Ức chế với cách tiêu tiền của vợ
Sẵn tiền chồng làm ra, vợ tôi chi tiêu bạt mạng. Đồ ăn mua về thường xuyên phải bỏ đi vì không còn hạn sử dụng.
Hai vợ chồng tôi cưới nhau cũng gần 10 năm, vợ tôi kém tôi 5 tuổi. Cưới xong, bố mẹ tôi mua nhà cho ở riêng, hiện chúng tôi đã có 2 con, một lên 3 và một lên 7 tuổi.
Làm được 4 triệu/1 tháng nhưng không tháng nào vợ không mua vài bộ quần áo hàng hiệu (Ảnh minh họa)
Tôi không phải là một người đàn ông keo kiệt, nhưng quan điểm của tôi về chi tiêu cũng rất rõ ràng, không quá tiết kiệm nhưng cũng đừng phung phí để trở thành lãng phí, bởi đồng tiền kiếm ra không phải dễ dàng.
Tôi làm việc cho một công ty của Nhật Bản đầu tư tại Việt Nam, so với mặt bằng thu nhập chung thì lương của tôi vào loại khá, (hơn 20 triệu/1 tháng), nhưng để có được mức thu nhập ấy tôi phải làm việc rất vất vả. Còn vợ tôi làm cho một cơ quan hành chính sự nghiệp, thu nhập chỉ 4 triệu đồng/ tháng.
Video đang HOT
Nhà cửa thì bố mẹ tôi đã mua cho, thu nhập của tôi cũng đủ lo cho vợ con cuộc sống tương đối, nên tôi cũng không đòi hỏi vợ phải lo lắng quá nhiều về chuyện kinh tế. Chưa bao giờ tôi so sánh thu nhập của mình đối với vợ. Thu nhập hàng tháng của tôi được bao nhiêu tiền tôi cũng công khai, giữ lại 2 triệu chi tiêu cá nhân còn đưa cả cho vợ giữ và chi tiêu.
Không biết có phải là vì không phải đồng tiền mình kiếm ra, nên không biết nỗi vất vả hay không mà tôi có cảm giác vợ tôi không biết cách tiêu tiền. Mỗi lần đi chợ, cô ấy mua đồ ăn tống đầy vào tủ lạnh, có lần ăn không hết, hết hạn tôi lại phải tự tay vứt bỏ đồ ăn ra thùng rác.
Nhiều lần thấy có quá nhiều xúc xích, phô mai, váng sữa,… cô ấy mua cho con ăn đã hết hạn sử dụng, tôi cố tình nói vợ dọn tủ lạnh, mục đích để tự cô ấy vứt đồ ăn đi cho cô ấy nhớ mà lần sau đừng mua nhiều, nhưng dường như vợ tôi không có ý thức phải rút kinh nghiệm. Nói ra thì vợ tôi lại cho rằng tôi keo kiệt, rồi sinh ra vợ chồng bất hòa nên tôi cũng không muốn đề cập nhiều.
Quần áo cũng vậy, vốn là người ưa hình thức, lúc nào cũng muốn mình phải đẹp, nên vợ tôi mua rất nhiều quần áo, mà toàn quần áo hàng hiệu. Có những bộ mua xong chỉ mặc 1-2 lần rồi chán, cô ấy lại chất đống trong tủ, rồi có khi giấu giếm mang đi cho ai đó, tôi mà có nói thì cô ấy nói cô ấy mua quần áo bằng tiền lương của cô ấy, không phải ngửa tay xin chồng, nhưng thử hỏi, lương mỗi tháng 4 triệu đồng lại không có khoản gì thêm, trừ xăng xe, điện thoại, ăn uống thì liệu có đủ không mà tháng nào đến kỳ lương vợ tôi cũng mua vài bộ quần áo mới?.
Tôi cũng nói với vợ chi tiêu khoản gì cứ chịu khó ghi ra giấy hoặc đánh ra máy tính để cuối tháng hai vợ chồng xem lại rồi rút kinh nghiệm, nhưng vợ tôi từ chối không làm, cô ấy nói thời gian đó dành để chăm con, chứ nghi từ 2.000 tiền rau ra giấy cô ấy không làm được. Nếu không tin tưởng vợ, cô ấy sẽ nhường cho tôi đi chợ và giữ tiền.
Cứ tình trạng này, sắp tới tôi cũng chỉ đưa cho cô ấy một phần thu nhập, còn giữ lại trong tài khoản, chứ tôi không yên tâm tý nào về cách tiêu tiền của vợ.
Theo Đất Việt
Làm dâu khó vậy sao các chị ơi
8 năm về làm dâu, tôi đã cố gắng hết sức nhưng nhà chồng chưa bao giờ hài lòng với tôi.
Tôi năm nay 34 tuổi, lấy chồng được 8 năm, chồng hơn tôi 2 tuổi, chúng tôi cùng là dân tỉnh lẻ ra thành phố học và yêu nhau. Ngày còn yêu, chồng dẫn tôi về ra mắt, bố mẹ chồng không phản đối, cũng chẳng tán thành. Yêu nhau hơn 1 năm thì chúng tôi làm đám cưới.
Ảnh minh họa
Cưới xong, chúng tôi thuê nhà trọ và làm việc tại thành phố, thi thoảng mới về quê. Thu nhập hai đứa còn thấp, nhưng tôi cũng cố gắng tiết kiệm, chi tiêu hợp lý để có thể tự xoay sở được cuộc sống của mình. Cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng thi thoảng về quê cũng có quà, và có vài đồng biếu bố mẹ chồng.
Bố mẹ chồng tôi ở quê, chỉ làm nông nghiệp nên cuộc sống chẳng dư dả, nên đồ đạc trong nhà vợ chồng tôi cũng đều sắm về, từ cái tủ lạnh, ti vi, hay cái bát cái đĩa tôi cũng đều tự tay chọn và mua về để bố mẹ chồng dùng.
Năm ngoái, vợ chồng tôi đã cố gắng, vay mượn mua được nhà riêng trên thành phố, nhưng thi thoảng cuối tuần rảnh, vợ chồng tôi cũng đưa con về quê thăm ông bà, cũng chưa bao giờ tôi tỏ thái độ hỗn láo với bố mẹ hay anh chị em nhà chồng. Vậy mà mọi người nhà chồng vẫn không ưng ý với tôi.
Nhất là mẹ chồng, bà luôn tỏ thái độ không hài lòng với tôi và thường xuyên đi nói xấu tôi với mọi người xung quanh, khi thì chuyện tôi ít nói, chuyện tôi không biết chăm sóc con cái, tôi không khéo nấu ăn,... chuyện đến tai tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ức chế.
Anh chị em nhà chồng cũng vậy, ai có chuyện gì tôi cũng giúp đỡ, dù chẳng ai giúp được tôi cái gì, nhưng mọi người vẫn thêu dệt đủ chuyện để nói xấu tôi, khiến cho mỗi lần nghĩ đến chuyện về quê là tôi cảm thấy sợ.
8 năm làm dâu, tôi thấy mình đã cố gắng hết sức để tự lo cho cuộc sống riêng của mình, để không làm phiền đến bố mẹ và anh em nhà chồng. Tôi cũng cố gắng để hòa đồng và thể hiện tình yêu thương với mọi người nhà chồng.
Nhưng tất cả những gì tôi cố gắng chẳng ai biết, chẳng ai hay, và cũng chẳng ai thèm quan tâm đến. Bây giờ tôi chẳng biết phải làm gì để hài lòng bố mẹ và anh em nhà chồng. Làm dâu khó vậy sao các chị ơi.
Theo Đất Việt
Ức chế vì con không được như mong đợi Dễ thường phải có đến trên 90% các bố, các mẹ kể về con cái theo kiểu: "Đứa thứ hai khác hẳn đứa đầu. Ghê gớm, ngang bướng, nghịch ngợm lắm". Cha mẹ sinh con trời sinh tính, những mẹ hai con có ai cảm thấy câu này đúng? Ảnh minh họa Ngày còn trẻ, mình lờ mờ nhận thấy điều này vì...