bồ, để anh ta biết thế nào là sợ hãi, để anh đỡ lên mặt dạy bảo người khác chỉ vì một lý do rất “củ chuối” rằng anh tài giỏi như thế, nên anh được phép hoạnh họe, bất kể vợ anh như thế nào.
Chị ước cuộc sống này chỉ cần con mà không có chồng, sẽ đỡ stress biết mấy. Chị hoàn toàn có khả năng lo cho mình và con đàng hoàng mà không cần người đàn ông này. Với chị, đàn ông là “loại” ích kỷ và hay đòi hỏi. Chị đã phục vụ hết hơi rồi mà còn chưa hài lòng, chỉ muốn được phục vụ hoàn hảo hơn nữa mà thôi.
Có người sẽ bảo, sao chán ngấy nhau rồi mà không li hôn đi? Chị cũng từng nghĩ tới điều đó, nhưng cứ nhìn vào đôi mắt trong veo của con gái là chị lại run tay chưa quyết được. Và rồi thể nào chồng chị cũng đi rêu rao: “Tôi tử tế, đàng hoàng thế mà cô ta vẫn đòi li hôn, chắc chắn là chạy theo giai rồi!”.
Vì thế chị mới mong chồng biết… cặp bồ, để chị có cái cớ đàng hoàng mà rời bỏ anh, mang con theo sống cuộc sống của riêng mình.
Theo afamily
Chồng thất nghiệp, vợ vẫn sắm hàng hiệu
Dù chồng thất nghiệp, vợ anh vẫn đều đặn và liên tục xách những bộ đồ hàng hiệu về nhà. Đi làm về, nhìn căn phòng vắng tanh, không còn tiếng bi bô của con trai, không còn hình bóng của vợ bận rộn nấu nướng, anh Thịnh thật sự chán nản. Cứ ngỡ, vào những lúc khó khăn thế này, Lâm Anh - vợ anh sẽ ở bên cạnh động viên, an ủi anh nhưng sự thật thì ngược lại. Vợ anh không những không đoái hoài mà còn thường xuyên cằn nhằn rằng anh vô dụng, rồi vẫn vui vẻ với những sở thích "đốt tiền" của mình.
Vốn là chủ nhiệm công trình của một công ty xây dựng có tiếng, lại tranh thủ nhận thêm việc bên ngoài nên thu nhập của anh Thịnh cũng khá. Lâm Anh là nhân viên thiết kế đồ họa, lương bổng không đến nỗi nào. Dù chưa mua được nhà ở Hà Nội song vợ chồng anh cũng thuê trọ trong một khu chung cư khá sang trọng. Ngoài tiền tiêu pha hàng tháng, gia đình anh còn tiết kiệm được một khoản kha khá.
Nhưng không lường trước được tình hình kinh tế khó khăn, ngành xây dựng rơi vào khủng hoảng, công ty anh tiến hành cắt giảm nhân sự và anh lại nằm trong số đó.
Sau khi nghỉ việc ở công ty, anh đã chạy vạy nộp đơn xin việc nhiều chỗ khác, nhưng mãi vẫn không thấy tin tức gì. Rất nhiều doanh nghiệp xây dựng cùng chung hoàn cảnh cắt giảm nhân sự như công ty anh, thậm chí có công ty còn phá sản. Không tìm được việc làm, anh cũng đã thử làm trái nghề tay trái là nhân viên kinh doanh ở một vài công ty nhưng không thành công.
Trong khi anh đang khổ sở vì công việc thì vợ vẫn tung tăng mua sắm (ảnh minh họa)
Việc làm không có, suốt ngày ở nhà, anh Thịnh rất buồn và lo lắng. Đã thế, Lâm Anh lại không hiểu cho. Từ ngày anh thất nghiệp, cô thường xuyên giận chó, đánh mèo, kêu ca nào thì giá cả tăng cao, tiền thì hết, chồng người ta thế này, thế nọ. Có khi vợ anh còn mỉa mai: "Không làm được việc này thì làm việc khác, anh cứ vin cớ không đúng chuyên môn, không làm được. Cứ chờ anh tìm được việc ở công ty xây dựng thì có mà nhà mình treo niêu à?"
Vợ anh là người Hà Nội, sinh ra trong gia đình khá giả, lấy anh phải ở trọ đã là thiệt thòi nhiều. Thấy vợ hay nói ra nói vào, anh chối tai lắm nhưng nghĩ Lâm Anh sung sướng từ nhỏ như thế nên anh cũng không dám ý kiến gì.
Đáng nói, dù chồng thất nghiệp, vợ anh vẫn đều đặn và liên tục xách những bộ đồ hàng hiệu về nhà. Cô giữ nguyên thói quen đi spa và làm móng hàng ngày, hàng tuần. Nhiều khi anh Thinh định cất lời nhắc nhở vợ tiết kiệm, bởi kinh tế gia đình đang khó khăn, nhưng mặc cảm thất nghiệp đã khiến anh mắc nghẹn.
Ở nhà nghe vợ cằn nhằn nhiều cũng chán, anh hẹn bạn bè gặp mặt để xem có ai giới thiệu cho mình công việc nào không. Anh cẩn thận gọi điện cho Lâm Anh biết để cô thu xếp thời gian về lo cơm nước, đón con sớm (từ ngày thất nghiệp, anh nghiễm nhiên đảm nhận nhiệm vụ nội trợ và đưa đón con đi học).
Dù vậy nhưng khi về nhà, vợ anh vẫn mặt sưng mày sỉa: "Lại còn bày đặt gặp gỡ bạn bè, không kiếm được tiền thì cũng đừng tiêu tiền hoang phí". Đang áp lực, lại nghe vợ nói thế, anh quát lớn: "Em nói gì, anh hẹn gặp bạn bè cũng là vì công việc. Anh cũng chưa tiêu đến tiền của em". Nghe chồng gắt gỏng, vợ anh không vừa: "Không tiêu tiền của tôi, thế mấy tháng này, anh ăn, anh uống, tiền nhà, tiền điện nước ai lo. Anh tưởng có mỡ mà húp à?"
Quá tức giận, anh vung tay tát vợ một cái rồi quát: "Thế tiền tiết kiệm từ trước tới nay đâu, tôi mới ở nhà có 2 tháng, không lẽ mấy trăm triệu tiết kiệm bay hết rồi sao?"
Đánh vợ xong, anh vừa cảm thấy có lỗi, vừa bực mình trước thái độ của vợ. Anh Thịnh ra quán trà đá gần nhà ngồi, đến khi trở về thì không thấy vợ con đâu. Gọi điện thì máy Lâm Anh không liên lạc được. Hoảng loạn đi tìm, đến gần 12h đêm, anh mới biết vợ bỏ về nhà mẹ đẻ.
Hôm sau, anh đến công ty vợ tìm, Lâm Anh nhất quyết không chịu gặp. Đến nhà ngoại, vợ cũng ôm con trốn trong phòng. Thậm chí, mẹ vợ anh trước đã không ưa gì anh bởi cái mạc "trai tỉnh lẻ", giờ càng được dịp day nghiến: "Trước nó không nghe tôi, cứ nhất quyết đòi lấy anh, giờ thì sáng mắt ra rồi. Khi nào anh tìm được việc, có khả năng lo cho vợ con thì hãy đến đây nói chuyện". Nhiều lần đến đón vợ không thành công, anh Thịnh đành quay về.
Từ trước tới nay, vợ anh vẫn là tay hòm chìa khóa trong nhà, nên giờ vợ bỏ về nhà mẹ đẻ, anh chẳng còn đồng xu nào để tiêu, lại phải muối mặt đi vay bạn bè.
Theo afamily
Hoang mang khi chồng nhắn tin với gái lạ Em có phải là người đa nghi không hả chị? Nghĩ đến chuyện này, em đau lòng quá chị ạ! Hỏi: Em chào chị Tâm An, Em là người rất hay theo dõi chuyên mục Chuyện khó nói để đọc những lời khuyên mà chị dành cho mọi người. Giờ đây, em lại là người phải nhờ chị chỉ dẫn xem em nên...