Ức chế vì láng giềng như cái ‘giếng làng’
Ối giời ơi là giời! Cái trò bệnh hoạn khốn nạn gì thế này? Tôi không kiềm chế được, tôi cầm gậy đ.ánh ông ta túi bụi. Tay tôi đ.ánh, mồm tôi la: “Này thì c.hửi bà này, này thì ném rác sang nhà bà này. Này thì gạ gẫm này. Đồ khốn nạn. Ối giời ơi là giời, ơi xóm giềng ơi sang mà xem nó s.àm s.ỡ tôi”…
ảnh minh họa
Một buổi tối, chồng tôi về nhà và thông báo rằng, sắp tới anh ấy sẽ đi làm ở một chi nhánh khác. Hy vọng anh sẽ sớm được về nhà với vợ con thôi, chắc là sau một năm. Tôi nghe chồng nói mà thấy bần thần quá. Một năm, tôi sẽ làm gì với đứa con nhỏ còn đang bú mẹ, với biết bao nhiêu điều ngổn ngang?
Tôi định ở nhà nuôi con, đến khoảng 2 t.uổi thì cho cai sữa rồi sẽ đi phỏng vấn xin việc. Vậy mà bây giờ anh ấy xa nhà, hy vọng là được về gần vợ con sau một năm, nhưng biết đâu thời hạn kéo dài hơn thì tôi xoay sở thế nào đây? Nhỡ khi con cai sữa, tôi đi phỏng vấn xin việc, chồng vẫn chưa về nhà, thì ai sẽ cùng với tôi đưa con đi gửi trẻ và đón con nếu những buổi chiều tôi đi làm về muộn. Nghĩ thế đã muốn khóc òa lên rồi. Chồng tôi dỗ dành, bảo anh đã làm thủ tục vay ngân hàng rồi, chúng mình sẽ mua một ngôi nhà trả góp cho em và con đỡ cảnh ở thuê trong lúc anh xa.
Mua nhà, vì không muốn ở chung cư, vừa đắt lại chật chội nên chúng tôi quyết định ra một xóm nhỏ ở ngoại thành. Nơi này trước đây người ta gọi là khu ‘vườn cam’, vì mấy chục hộ gia đình ở đây đều trồng cam xuất khẩu. Sau đó thì đô thị hóa, rồi cam và nông sản mất giá, người ta xẻ đất ra, bán cho các hộ gia đình trẻ. Giá không quá cao, so với chung cư thì diện tích có thể rộng gấp đôi ba lần mà chi phí chỉ hơn một nửa.
Chồng tôi vay t.iền, chỉ trong vòng một tháng đã chọn được một ngôi nhà ưng ý: Nhà xây hai tầng theo kiểu mới, hiện đại, rộng và thoáng. Có mấy cây cam của chủ cũ để lại, có vườn rau nho nhỏ. Như vậy là tuy không mất công chăm sóc, mỗi năm vẫn có chút hoa quả sạch cho con trẻ. Giá lại vừa phải, chồng tôi vui lắm, nhà vừa sang tên đổi chủ xong thì anh đến ngày phải ra sân bay rồi. Mẹ con tôi tiễn anh đi, bịn rà bịn rịn. Nhưng dù sao thì có ngôi nhà, tôi cũng cảm thấy mình được an ủi phần nào, đỡ vất vả hơn cái hồi phải ở nhà thuê.
Có điều tôi thấy, ở cái xóm ngoại ô này, những người hàng xóm sống đúng kiểu nông thôn cũ, hay để ý vặt, ưa tò mò. Đã thế họ lại nhiều thành kiến và đôi khi bênh vực nhau vô lý.
Đỉnh điểm của cái sự ‘chán’ là ngay cạnh nhà tôi có một ông hàng xóm vô cùng nát rượu. Sáng ra, trên tay ông ấy đã lăm lăm chai rượu tầm lít rưỡi. Trưa đến, chân ông ấy rung rung đá đá vào nhau. Chiều, ông sẽ ngủ, khoảng 4-5h tỉnh dậy, lúc vợ con đi làm ruộng làm vườn hết, ông mới bắt đầu c.hửi. Ông giống như Chí Phèo, c.hửi đất c.hửi trời, c.hửi tất cả mà lại không cụ thể đối tượng nào. Nhưng từ khi tôi chuyển về đây, ông bắt đầu… c.hửi tôi!
Video đang HOT
Tôi có làm gì đâu, tôi không sai gì cả, nên ban đầu ông c.hửi vu vơ, nào là ‘cái đồ vô học, cái quân mất dạy’, tôi mặc kệ. Như thế chán chê đến cả mấy tuần, ông cảm thấy tôi không bận tâm gì, thì bắt đầu kiếm cớ. Đầu tiên là những bịch rác lớn bé cứ từ vườn nhà ông bay vèo vèo sang cổng nhà tôi. Có bịch quăng lên cả ban công tầng hai.
Tôi không nói với ông, vì nghĩ, người say thì nói làm gì. Tôi sang nhà gặp vợ con ông để góp ý thì họ bảo, họ chịu thôi, có phải lúc nào cũng kèm cặp ông ấy được đâu. Tôi biết, cái gia đình ấy ‘cùn’ rồi, họ không bảo được nhau. Nên tôi cứ thấy rác nhà ông ấy ném sang thì tôi ném lại. Thế là bắt đầu một cái cớ to đùng để ông ấy c.hửi đích danh tôi.
Ông ấy réo tên tôi, réo họ hàng tổ tiên nhà tôi ra, c.hửi từ chiều đến đêm về sáng. C.hửi chán, ông ấy xông vào đạp cổng đạp tường, bật loa thùng chĩa thẳng sang cửa sổ tầng 2, nơi con bé con nhà tôi đang ngủ bỗng nhiên khóc thét. Ức quá, tôi vóng sang, hỏi ‘Ông làm cái gì đấy’ thì ông ấy bảo: ‘Tao phải dạy mày bài học, mày dám vứt rác sang nhà tao’.
Tôi không biết nói gì với kiểu người này, đành tìm đến những người làm trong tổ dân phố để trình bày. Mang tiếng là tổ dân phố thế thôi, nhưng họ thực ra cũng chỉ là những người nông dân, nói còn ngọng nghịu, hiểu biết về pháp luật thì hạn chế. Nhất là nặng về tình làng nghĩa xóm, thêm cái quan niệm ‘ma cũ’ thì được quyền bắt nạt ‘ma mới’ nên cứ mặc cho tôi trình bày. Họ chỉ bảo: ‘Thôi cái này mâu thuẫn hai nhà, về bảo nhau?!’. Đến đây, tôi ức muốn ói m.áu lên rồi ấy. Chồng xa, con nhỏ, mình tôi lăn lộn vất vả đủ điều, lại còn phải chống đỡ với ông hàng xóm nữa.
Nhưng rồi, chuyện còn tệ đến mức không thể tưởng tượng ra. Hôm ấy, tôi đang ru con ngủ, buổi tối nên nhà cửa xóm giềng im ắng lắm. Tự nhiên thấy có bước chân người nhảy ‘bịch’ xuống ban công. Tôi sợ thót tim. Không hiểu bọn trộm cắp liều lĩnh đang giở trò gì.
Tôi vội đặt con xuống giường, ra ngoài khóa cửa phòng ngủ lại, nhét sẵn chìa khóa xuống cái hộp ngoài phòng khách. Tôi phải khóa thế vì tôi đề phòng bọn trộm cùng đường, sẽ xông vào phòng ngủ làm hại con tôi. Tay cầm sẵn cái gậy to như cổ tay, lăm lăm ra cửa ban công tầng 2, chờ xem nếu trộm đẩy cửa vào, tôi sẽ đánh!
Khi tôi nhìn qua khe cửa thì thấy rõ người vừa nhảy vào ban công nhà mình là… ông hàng xóm say. Quan sát kỹ là ông ta chỉ có một mình và không mang vũ khí. Tôi bất thần rút chốt cửa nhà, lao ra ban công, định hô hoán ầm ỹ lên cho xóm giềng nghe thấy, thì bất ngờ ông ấy xông vào bịt miệng tôi.
Tôi cầm gậy lăm lăm trong tay thế mà không kịp đ.ập ông ấy cái nào. Ông ấy cứ thế ôm lấy tôi rồi ghét vào tai tôi, “suỵt suỵt, anh bảo này, suỵt suỵt”. Tôi giằng được ra, thấy ông ta “suỵt suỵt”, rồi chắp chắp tay như xin tôi đừng nói to. Tôi bình tĩnh lại, nghe xem thế nào, thì ông ấy bảo: “Em xa chồng, có thèm không? Anh thấy em ngon quá, hay là chiều anh tí? Chiều anh, mai anh không ném rác rồi c.hửi em đâu!”
Ối giời ơi là giời! Cái trò bệnh hoạn khốn nạn gì thế này? Tôi không kiềm chế được, tôi cầm gậy đ.ánh ông ta túi bụi. Tay tôi đ.ánh, mồm tôi la: “Này thì c.hửi bà này, này thì ném rác sang nhà bà này. Này thì gạ gẫm này. Đồ khốn nạn. Ối giời ơi là giời, ơi xóm giềng ơi sang mà xem nó s.àm s.ỡ tôi”…
Công an phường mời cả tôi và lão ta lên làm bản tường trình. Lão ta mồm năm miệng mười, bảo tôi gạ gẫm lão ta, bảo tôi xui lão ta trèo lên rồi giở giọng. Tôi cũng không vừa, tôi vốn là người có học, hiểu biết pháp luật cao hơn hẳn nên tôi trình bày ngọn ngành với công an. Hơn nữa, lão không có bằng chứng gì chứng minh được là tôi gạ gẫm. Sau vụ đó, lão bị phạt t.iền rất nặng. Mỗi lần vợ con lão nhìn thấy tôi là mặt hằm hằm, chừng như tôi làm hại cả gia đình họ. Nhưng đành vậy thôi, họ không bảo được nhau, nên để cho tôi “dạy”, thế là xứng đáng!
Theo Emdep
Nàng dâu trị giá “6 tỷ”
Cho đến giờ hàng xóm láng giềng vẫn không thôi đồn đại, châm biếm về chuyện bà Vân "bán" con trai để rước "cái bướu 6 tỷ" về nhà. "Cái bướu" ấy không ai khác chính là nàng dâu của bà.
Chẳng là dạo trước, có bà hàng xóm nói đến tai chuyện anh Quân - con trai của bà "trông ngời ngời là thế mà lại tán tỉnh 1 con bé xấu nhất cơ quan". Bà Vân nhất định không tin, còn cao giọng: "Tôi biết thằng Quân nhà tôi, nó chẳng yêu được hoa hậu thì nó cũng phải yêu Á hậu. Chứ chả đời nào nó lại thích 1 con bé không ra gì như lời bà nói đâu".
Dù khẳng định chắc nịch vậy nhưng bà Vân vẫn hơi lăn tăn suy nghĩ: "Lẽ nào nó lại trúng bùa bả gì?". Cho đến một hôm bà tình cờ bắt gặp Quân chở 1 cô gái có cái bướu ở sau lưng thì bà mới tá hỏa, gọi ngay Quân về để hỏi cho ra nhẽ.
"Con ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà lại để ý đến cái đứa con gái xấu xí đấy?" - bà hốt hoảng hỏi con trai. Thế rồi chả biết Quân thì thầm to nhỏ thế nào mà lát sau thấy giọng bà Vân chùng xuống: "Hôm nào con bảo nó về nhà ăn cơm để mẹ xem".
Ngay hôm sau, bà Vân được diện kiến luôn nàng dâu tương lai của bà. Riêng về phần hình thức, bà chấm điểm 0 nhưng trong bụng nghĩ thầm "để xem cô đối đãi thế nào với cái nhà này...".
Lý có đôi mắt một mí, viền môi thâm sì, làn da nhờ nhờ trắng không phải, đen cũng không. Cộng với cái bướu bằng quả trứng vịt trên vai làm vẻ ngoài của cô thật thảm. Nhưng được cái Lý rất biết cách lấy lòng người khác, quà cáp đắt t.iền mừng biếu bà triền miên. Chả thế mà bà Vân từ chỗ chê không tiếc lời giờ lại đi khoe nàng dâu tương lai tuy không đẹp người nhưng khéo nết với họ hàng, làng xóm.
Chuyện sau thì ai cũng biết. Hai tháng sau Quân và Lý kết hôn. Và nhờ có khoản t.iền hồi môn kếch xù của Lý mà nhà bà Vân mua luôn cái nhà hàng xóm rao bán bên cạnh với giá 6 tỷ đồng. Quân từ con xe máy số cà tàng nhảy phắt lên Camry bóng loáng. Cuộc đời sang một trang mới mà có nằm mơ bà Vân cũng chẳng dám nghĩ đến.
Mặc kệ hàng xóm có chê cười, ngụ ý bà bán con trai lấy "cái bướu 6 tỷ", bà vẫn rất vênh váo với thiên hạ "thà giàu bị chúng nó ghen còn hơn nghèo bị chúng nó khinh". Nhưng đúng là chẳng ai cười từ sáng đến tối được. Bà Vân hỉ hả chưa được bao lâu thì đời bắt đầu gặp nghiệp chướng.
Có ở chung với nàng dâu thảo hiền bà mới biết Lý có biệt tài buôn dưa lê có hạng. Con dâu bà suốt ngày kè kè điện thoại để tám chuyện với mẹ đẻ và bạn bè từ chuyện ăn uống đến chuyện phòng the, cứ bô bô trước mặt bà như chốn không người. Đã vậy, Lý lại lười chảy thây, ăn ở thì luộm thuộm, bẩn thỉu.
Ai đời con dâu đi làm cả ngày, vừa về đến nhà là lăn ra giường nằm ngủ, việc nhà chả bao giờ thấy động tay chân, quần áo giầy dép đi về là vứt tung tóe khắp nhà. Có hôm, bà dọn nhà còn phát hiện mấy cái quần chip với mấy đôi tất bẩn nhét trong gậm giường.
Đến bữa ăn cơm, bà Vân phải lên phòng gõ cửa giục giã con dâu mới dậy. Bà Vân bực mình lắm, tính dạy dỗ Lý mấy câu thì cô vỗ thẳng vào mặt mẹ chồng: "Con sinh ra không phải để hầu hạ người khác. Con ở thế quen rồi, mẹ không dọn được thì con thuê ôsin". Nói xong, Lý còn ngoáy đít lên phòng đóng cửa cái rầm làm bà Vân ức chế tột độ.
Anh con trai thấy vợ láo liền bảo: "Để tý con dạy nó!". Rồi chả biết anh dạy dỗ vợ kiểu gì, hôm sau thấy có bà ô sin đến để hầu hạ riêng cho Lý. Bà Vân thấy nàng dâu láo mà con trai mình lại không dạy được vợ thì ức chế vô cùng, lôi sềnh sệch Quân vào phòng riêng bàn kế dạy vợ: "Mày xem thế nào đi chứ, để cho vợ nó đè đầu cưỡi cổ thế à?". Quân to nhỏ với mẹ: "Kệ nó mẹ ạ! Hôm trước nó bảo đang định lên đời xe cho con xong cho con đứng tên luôn, thế mà bị con mắng nó, nó giận chẳng đả động gì nữa...". Bà Vân thấy hơi t.iền, lại gật gù: "Thôi, kệ nó vậy!". Tuy việc ai nấy làm, hồn ai nấy giữ nhưng mỗi khi nhìn thấy bà Vân là Lý lại thấy khó chịu, bực bội. Cô tìm kế đuổi mẹ chồng ra khỏi nhà.
Một hôm, thấy Quân lại nhỏ to với mẹ: "Hay là mẹ sang bên nhà cũ ở nhé! Vợ con nó bảo không thích ở chung với mẹ". Bà Vân giãy nảy lên: "Láo! Sao tao phải sang đấy ở? Con này mất dạy!". Quân lại ghé tai mẹ thì thầm: "Nó bảo mẹ sang đấy nó cho con đứng tên cái nhà này. Mẹ yên tâm, sau này của con hết, lúc đấy nó biết tay con!".
Bà Vân uất lắm, nghĩ tới nghĩ lui xem thiệt hơn thế nào. Giờ sang bên nhà cũ thì sợ hàng xóm cười chê, nhưng nghĩ đến viễn cảnh con trai mình có được tất cả, bà ngậm ngùi: "Thôi,mẹ lùi một bước để mày tiến hai bước vậy, xong thì mày tống cổ nó đi, mẹ ngán con này lắm rồi! Nó là con dâu mà hành xử cứ như &'mẹ' dâu ấy!". Quân gật gù tán đồng.
Dăm bữa sau, bà Vân qua nhà tìm con trai hỏi xem âm mưu đã thành công chưa thì bỗng nghe tiếng Lý đang oang oang trong phòng: "Ui giời! Bà ý bố láo với tao, tao đuổi sang nhà bên cạnh rồi, vỗ cho bà ý ít t.iền là im như thóc luôn. Ông Quân nhà tao cũng thế, khi nào làu bàu tao lại đ.ấm t.iền v.ào mồm thế là lại yêu vợ. Ông ý đang chờ tao sang tên cho cái nhà. Tưởng tao ngu, không biết âm mưu ông ý định tống tao ra khỏi nhà chứ, ngồi đấy mà nằm mơ đi!".
Bà Vân cứng họng, định vào tát cho Lý một cái cho hả, nhưng rồi bà lại quay gót đi về, mặt tím bầm. Bà hàng xóm thấy bà sát khí đùng đùng thì hỏi thăm có chuyện gì, bà Vân mặt hằm hằm, giọng rít qua kẽ răng: "&'Mẹ dâu nhà tôi vừa được nết vừa được người bà ạ!".
Theo PLXH
Chồng quay sang hắt hủi khi biết bác sĩ đỡ đẻ là người từng theo đuổi tôi nhiều năm Sau khi biết chính T đỡ đẻ cho vợ thì chồng tôi chẳng nói cảm ơn lấy một lời, hằm hằm bỏ về giục tôi dọn đồ ra viện ngay. Tôi hơi bất ngờ hỏi anh "bác sĩ bảo 10 rưỡi mới có giấy ra viện mà". Thì mặt anh đanh lại nói tôi muốn nấn ná ở lại để gặp T, để...