Ức chế bởi người chồng nhu nhược
Chồng tôi là một người đàn ông rất hiền lành, thậm chí quá nhu nhược, không bao giờ có ý kiến trong gia đình anh ấy cũng như gia đình riêng.
Chúng tôi kết hôn đã được 15 năm, có 3 cháu. Tôi năm nay 42 tuổi, chồng 47 tuổi. Nhiều lúc, tôi nghĩ mình lấy vợ chứ không phải cưới chồng… Tôi mệt mỏi quá.
Từ ngày lấy nhau, bọn tôi chỉ vài tháng ngủ chung, chuyện chăn gối một năm chắc được vài ba lần là nhiều. Chúng tôi đã sống ly thân ba năm nay còn ngủ riêng phòng đã 14 năm rồi. Tôi không còn biết tình cảm vợ chồng là như thế nào… Thời gian cứ thế trôi qua, khi cháu út đến tuổi đi học thì tôi mới có chút thời gian nhìn lại bản thân. Tôi buồn và cô đơn vô cùng, nhiều đêm nằm cạnh con chỉ biết khóc một mình. Tôi muốn chính thức ly hôn, nhưng nghĩ đến con quá quấn quýt với ba nó nên tôi chùng lòng, lại tiếp tục nuốt nước mắt ngược, sống giả tạo để mọi người được vui… Tôi trở nên ít nói, găt gỏng nhiều hơn.
Tôi đã đề nghị chồng dọn về nhà bố mẹ anh ấy một thời gian cho tôi bình tâm lại, coi sống xa nhau có được không, cho tôi có thời gian suy nghĩ lại. Anh ấy cố chấp không chịu… Anh càng níu kéo, tôi càng ghét và càng muốn tránh xa. Bây giờ tôi không còn tình cảm gì với chồng, chỉ thấy tội nghiệp một người đàn ông yếu đuối. Còn nhiều ức chế khác mà tôi không nói ra được nơi đây. Tôi rất khổ tâm, xin hãy giúp tôi có cách giải quyết tốt đẹp nhất.(Nguyễn)
Ảnh: twominuteparenting.com
Trả lời
Trong cuộc sống, thật khó ai có được tất cả các mặt đều tốt; người được mặt này thì mất mặt kia… Vì thế mỗi người đều chọn cho mình một thế mạnh để tồn tại. Có người có chồng linh hoạt nhưng lại gia trưởng, đánh vợ đánh con, mọi cái không cho ai chen vào và luôn cho mình là nhất; có người có chồng cờ bạc, rượu chè… Tất cả là tính cách, tâm lý mà có khi chính họ không nhận ra. Đã không nhận ra thì ta có nói thế nào, có tác động thế nào cũng khó mà thay đổi.
Video đang HOT
Bạn năm nay ở tuổi 42, kể ra cũng đã trải nghiệm cuộc đời khá dài, nếu tính theo mẫu số của can – chi thì bạn đã hơn 2/3 cuộc đời. Chồng của bạn ở tuổi 47 cũng là tuổi chững lại nếu như không là người năng động. Trong bối cảnh có ba người con thì phải nói con cái của các bạn là may mắn theo với những gì bạn kể về chuyện chăn gối vợ chồng. Các bạn đã có tới 14 năm ngủ riêng trong khi lập gia đình 15 năm thì có thể là nỗi bất hạnh của tình cảm đôi lứa.
“Bạn muốn chính thức ly hôn nhưng nghĩ đến con quá quấn quýt với ba nó nên bạn chùng lòng”, tức là bạn còn may mắn về giá trị gia đình. Chỉ cần “hết chùng lòng” thì kể như gia đình của bạn đã kết thúc. Cái khó khăn của bạn đang ở trong trạng thái tâm lý và cũng đủ bình tĩnh để “nói chồng dọn về nhà bố mẹ anh ấy một thời gian cho bạn bình tâm lại, coi sống xa nhau có được không”. Điều này vô tình bạn đụng đến “nỗi sợ hãi của anh ta” nên “anh ấy cố chấp không chịu… càng níu kéo”. Hiện tượng này thể hiện sự thất thế của anh ta. Chính sự thất thế này càng làm cho bạn “không chịu nổi” vì tâm lý bạn luôn mong muốn biểu tượng người chồng phải mạnh mẽ, quả quyết. Nhưng may cho bạn vì bạn còn có cảm xúc “chỉ tội nghiệp một người đàn ông yếu đuối”. Chính cái bạn thấy “tội nghiệp” mà chồng bạn đang phải gánh chịu là sức mạnh còn lại của anh ta.
Bạn hãy thay đổi quan điểm sống, hãy tập trung vào nuôi dạy con cái, tập trung vào làm từ thiện xã hội, vui chơi thể thao. Hãy tạo dựng nhóm bạn bè trong sáng, những lúc buồn hãy hát những bài hát vui, xem phim hài hước, thay đổi trang trí trong phòng ở, nhà ở có màu sáng nắng để tạo hưng phấn mới, từ đó cảm hóa người chồng theo bạn.
Chúc thành công.
GS.TS. Vũ Gia Hiền
Hội Khoa học Tâm lý & Giáo dục TP HCM
Theo VNE
Chán vì chồng lúc nào cũng cung kính vợ
Người ta bảo, chồng ghê gớm thì vợ sợ, vợ hãi, nhưng mà đúng là, một người chồng quá nhu nhược, lúc nào cũng tỏ ra sợ vợ, hay cung kính vợ thì quả thật khiến người vợ còn chán hơn.
Dù gì, trong một gia đình, người chồng vẫn nên đóng vai trò qua trọng, trụ cột. Một người chồng có trách nhiệm, biết kiếm tiền, biết lo lắng mọi việc cho gia đình, dù sao cũng là người chồng mà bất cứ người vợ nào cũng cần. Đơn giản là đừng quá gia trưởng, bảo thủ thì vợ nào cũng yêu, cũng thích...
Nhưng, với cương vị của tôi, một người vợ có một người chồng gần như không có chính kiến, lúc nào cũng chỉ biết nghe lời vợ, nhu nhược, thậm chí là sợ vợ, cung kính vợ, tôi có chút chán nản. Thật ra, nhiều người bảo tôi được voi đòi tiên, có chồng hiền lại còn không biết quý trọng. Đúng vậy, người ngoài nghĩ thế là đúng nhưng chỉ có người trong cuộc như tôi mới hiểu được cái sự, chồng hiền là như thế nào...
Hiền thì tôi không nói làm gì. Nếu như anh chỉ hiền không, chỉ biết đi làm, về nhà ăn cơm với vợ con, không thích nhậu nhẹt, không thích giao du này kia, ít nói chuyện với người lạ thì tôi có thể cho là hiền. Nhưng cái sự hiền của anh thái quá, hiền đến mức nhu nhược.
Thật ra, nhiều người bảo tôi được voi đòi tiên, có chồng hiền lại còn không biết quý trọng.(ảnh minh họa)
Mỗi lần gia đình có việc gì lớn, tất cả đều đến tay vợ. Từ chuyện bố mẹ anh mua nhà cửa, đất đai, muốn hỏi ý kiến của con trai, con dâu, anh cũng tặc lưỡi &'cái này anh chẳng biết gì đâu, em cứ tự mà quyết'. Nếu mà anh có nói gì xong rồi tôi phản bác, anh chẳng cãi lại, cũng không nói lại, anh chỉ bảo, &'nếu vậy thì em cứ quyết đi'.
Đôi khi tôi muốn nghe những câu như &'theo anh là phải thế này, em phải làm thế này thì mới hợp lý. Anh không thích ý kiến của em...' thì đã tốt. Đằng này, anh chẳng nói gì, tôi mà có ý kiến thì y như rằng, anh lại chẳng dám bảo vệ ý kiến của mình, bảo tôi cứ làm theo ý của tôi.
Nhiều khi về nhà anh, tôi ngại bố mẹ hay họ hàng nhà anh nói tôi là người thế này thế kia. Vì chính anh cũng tỏ ra cung kính vợ trước mặt người khác. Mỗi lần có chuyện gì là anh lại bảo &'cứ để vợ con quyết, vợ nói gì thì con theo ấy, nhà này, vợ con giỏi hơn con, quyết được hết mọi việc'. Không biết trong câu nói của chồng có hàm ý gì không nhưng mà nghe như vậy, một là bố mẹ chồng nghĩ về tôi không hay, hai là tôi cũng cảm thấy không thoải mái, ái ngại với họ.
Nhiều khi về nhà anh, tôi ngại bố mẹ hay họ hàng nhà anh nói tôi là người thế này thế kia. Vì chính anh cũng tỏ ra cung kính vợ trước mặt người khác. (ảnh minh họa)
Tiền hàng tháng chồng đưa cho tôi. Tôi hỏi chồng lương bao nhiêu, anh trình cả bảng lương cho tôi xem. Việc này là tốt, không sao. Nhưng mà, có lúc tôi đi làm về, anh cứ thật nhanh nhẹn chạy ra nào là hỏi han đủ thứ trên đời, em có mệt không, có thích ăn cái gì không để anh mua. Rồi tôi hễ bực mình một cái là anh lại co rúm người, không nói gì nữa vì sợ tôi giận. Tôi bực lây vì thái độ của anh nên quát &'anh thích ăn gì thì tự đi mà mua, em không thích', thế là anh lại lủi thủi đi vào nhà. Giá như lúc đó anh gằn giọng với tôi &'người ta quan tâm lại còn vẽ chuyện, không ăn thì nhịn...' có khi tôi còn thấy nể chồng...
Anh chẳng bao giờ dám quyết định một việc gì. Đến cái việc cỏn con, anh cũng phải gọi về cho tôi, hỏi xem tôi có đồng ý hay không thì mới dám làm. Tôi không thích mình trở thành người chồng trong gia đình này. Nhiều người không hiểu, còn tưởng tôi bố tướng trong nhà, bắt nạt chồng. Thật ra tôi nào muốn vậy.
Tôi mong chồng tự quyết, mong anh có chính kiến, mong anh quát nạt tôi biết bao. Cứ nghĩ đến chuyện biếu bố mẹ vài trăm nghìn anh cũng hỏi tôi, tôi lại thấy phiền lòng. Tôi nào phải là mụ đành hanh, nào phải một người vợ không biết điều đâu mà anh làm thế. Việc này nhỡ ai đó nghe được thì có phải họ nghĩ tôi là đứa con dâu không ra gì, ki ke với mẹ chồng?
Tôi mong chồng tự quyết, mong anh có chính kiến, mong anh quát nạt tôi biết bao. Cứ nghĩ đến chuyện biếu bố mẹ vài trăm nghìn anh cũng hỏi tôi, tôi lại thấy phiền lòng. (ảnh minh họa)
Bao nhiêu lần đi chơi cùng bạn bè, lúc nào anh cũng tỏ ra cung kính tôi. Chồng cung kính vợ thật chẳng hay ho gì trước mặt người khác, nhất là đồng nghiệp. Thật ra, ai cũng muốn chồng mình quan tâm, nhưng quan tâm cũng phải tùy chỗ, tùy lúc. Chồng cứ trước mặt bao nhiêu người nịnh vợ, gắp thức ăn cho mình vợ trong khi có bao nhiêu chị em ngồi xung quanh, chồng chẳng bận tâm. Hỏi em ăn gì anh gắp, anh bóc tôm này nọ, làm tôi phát ngại với mọi người. Rồi cứ bảo, em có ăn được không, có ngon không... Nản luôn chồng!
Buồn bực nhất là, sau mỗi lần tôi làm việc gì cho anh là anh lại nói câu cám ơn. Ngay cả trong các cuộc điện thoại, tôi bảo anh cứ làm theo ý anh, ý là tôi không muốn can thiệp vào anh lại cung kính &'anh cám ơn vợ nhé' làm tôi nổi da gà. Vợ chồng thì việc gì phải cám ơn nhau như thế. Đã gần gũi nhau bao năm nay lại còn ơn huệ, khách sáo vậy nên bảo sao, lúc nào tôi cũng thấy cả chồng và vợ đều có khoảng cách. Dù rất gần nhau nhưng vẫn thấy xa xa. Tôi buồn lắm, phải chăng cuộc sống này có quá nhiều thứ mà con người ta muốn? Hay là tôi đòi hỏi quá đáng, cầu toàn quá về chồng của mình, phải không?
Theo Khampha
Điểm chung của những ông chồng bị vợ chán Không quan tâm đến tâm trạng của vợ, hào phóng trên bàn nhậu nhưng quên đóng góp tài chính cho gia đình, hứa hão... là điều mà các bà vợ ngán ngẩm ở chồng. Khi lập gia đình, nhiều nam giới tự nhận là trụ cột, tự cho phép mình có quyền tự quyết mọi việc và và ít quan tâm đến ý...