Ung thư phổi có chữa được không?
Ung thư phôi la dạng ung thư thương găp ơ nam giơi va nguyên nhân gây bênh chu yêu la thuôc la.
Ba chồng tôi bị đau tức ở vùng ngực bên trái, đau lưng, khó thở và ho nhiều vào xế chiều và ban đêm, có một cục hạch di chuyển nhiều chỗ trên cơ thể. Ông đi chụp phim thì thấy bên ngực phải một nửa phía trên có màu trắng, BS chẩn đoán ba tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
Tôi nghe nói ăn thịt cóc có thể chữa được bệnh này có đúng không? Có thể chỉ cho tôi bài thuốc nào khác giúp ba tôi chóng thoát khỏi bệnh hiểm nghèo này! (Võ Thị Thúy Mai)
Trả lời:
Ung thư phôi la dạng ung thư thương găp ơ nam giơi va nguyên nhân gây bênh chu yêu la thuôc la. Cho đên nay ung thư phôi vân la bệnh ung thư kho điêu tri vi thương phat hiên muôn.
Thêm vao đo, ung thư phôi co khuynh hương diên tiên nhanh, dê di căn va anh hương trưc tiêp đên chưc năng hô hâp cua ngươi bênh. Khi ơ vao giai đoan cuôi, kha năng điêu tri khoi gân như không con.
Nguyên nhân chủ yếu gây bệnh ung thư phổi là do thuốc lá (nguồn ảnh: internet)
Cac biên phap điêu tri chi nhăm lam giam bơt cac triêu chưng bât lơi cua căn bênh, giư cho chât lương sông cua ngươi bênh ơ mưc đô tôt nhât nêu co thê. Tuy theo tinh trang bênh cu thê, cac bac si se cân nhăc viêc dung hoa tri, xa tri, thuôc giam đau…
Cac phương phap điêu tri đông y co thê co tac dung lam thuyên giam cac triêu chưng nhưng cung không thê chưa khoi ung thư. Cac phương phap điêu tri khac đươc truyên khâu như ăn thit coc… hoan toan không co cơ sơ khoa hoc va rât nguy hiêm vi co thê bi ngô đôc.
Video đang HOT
Trươc khi sư dung bât ky phương phap điêu tri nao khac, chi nên tham khao y kiên cua bac si điêu tri.
BS Võ Kim Điền
(Khoa ung bướu và xạ trị BV FV TP.HCM)
Theo Eva
Nghe lời mẹ, em nỡ bỏ anh sao?
Mẹ em bị ung thư giai đoạn cuối, bà không muốn con gái của mình yêu một chàng trai nghèo ở tỉnh lẻ như anh... và vì nghe chữ Hiếu nên em đã nỡ bỏ mất chữ Tình, niềm hạnh phúc duy nhất của cuộc đời mình sao em?
Với anh với cuộc sống tình yêu đẹp là sự hiến dâng và đơm hoa kết trái.
Không biết tự lúc nào anh đã yêu em. Anh biết chúng ta mới quen nhau và anh chỉ nhớ rằng, rất lâu và nhiều lần đến nhà em nhưng em không tiếp anh và em cũng không tiếp bất kỳ một ai khác.
Anh biết em nghỉ học nên không muốn nói chuyện với ai và cũng không ra khỏi nhà. Anh biết em gần như chỉ giam mình trong bốn bức tường lạnh lẽo và anh biết, anh biết em đang bị trầm cảm, hoang tưởng hay stress nặng.
Anh biết em đang gặp một sự cố trong cuộc sống nhưng vì mới biết anh nên em không nói ra, biết anh đã đến nhà em và không được chào đón.... Anh đã uống rượu, hút thuốc, bỏ bê công việc và chỉ đi tìm hiểu mấy thứ bệnh kia làm thế nào đó để học và giúp được em. Anh nhớ rằng mình đã thề là sẽ giúp em vượt qua cuộc sống khó khăn này và cứ thế anh đã dành một tháng không làm phiền em, chỉ là để nghiên cứu về mấy căn bệnh đó và cách chữa trị của nó.
Sau một tháng em ở nhà và không đi làm, anh đã đến nhà em và thuyết phục cho anh vào nhà và nói chuyện cùng em. Đó là một ngày đầu tháng 7, anh không nhớ chính xác nữa, anh biết anh đã học được cách biết lắng nghe và tâm sự và ngày anh mỉm cười là cái ngày em đã quyết định đi Sapa chơi. Anh đã nhắn tin cho em nhiều và hướng tới em mọi lúc. Anh có nhắn tin cho em và câu nói là anh đã mường tượng những cảnh đẹp, những kỷ niệm đẹp.... và ngày em về anh vui và hạnh phúc khi được đi đón em. Cái ngày mà anh không thể quên được cái cảm giác lâng lâng ấy... Khi chờ đoàn tàu vào ga, anh cảm giác rất khó tả, vì đó là lần đầu tiên anh cảm thấy người như bay bổng... và anh biết, anh sẽ giúp được em vượt qua khó khăn này.
Và điều anh ước cũng đã đến, anh nhớ đó là ngày 19/07 khi mà anh chỉ nhắn tin hỏi thăm em và em đã đồng ý đi chơi với anh. Và ngày chúng mình đi chơi với nhau, em mặc chiếc váy kẻ trông thật xinh xắn. Và hôm đó, anh đã mời em đi ăn kem Ý nhưng rất tiếc là cửa hàng kem Ý đã đóng cửa, và chúng ta đã cùng nhau đi uống cà phê...
Chúng mình đã cùng nhau chia sẻ vui buồn suốt hai năm qua (Ảnh minh họa)
Anh biết anh đã rất buồn, uống nhiều rượu và không làm chủ được bản thân bởi vì anh muốn giúp em vượt qua khó khăn... khi đó anh chỉ ước em mau chóng trở lại cuộc sống ban đầu vì anh hiểu, em là người rất tham vọng. Anh biết đã hơn 2 năm đi học và dường như ngày nào anh cũng đi cùng về, và chỉ như thế thì ngày nào anh cũng mới có thể ngủ ngon được. Và không biết, em có đếm được bao nhiêu lần anh đã đưa em về nhà không?
Anh mong muốn chúng ta có một tình yêu đẹp, để rồi sau này sẽ có nhiều kỉ niệm và kể cho những đứa con của chúng mình nghe,
Ngày sinh nhật anh, em đã hẹn gặp anh, em còn nhớ nữa không? Đó là ngày hạnh phúc nhất đối với anh! Đêm đó hai đứa ngồi trên con đường tình yêu và với màn đêm, hồ nước, 2 ngọn nến... và em đã nhận lời yêu anh. Em biết không, anh không ngờ được rằng, mình sẽ có được tình yêu của em. Và anh đã tự hứa với lòng mình sẽ yêu em chân thành, luôn luôn ở bên em sẽ mãi mãi ở bên cạnh, chia sẻ và chở che cho em suốt cuộc đời còn lại...
Anh đến với em vào những lúc em gặp khó khăn, nhất định anh sẽ không bao giờ bỏ em đâu. Anh yêu và thương em, không phải thương hại mà là tình thương yêu lẫn lộn. Có lẽ tình yêu anh dành cho em như thế chưa đủ lớn phải không em?
Anh thật ân hận khi chưa cầu hôn em. Bởi vì anh chưa ổn định mọi việc. anh yêu em chưa bao giờ giả dối. Dự định của anh là gom góp ít tiền dù chỉ là để có vốn làm ăn cho hai ta sinh sống và ổn định dần dần...
Khi mẹ em ốm nặng anh rất thương bà. Vì điều anh ước không chỉ là con rể của bà, mà anh muốn là một người con của mẹ em, muốn đối xử với bà như người mẹ đẻ của mình vậy... nhưng thật bất hạnh khi mẹ đã phản đối mối quan hệ của chúng ta vì anh quá nghèo, công việc chưa ổn định và lại là chàng trai tỉnh lẻ... Và cũng chính lúc đó, gia đình em đã giới thiệu cho em một chàng trai hơn anh về tuổi tác, tiền của cũng như công việc. Anh biết rằng người ấy hơn anh về mọi mặt nhưng tình yêu của chúng ta dành cho nhau thì sao chứ? Chẳng nhẽ vì bị mẹ phản đối mà em nhắm mắt cam lòng đến với người em không yêu thương sao?
Anh đã bất ngờ khi em nghe lời mẹ và nói lời chia tay với anh. Em có biết được cảm giác của anh lúc đó không? Khi ấy anh rất vui vì mình không còn lấy phải một "người điên" đúng nghĩa, không lấy phải một cô gái hậu đậu như thế về làm vợ... nhưng rồi suy nghĩ ấy của tôi đã bị biến mất ngay lập tức. 5 ngày trôi qua, tôi không ăn nổi một cái gì vào bụng, sức cũng đã cạn và suốt ngày, suốt đêm tôi không thể chợp mắt và miệng thì luôn gọi: "Thảo ơi! Thảo ơi... Em đang ở đâu, anh nhớ em quá!". Khi anh lang thang ngoài đường và bị xe máy đâm vào người, anh mới nhớ ra là mình đang rất cô đơn.
Anh biết nếu mình rời xa em, anh vẫn có thể lấy được một người vợ trẻ hơn em! Nhưng anh yêu em, yêu thật lòng và rất sấu sắc. Anh không hút thuốc nhưng đêm hôm ấy anh đã tìm đến thuốc lá... và mỗi khi phả ra làn khói trắng là lòng anh lại cay đắng, xót xa cho số phận của chúng ta...
Vì nghe lời mẹ mà em nỡ bỏ tình yêu của mình sao? (Ảnh minh họa)
Anh không muốn em cãi lại mẹ nhưng anh nghĩ, em cũng phải có lập trường của mình chứ? Chỉ vì mẹ chê anh mà em nỡ bỏ tình yêu của mình để rời xa anh sao? Hơn nữa, khi chọn cách chia tay anh thì mẹ em có đâu thoát khỏi bệnh ung thư quái ác? Nếu như em yêu tôi thì em có thể tìm mọi cách để nói với mẹ chuyện của chúng ta, chẳng nhẽ, em cam chịu nghe sự cấm đoán của mẹ và gia đình để bỏ anh lại một mình như thế này sao?
Em à! Anh biết em là người con có hiếu nhưng hạnh phúc là chuyện của cả đời người, làm sao chúng ta có thể quyết định tương lai hạnh phúc của mình trong phút chốc như vậy? Anh yêu em, hiểu em và không muốn mất em, người con gái anh yêu thương nhất. Vì thế, anh rất mong em suy nghĩ lại và quyết định cho hạnh phúc riêng tư của cuộc đời mình.
Anh rất ân hận khi mẹ em còn khỏe, anh đã không xin phép mẹ để cưới em, để rồi khi mẹ em bị bệnh nặng và nằm trên giường bệnh thì bà đã cấm đoán không cho chúng ta đi lại với nhau nữa... để rồi khi mẹ em mất, em đành lòng cự tuyệt với anh, không cho anh bất cứ một cơ hội nào để đến với em nữa!
Chúng ta xa nhau không phải vì cả hai không còn yêu nhau nữa, mà là vì mẹ em đã ngăn cách chúng ta đến với nhau, và chính em đã không vượt qua được rào cản đó.
Cuộc đời thật nghiệt ngã và đắng cay, tôi chợt nhận ra rằng, khi tôi đến với em bằng một tình yêu điên dại thì khi em bỏ tôi đi, tôi cũng như điên lên khi không còn em bên cạnh mình nữa....
Tình chỉ đẹp khi nó thực sự được đâm hoa kết trái. Hạnh phúc thực sự khi được yêu và cưới người mình yêu làm vợ. Nếu em yêu anh và hiểu anh thì anh mong em suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện về tình cảm hai đứa bấy lâu nay. Em là người duy nhất biết được bến đỗ hạnh phúc của mình là ai... và cuộc đời của em sẽ đi đâu, về đâu nếu em sẽ lấy phải một người em không yêu thật lòng?
Vĩ Nguyễn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Người đàn bà 30 năm bán máu... nuôi con HIV 30 năm nay bà làm đủ thứ nghề để nuôi và chăm sóc 3 người con nhiễm căn bệnh thế kỷ, trong đó "nghề" bán máu là lâu dài nhất. Quá trưa, chúng tôi gặp bà Đông khi bà đang lom khom nhặt nhạnh, quét tước những thứ còn sót lại sau phiên chợ sáng. Rác rưởi thì bà gon thành một đống...