Uất tận cổ vì chồng vô tâm, ngồi xuống mâm cơm món nào ngon là ăn hết sạch
Tắm rửa cho con xong, vào nhìn mâm cơm đã tanh bành, không còn thứ gì, tôi ứa nước mắt. Cảm xúc uất ức trào lên tận cổ… Chồng như thế này, có thể coi là yêu thương vợ được không?
Người ngoài nhìn vào, chắc hẳn ai cũng nghĩ không cô nào sướng như tôi. Chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà nên có bao nhiêu của cải, bố mẹ đều dành cho hai vợ chồng tôi hết.
Chồng tôi đi làm, lương tháng cũng khá. Hàng tháng, anh đều đưa cho vợ để đảm bảo chi tiêu sinh hoạt. Đã vậy, mọi người đều bảo chồng tôi hiền, ai nói gì cũng cười hề hề. Khu phố nhà tôi còn bình bầu, tôi là bà vợ “sướng nhất quả đất”.
Nhiều lúc, tôi cũng tự trấn an, động viên mình như vậy cho đỡ tủi thân. Thực sự, mỗi người đều có một cái khổ riêng nhưng nỗi khổ của tôi chẳng biết phải nói ra thế nào. Bởi nếu tôi kể, thiên hạ chắc nghĩ tôi là loại đàn bà không ra gì, còn tranh giành cả miếng ăn với chồng… Nhưng thử hỏi, vợ chồng sống với nhau, mà người chồng như vậy, ai mà không tủi thân, không uất ức cho được.
Nỗi khổ tâm không thể nói ra khi lấy phải ông chồng ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình (Ảnh minh họa)
Chồng tôi rất ít khi làm việc nhà. Anh lúc nào cũng viện lí do đi làm về muộn, mệt, với lại không quen vì từ bé được bố mẹ chiều để trốn tránh. Tôi chán lắm, nhưng nghĩ thôi, bù lại chồng cũng chịu khó đi làm, đưa tiề.n cho vợ nuôi con, không cờ bạc, rượu chè, gái gú… cũng là hơi khối gã đàn ông khác rồi. Tuy nhiên đúng là, sức chịu đựng của con người có hạn.
Nỗi tủi hờn của tôi đến từ việc chồng quá vô tâm, lại tham ăn. Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình. Là người phụ nữ trong gia đình, tôi cũng rất chú trọng việc cải thiện bữa ăn cho chồng con. Mặc dù công việc cũng bận nhưng hôm nào tôi cũng kì công, nấu nướng kĩ càng, nhiều món ăn ngon để chồng con được vui. Vậy mà… chồng chẳng nghĩ gì đến công sức của vợ.
Nhà có con nhỏ, trước mỗi bữa cơm, tôi dọn ra, rồi phải đi rửa chân tay cho con… Cứ xong việc ngồi xuống mâm thì chồng tôi đã ăn bằng sạch. Cứ món gì anh ấy thích là ăn hết, không nghĩ đến phần vợ một miếng nào. Trong đĩa thức ăn, miếng nào ngon thì anh ấy lựa, còn để lại những miếng chẳng ra gì. Nhìn mâm cơm tơi tả, trong khi mình còn chưa kịp ngồi xuống ăn, tôi ức ứa nước mắt.
Cứ món gì anh ấy thích là ăn hết, không nghĩ đến phần vợ một miếng nào. Trong đĩa thức ăn, miếng nào ngon thì anh ấy lựa, còn để lại những miếng chẳng ra gì. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chồng tôi cứ thấy vợ nấu xong cơm là bê ra, chén trước, không nghĩ đợi ai, phần ai. Ăn xong, là lên ghế nằm xoa bụng, kêu trời là no quá, tức bụng quá…
Những lần đầu tôi cố nhịn, nhưng rồi lâu không chịu được nữa, tôi bảo thẳng. Tưởng chồng tôi phải ngại, phải xấu hổ nhưng anh tỉnh bơ: “Anh đi làm về muộn, hai mẹ con em cứ lề mà lề mề làm những cái việc gì không biết. Anh ăn trước cho đỡ đói. Đàn ông đi làm đói lắm chứ em tưởng à”.
Tôi trách việc anh ăn không để ý đến ai, không phần vợ phần con đến một miếng thì anh lại cho rằng tôi tham ăn, ích kỉ: “Em hay nhỉ, có miếng thức ăn cũng so đo, tính toán với chồng. Em thích thì cứ nấu nhiều lên, tha hồ mà ăn sao phải đi tị nạnh với chồng có miếng cơm…”
Bữa cơm là sự họp mặt gia đình, quây quần bên nhau vui vẻ, nhưng với tôi, bữa cơm nào cũng đầy uất nghẹn vì chồng quá vô tâm. (Ảnh minh họa)
Thế là từ người chịu thiệt, tôi thành kẻ ích kỉ. Vấn đề không phải ở chỗ tôi tính toán miếng ăn mà cảm thấy không được tôn trọng, không được chồng nghĩ đến. Vợ vất vả nấu bữa cơm lên, chồng không đợi được lấy vài phút để ăn cùng.
Đã vậy còn không biết nhìn trước nhìn sau, ăn bằng sạch. Lắm hôm tôi ngồi xuống, mâm cơm chỉ còn chỏng gọng mấy cọng rau, bị anh gạt đi gạt lại, đĩa thức ăn cũng nhoe nhoét do anh bới tìm miếng ngon ăn trước. Ngán ngẩm, ức chế, tôi bê mâm bát đi rửa vì ăn bực tức đã đủ no rồi.
Tôi góp ý với chồng nhiều lần cũng chẳng được. Lắm hôm, không còn cách nào khác, tôi phải để lại một chút thức ăn trong nồi, bê mâm ra trước, lát sau chồng ăn xong mình mới đổ thêm ra chứ không chẳng còn gì mà ăn. Bữa cơm là sự họp mặt gia đình, quây quần bên nhau vui vẻ, nhưng với tôi, bữa cơm nào cũng đầy uất nghẹn vì chồng quá vô tâm.
Theo Eva
Bức ảnh trên tay cha và thông điệp quý giá về tình cảm gia đình dành cho những ai đang mải sống "gấp"
Hãy đối xử tốt với cha mẹ khi còn thời gian và cơ hội!
Câu chuyện về bức ảnh gia đình
Giám đốc công ty nọ là một người vô cùng bận rộn, hàng ngày anh luôn tất bật với công việc đến nỗi chẳng có thời gian quan tâm đến chuyện gì khác. Một ngày kia, thư ký báo mẹ anh gọi đến. Do còn vướng cuộc họp, anh chẳng hề nghĩ ngợi mà yêu cầu cô thư ký bảo mẹ gọi lại sau. Không lâu sau, bà lại gọi cho anh. Anh bắt máy rồi cũng chỉ vội vã trò chuyện dăm ba câu với mẹ, thậm chí còn quên luôn mai là sinh nhật cha. Anh báo với mẹ rằng mình không thể dự sinh nhật cha do có chuyến công tác xa.
Đừng để cha mẹ phải cô đơn lẻ bóng (Ảnh minh họa)
Khi trở về, anh nhận được cuộc điện thoại bất ngờ, vội lao ngay đến bệnh viện. Chứng kiến người cha già yếu đang bất tỉnh trên giường bệnh, anh đa.u đớ.n gọi tên ông. Mẹ liền đưa vào tay anh cuốn album mà cha chưa kịp gửi cho anh thì đổ bệnh. Nhìn vào những bức ảnh xưa và nay, nước mắt anh chợt rưng rưng. Vẫn nơi chốn ấy, cảnh vật ấy nhưng trong quá khứ là hình ảnh cả gia đình quây quần đầm ấm còn ở hiện tại chỉ có bóng dáng cô quạnh của cha mẹ già. Người làm con là anh hóa ra lại vô tâm đến thế...
Anh nhận ra mình đã sai lầm rồi, dù anh có kiếm được bao nhiêu tiề.n của thì cũng không thể bù đắp cho cha mẹ, cái họ cần là anh ở bên họ dù chỉ một chút thôi. Anh vội vàng hủy mọi lịch trình trong sự ngỡ ngàng của cha mẹ và cô thư ký, anh quyết định từ nay sẽ tận dụng thời gian để ở cạnh mẹ cha càng nhiều càng tốt. Chỉ có như vậy, cuộc đời về sau anh mới không phải hối tiếc.
Đừng lấy bận rộn làm cái cớ để thờ ơ với người thân
Cuộc sống hiện đại khiến chúng ta đôi khi trở thành những con robot vô cảm chỉ biết chạy đua với công việc mà chẳng để tâm đến điều gì khác. Những người trẻ chúng ta thường có suy nghĩ rằng cha mẹ ở sát bên ta, muốn trò chuyện hay chăm sóc lúc nào chẳng được còn công việc thì không thể trì hoãn, cơ hội thăng tiến trong sự nghiệp thì không thể để vụt mất.
Cha mẹ từng yêu thương và dành nhiều thời gian ở bên bạn, vậy bạn có thể làm điều tương tự?
Cứ thế cứ thế, chúng ta bị cuốn vào vòng xoáy tiề.n tài danh vọng mà lãng quên mất giá trị của hai tiếng "gia đình", quên mất rằng cha mẹ cũng cần được quan tâm, sẻ chia. Hãy nhớ lại xem ngày bạn còn nhỏ, cha mẹ đã dành thời gian chăm sóc, quan tâm đến bạn từng li từng tí như thế nào để rồi khi trưởng thành, thực hiện điều tương tự với mẹ cha cũng là nghĩa vụ quá khó khăn với bạn.
Bạn cứ lao ra ngoài xã hội như con thiêu thân, có bao giờ bạn thử dừng lại một chút để tự hỏi rằng: "Liệu có phải mình dành quá ít thời gian cho cha mẹ hay không?". Đó là câu hỏi mà ai cũng có thể trả lời được ngay nhưng có bao nhiêu người sẽ dừng lại để quay về dành thời gian bên mẹ cha và bao nhiêu người dù day dứt nhưng vẫn tiếp tục lao đi vun vút, chẳng quay đầu lại?
Liệu bạn còn có thể ở bên cha mẹ bao lâu nữa?
Trên con đường tranh đấu mang tên "cuộc đời" ấy, bạn có thể không muốn dừng lại nhưng đôi lúc hãy quay đầu lại để thấy bóng dáng cô độc của cha mẹ già khi chẳng có con cái ở bên, để thấy tiếng thở dài bên mâm cơm đầy món ngon nhưng đã nguội lạnh từ lâu, để thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt già nua khi chứng kiến gia đình người ta sum họp vui vẻ.
Thời gian của bạn còn nhiều nhưng cha mẹ thì không
Thời gian là nguồn tài nguyên vô hạn nhưng nó lại hữu hạn đối với mỗi con người trong cuộc sống này. Bạn cho rằng mình còn nhiều thời gian, lo cho sự nghiệp trước rồi sẽ báo hiếu mẹ cha, thế nhưng thời gian của họ thì sao? Liệu họ có chờ được đến khi bạn công thành danh toại, áo gấm vinh quy để mang đến cho họ cuộc sống sung túc, đầy đủ không?
Nhà lầu, xe hơi, cơm ngon, áo đẹp không phải cái họ cần, cũng chưa bao giờ là cái họ muốn. Người cha, người mẹ ấy chỉ mong bạn ở cạnh để tận hưởng không khí đầm ấm của gia đình. Họ đã không còn nhiều thời gian nữa rồi, họ chỉ muốn tận dụng những giây phút ít ỏi ấy để ở bên người họ yêu thương mà thôi. Và người ấy là bạn. Vậy bạn sẽ đáp ứng mong muốn nhỏ nhoi ấy của họ chứ?
Dành thời gian cho gia đình để chẳng phải hối tiếc về sau
Sự nghiệp rất quan trọng đối với mỗi chúng ta nhưng gia đình cũng đáng trân trọng không kém. Không phải vì nó luôn hiện hữu ở bên, nó thuộc quyền sở hữu của bạn mà bạn thờ ơ, không coi trọng nó đâu bạn tôi nhé! Tiếng Anh có câu thành ngữ rất hay: "Do not take something for granted" - Đừng coi một điều gì đó là lẽ dĩ nhiên trong đời. Bất kỳ thứ gì trong đời này dù là thân thuộc hay gắn bó với bạn đến đâu, nếu bạn không biết trân trọng thì rồi một lúc nào đó, bạn sẽ phải hối hận.
Hãy chăm sóc, ở bên cha mẹ khi còn có cơ hội
Tôi đã đọc được ở đâu đó rằng những điều quan trọng trong cuộc sống của chúng ta cũng giống như những quả bóng, trong đó sự nghiệp là quả bóng cao su còn gia đình là quả bóng làm từ thủy tinh. Bạn có hiểu thông điệp phía sau đó không? Khi bạn ném trái bóng cao su xuống đất, nó sẽ rơi nhưng rồi lại nảy lên. Còn quả bóng thủy tinh, một khi bạn lỡ tay đán.h rơi, nó sẽ vỡ tan. Lúc ấy bạn có tiếc nuối cũng đã muộn.
Những thứ quý giá nhất trên đời thường là những thứ dễ mất đi nhất. Vì vậy, hãy trân trọng hai tiếng "gia đình" thiêng liêng, đừng thờ ơ với những người ta yêu thương. Tình yêu của bạn dành cho mẹ cha có lớn đến đâu mà bạn chẳng có cơ hội để biểu hiện thì tất cả đều trở nên vô nghĩa. Hãy tự nhắc nhở bản thân sắp xếp công việc và những thú vui cá nhân thật hợp lý để dành thời gian cho cha mẹ, để ở bên chia sẻ, lo lắng, quan tâm cho họ. Chỉ có như vậy, mẹ cha mới có những ngày tháng hạnh phúc cuối đời và bạn chẳng bao giờ phải hối hận về sau.
Theo Baoduhoc
Đàn bà à, đừng làm cái bóng bên cạnh chồng nữa Nhiều phụ nữ sau khi kết hôn đã biến thành những con người khác hẳn. Bước vào hôn nhân, họ tự thu hẹp cuộc sống của chính mình. ảnh minh họa Từ bỏ những thú vui, những sở thích để chuyên tâm làm một người phụ nữ đảm đang, suốt ngày chỉ biết vun vén cho hạnh phúc gia đình. Họ như con...