Ức chế với ông chồng quá ki bo và kẹt xỉn
Mua một chiếc đệm về nằm cũng bị chồng mắng chửi tiêu hoang, sống hưởng thụ.
Từ ngày lấy chồng đến giờ, tôi chưa bao giờ có được những phút giây vui vẻ, thoải mái bên chồng. Mọi người nhìn vào ai cũng khen gia đình chúng tôi hạnh phúc nhưng có ai hiểu được nỗi lòng của một người vợ bị “phụ thuộc” như tôi.
Ừ thì, lấy được ông chồng chăm chỉ làm ăn, không phá phách, không rượu chè, không hư hỏng là tốt… Nhưng làm một người chồng mà cứ xét nét từng đồng với vợ có phải là quá đáng lắm không?
Giờ đây, tôi thực sự rất mệt mỏi và ức chế vì lúc nào anh cũng lên mặt dạy bảo tôi: “Làm phụ nữ thì phải biết lo toan tiết kiệm”, trong khi đó, tôi không mua sắm bất cứ thứ gì cho bản thân mình, có chăng cũng là những vật dụng cần thiết trong gia đình, cho chồng, cho con.
Mỗi khi tôi bàn bạc với chồng nên sắm bộ bàn ghế mới để thay bộ bàn ghế cũ kỹ do người chủ cũ để lại hay mua thêm một chiếc ti vi để ở phòng ngủ vợ chồng là anh lại chửi mắng tôi tiêu hoang, đua đòi không đúng cách.
Mới đây, thấy tiết trời bắt đầu lạnh, tôi lo lắng cho sức khỏe con trai nên mua đệm về dùng (vì mấy năm nay, gia đình tôi không có thói quen nằm đệm). Dù tôi ngủ đệm không quen nhưng cứ nghĩ đến đứa con trai phải co ro trong đêm đông lạnh, tôi quyết định không bàn với anh mà tự ý đi mua chiếc đệm gần 1,5 triệu về dùng.
Thế nhưng, khi về nhà, nhìn thấy chiếc đệm mới cứng, anh đã lớn tiếng hỏi: “Đệm ở đâu ra vậy?”. Tôi bảo: “Em mới mua đấy! Vì thấy dự báo mùa đông năm nay lạnh hơn năm trước nên em mua một chiếc về nằm, cho con đỡ lạnh”. Thấy vậy, anh lớn tiếng xúc phạm, chửi mắng tôi thậm tệ: “Chồng thì còng lưng kiếm tiền cả ngày, còn vợ thì ăn chơi hưởng thụ và chỉ biết tiêu hoang”; “Trước khi nghĩ mua sắm gì thì cũng phải nghĩ đến công sức của chồng nữa chứ? Tôi đâu phải là ô sin trong cái nhà này”
Video đang HOT
Tôi chỉ muốn giải thoát mình khỏi người đàn ông ki bo, kẹt xỉn này (Ảnh minh họa)
Thấy anh xúc phạm mình, tôi cũng ngang bướng cãi lại: “Tôi chỉ nghĩ đến cảnh con cái phải khổ sở nên mua cho nó cái đệm, đâu có phải tiêu pha gì ghê gớm mà anh lại lớn tiếng quát mắng tôi như vậy?. Hơn nữa, tôi cũng là người kiếm ra tiền, dù không nhiều bằng anh nhưng tôi cũng có thể mua cho mình thứ này, thứ khác chứ? Sao lúc nào trong đầu anh cũng chỉ biết đến tiền… tiền vậy?”.
Sau những câu nói qua nói lại, chúng tôi đã xảy ra xung đột lớn. Chuyện bé xé ra to, anh gọi điện cho bố mẹ tôi “báo cáo” về việc tôi tiêu pha hoang phí, không biết tiết kiện, lo lắng cho gia đình.
Khi đã không thể chịu đựng được nữa, tôi một mực đòi ly dị “vì không thể chịu đựng được tính ki bo, ích kỷ của chồng”. Hơn nữa, từ trước tới nay, chúng tôi đã chẳng còn yêu thương gì nhau nên có sống với nhau cũng chỉ là trách nhiệm vì con cái.
Các bạn ạ! Thực sự tôi rất bức xúc và ức chế. Chồng tôi cứ về nhà là hỏi tôi hôm nay tiêu pha những gì. Hôm nào tôi mua nhiều đồ ăn cho cả nhà, anh lại bảo tôi không biết chăm lo làm ăn, mà chỉ biết tiêu pha phá hoại. Trong khi tôi làm những thứ đó thì được gì cho bản thân mình chứ?
Tôi cũng thẳng thắn nói với anh rằng: “Việc kiếm tiền làm giàu là của đàn ông, còn phụ nữ chỉ là người vun vén cho gia đình thôi. Tôi làm việc lương ít nhưng tôi đâu phải là loại người tiêu pha hoang phí, không biết chăm lo cho gia đình?”
Tôi có đề cập chuyện ly dị với bố mẹ tôi nhưng bố mẹ tôi một mực ngăn cản vì “sợ sau này con khổ, con của con cũng khổ”. Nhưng cứ tiếp tục sống với một người đàn ông ki bo, kẹt xỉn, chi ly từng đồng như thế này, sao tôi cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi quá!
Theo Phunutoday
"Cô ấy xin một đứa thì anh cho... Đằng nào cũng thừa mà em"
Giờ thì chị đã hiểu thế nào là "nuôi ong tay áo", chị tưởng đối tốt với Yến, coi Yến như người trong gia đình là cô ta sẽ ngoan ngoãn mà an phận, nào ngờ...
Yến là em họ xa của chị. Trong quê thì họ hàng dây mơ rễ má lằng nhằng nên mang tiếng em họ nhưng mãi đến khi bác chị dắt Yến từ trong quê ra giới thiệu thì chị mới biết có cô em họ như thế. Yến năm nay 21 tuổi, không được học hành tử tế nên sớm đi làm các công việc chân tay. Nhân lúc chị đang mang thai, không thể quán xuyến việc nhà nên bác chị gửi gắm Yến luôn, tiện một công đôi ba việc.
Ấn tượng ban đầu của chị về Yến khá tốt, ít nói, có phần nhút nhát, ngại giao tiếp. Bản tính chị đa nghi, có cô giúp việc trẻ trung trong nhà cũng không khỏi lo lắng nhưng thấy cách Yến tránh né tiếp xúc với chồng chị thấy rõ, chỉ cắm mặt làm, làm xong thì chui vào phòng riêng nên chị phần nào yên tâm. Bác chị kể cách đây gần năm đáng nhẽ Yến đã về làm dâu nhà người ta rồi nhưng gã chồng chưa cưới kia làm đứa khác "ễnh bụng" đến bắt vạ. Từ đó Yến sinh ra ghét đàn ông, không muốn va chạm với ai cả.
Chị đối xử rất tốt với Yến, phần vì thương hoàn cảnh, phần vì muốn dùng tình cảm để Yến nhiệt tình giúp mình. Sức khỏe chị không ổn định nên mang thai khá vất vả, chị hầu như chẳng đụng được vào việc gì. Nhà chồng chị hay có công việc do đông anh em nên dâu trưởng như chị dù mang thai cũng không tránh khỏi phải đảm nhiệm việc này việc kia. Nhờ có Yến mà chị nhàn hẳn.
Sinh con xong, chị bắt đầu lao vào công cuộc lấy lại vóc dáng để còn đi làm trở lại và nhất là để chồng không chán mình. Có những hôm đi tập về muộn, trong nhà chỉ có Yến và chồng chị cũng hơi chột dạ nhưng nhìn biểu hiện của họ, chị yên tâm phần nào. Dù đã ở nhà chị khá lâu nhưng thái độ của Yến với anh và ngược lại vẫn xa lạ. Chị có ý định giới thiệu vài người cho Yến nhưng Yến cự tuyệt hoàn toàn, nói rằng mình không muốn yêu ai nữa.
Thế rồi một ngày nọ, đang trên đường đi làm, chị sực nhớ còn tập tài liệu để quên trong phòng chưa mang đi nên vòng về nhà lấy. Về đến nhà, nhìn thấy xe chồng đỗ trong sân, chị thấy lạ, anh đi làm trước chị cơ mà, sao giờ vẫn còn ở đây. Linh tính có chuyện không hay, chị rón rén lấy chìa khóa khẽ khàng mở cổng.
Vừa bước lên cầu thang, chị nghe thấy tiếng cười nói khúc khích phát ra từ phòng mình. Nấp sau cánh cửa, chị hé mắt vào nhìn thì sững sờ thấy cảnh "gái trên trai dưới" của chồng chị và cô em họ kiêm giúp việc quý hóa. Yến mặc chiếc váy ngủ của chị, cài tóc giống hệt chị rồi uốn éo trên người anh. Chị không thể chịu đựng được nữa bèn đạp của xông vào, gáo toáng lên. Trái với suy nghĩ của chị, thái độ của anh và Yến lại rất bình thản.
- Em bình tĩnh nghe anh nói đã.
Rồi anh bắt đầu kể. Rằng cách đây vài ngày Yến có gặp lại người tình cũ, cái kẻ bội bạc đã hắt hủi cô ngay trước ngày cưới ấy và ăn nằm với anh ta. Giờ thì Yến muốn trả thù, muốn "bổn cũ soạn lại", vác bụng bầu về ăn vạ anh ta. Yến không chắc mấy lần ân ái đó có "kết quả" không nên xin chồng chị "giúp" mình.
- Cô ấy xin một đứa thì anh cho... Đằng nào cũng thừa mà em - Chồng chị nói một cách điềm nhiên: Anh chẳng có tình cảm gì với Yến cả. Anh bắt cô ta mặc váy của em, làm tóc giống em để tưởng tượng đó là em mà thôi. Ngoài em ra anh không có tư tình với ai khác.
"Anh chẳng có tình cảm gì với Yến cả. Anh bắt cô ta mặc váy của em, làm tóc giống em để tưởng tượng đó là em mà thôi" (ảnh minh họa)
Chị nghe chuyện mà chỉ muốn phá lên cười lớn. Đây là câu chuyện nực cười nhất mà chị từng nghe. Chị đang muốn chửi mắng cho gã chồng đốn mạt của chị một trận thì nghe tiếng con khóc. Chị vội chạy sang bế con vỗ về. Lửa giận cũng tiêu tan. Ban nãy chị đã định nói ly hôn nhưng giờ, ôm con trong tay, chị không dám nghĩ tới điều đó nữa. Con chị còn quá nhỏ, chị thì vừa mới đi làm trở lại, chưa có gì ổn định, giờ gia đình mà còn gặp biến lớn nữa chị không còn biết nương tựa vào đâu.
Vòng tay của chồng từ sau ôm lấy chị, giọng anh nhỏ nhẹ:
- Em hãy tin anh. Là anh giúp cô ấy trả thù chứ anh hoàn toàn không có ý niệm gì khác. Em biết cô ấy đau khổ thế nào rồi đấy. Em yêu quý, thân thiết cô ấy bao lâu nay chắc em phải hiểu chứ... Mà cô ấy giúp đỡ anh bao nhiêu, việc nhà anh không có Yến em cũng vất vả mà...
Chị cắn chặt răng mình, gật đầu. Hãy coi như đó là chuyện tình một đêm, anh chỉ có người mua vui cho một đêm mà thôi... Anh vẫn là chồng chị, là bố của con chị...
Theo Phunutoday
Vợ lớn giọng quát tôi đầy khinh miệt: "Anh có gì mà đáng để nể"! Trong lúc nóng giận tôi bạt tai cô ấy. Vợ tôi bù lu bù loa khóc lóc chửi mắng tôi vũ phu, tệ bạc, gia trưởng... rồi lấy xe về nhà mẹ đẻ. Tôi làm thợ cơ khí ở một cơ sở đóng tàu. Vợ tôi làm quản lí ở nhà máy dệt. Chúng tôi lấy nhau được 8 năm và có hai...