Uất nghẹn khi nhận ngay cái tát đau điếng của mẹ chồng trong đêm tân hôn
Ai cũng khen tôi lấy được chồng có nhà khang trang, bố mẹ lại còn có xe hơi tiền tỉ để đi lại, nhưng nào ai biết được rằng, đó chỉ là vẻ bề ngoài, họ đâu biết tôi bị gia đình chồng coi khinh ra mặt.
Ngày tôi về ra mắt gia đình anh, khi đó, bố mẹ anh rất tốt với tôi, họ khen tôi là cô gái ngoan, hiền xinh đẹp. Đặc biệt, ngày hôm đó, mẹ anh còn tặng cho tôi một chiếc khăn tay, bà nói tôi trắng nên rất hợp với chiếc khăn đó. Sau hôm ra mắt, thi thoảng bà còn nhắn tin rủ tôi đi mua sắm, chạy bộ cùng bà.
Nhưng rồi sau ngày dạm ngõ, bà có thái độ khác hẳn với tôi. Bà nói, gia đình tôi dù bố mẹ có lương hưu, nhưng bố tôi lại nghiện rượu, còn mẹ tôi ốm đau bệnh tật suốt như thế, liệu anh lấy tôi có khổ hay không. Chưa kể, bà còn hỏi thẳng anh rằng: “Cưới nó, con có lo nổi cho 2 đứa em nó ăn học không?”.
Dù thế, anh vẫn kiên quyết đòi cưới bằng được tôi, mặc cho mẹ anh cấm cản. Xin nói thêm, gia đình anh bố mẹ đều là dân kinh doanh, nên gần như mọi thứ đều quy ra tiền, nhìn đâu bà cũng chỉ hỏi tiền.
Ngay cả chuyện chụp ảnh cưới, thuê nhà hàng, hay mua nhẫn cưới bà cũng can thiệp khi nói: “Những cái này là là của chung, nên cả 2 đứa cùng góp vào mà mua, cho có trách nhiệm, và nó ý nghĩa hơn”.
(Ảnh minh họa).
Có lúc quá mệt mỏi, tủi thân, tôi chỉ muốn dừng cuộc hôn nhân này lại, nhưng anh lại ôm tôi, động viên tôi, anh nói tôi cố gắng rồi mọi chuyện sẽ ổn. Cứ tưởng mọi chuyện rồi sẽ qua đi, đám cưới của chúng tôi được diễn ra suôn sẻ, nhưng rồi đêm tân hôn, tôi không thể ngờ, mẹ chồng tôi lại nói những lời cay nghiệt thế.
Video đang HOT
Ngày cưới, gia đình tôi ai cũng khen tôi lấy được chồng có nhà khang trang, bố mẹ lại còn có xe hơi tiền tỉ để đi lại, nhưng nào ai biết được rằng, đó chỉ là vẻ bề ngoài, họ đâu biết tôi bị gia đình chồng coi khinh ra mặt.
Ngay đêm tân hôn, khi vợ chồng tôi ngồi liệt kê tiền mừng cưới, tôi có đùa chồng rằng, tiền mừng cưới để tôi đút sổ ngân hàng, góp tiền mua xe hơi đi làm. Khi đó, mẹ chồng đứng sau lưng tôi, bà nói rằng: “Cô giỏi nhỉ, vừa về nhà chồng được mấy tiếng đã tính chuyện gom tiền mừng cưới mua xe”.
Tôi quá bất ngờ vì sự có mặt của mẹ chồng nên không kịp nói gì. Bà đi lại trước mặt tôi, tay cầm đĩa đựng trầu hỏi khi tôi lấy chồng, bố mẹ tôi có trao cho tôi của hồi môn là gì ngoài 2 chỉ vàng trong đám cưới nữa không?
Nghe thế, tôi nóng mặt, chồng tôi anh vẫn ngồi im lặng. Bà bắt đầu gắt gỏng với tôi: “Chẳng nhẽ không có gì nữa sao? Thế họ hàng bên đó cũng chẳng ai trao gì à?”.
Lúc đó, tôi đứng dậy, nhìn bà rồi phản ứng quyết liệt: “Bố mẹ con dù ốm đau bệnh tật nhưng họ đã gắng nuôi con ăn học nên người rồi, con nghĩ đó là món quà quý giá nhất mà con nhận được. Vì thế, mẹ đừng quá đề cao vật chất, tiền đâu phải là tất cả hả mẹ”.
Nghe tới đó, mẹ chồng cho tôi cái tát đau điếng: “Quá láo, mới về nhà chồng đã lên mặt dạy khôn mẹ chồng. Con trai, con xem, con cưới được người vợ tốt chưa? Con đã sáng mắt ra chưa hả?”.
Nói rồi, bà chỉ thẳng vào mặt tôi: “Nghe cho rõ đây, cô đừng có láo. Đã như vậy cô hãy trả lại dây chuyền, nhẫn, và kiềng tôi trao lúc trong đám cưới đây. Cô không quan trọng tiền, không quan trọng vật chất cơ mà”.
Trước những lời cay nghiệt của mẹ chồng, tôi đã trả hết toàn bộ nhẫn cưới, vòng vàng cho mẹ chồng, lòng tôi cảm thấy đau đớn vô cùng, tôi vừa bị mẹ chồng xúc phạm, bà nói tôi như một kẻ chẳng ra gì.
Chồng tôi khi đó, cũng chỉ biết bảo mẹ mình về phòng nghỉ ngơi, anh nói đó là sự hiểu nhầm và xin lỗi mẹ mình. Tôi biết anh cũng khó xử, nhưng vẫn không giấu nổi tủi nhục.
Hơn 3 tháng trôi qua, tôi cũng đã cố gắng để hòa hợp với mẹ chồng, nhưng dường như thật khó khăn. Mẹ chồng tôi ngày càng tỏ ra cay nghiệt khi bà suốt ngày chỉ nói chuyện tiền nong, đóng góp. Nhưng những khi đó, bà tuyệt nhiên không bao giờ để ý tới ý kiến của tôi, bà gạt tôi ra khỏi mọi cuộc họp gia đình.
Giờ tôi buồn lắm, liệu tôi có sai khi phản ứng như thế với mẹ chồng hay không? Giờ tôi phải làm sao để giải quyết mâu thuẫn này đây? Tôi thật sự cảm thấy bếc tắc quá, xin hãy giúp tôi.
Theo Afamily
Uất nghẹn vì vợ chồng vẫn còn ở nhà thuê, bố mẹ chồng bắt góp 200 triệu cho em chồng mua nhà
Huyền nhìn con trai ngủ say trên giường, uất nghẹn dâng đầy trong cổ họng. Cô nghẹn ngào thốt lên: "Anh lo nhà cửa cho em gái anh, sau đó lo xây nhà cho em trai anh có nơi ăn chốn ở khang trang, rồi anh để con trai anh cả đời này đi ở nhà thuê phải không?"
Huyền và Thiện đều là người tỉnh lẻ lên thành phố học tập rồi ở lại làm việc. Sau khi kết hôn, hai vợ chồng vẫn phải đi thuê nhà. Hai người vẫn đùa nhau, kế hoạch 5 năm lần thứ nhất sẽ là thêm cho gia đình một thành viên nhỏ, còn chắc phải đợi đến kế hoạch 5 năm lần thứ hai mới có thể tậu được một nơi để an cư. Nhà đất ở thành phố đông dân này quả thực đắt đỏ, mà lương của hai người cũng chẳng nhiều nhặn gì cho cam, trong khi lại có hàng ti tỉ thứ cần chi tiêu.
Bố mẹ Thiện ở dưới quê, vì Thiện là con trai trưởng trong gia đình nên dù bố anh có lương hưu, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của ông bà không đến nỗi thiếu thốn, nhưng vợ chồng cô vẫn dành một khoản nhỏ biếu ông bà hàng tháng. Ông bà cũng hay gọi điện lên, nói thích món này món kia, Huyền đều lưu tâm thỏa mãn yêu cầu của hai người. Đôi lúc cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng rồi Huyền nghĩ bố mẹ cũng già cả rồi, còn sống với con cháu được bao lâu nữa, tính toán với các cụ làm gì.
Nhưng mới đây, bố chồng Huyền điện lên, nói em gái Thiện đang muốn mua nhà ra riêng vì bất hòa với bố mẹ chồng của em ấy. Đằng kia không chịu cho khoản tiền nào, mặc vợ chồng em tự xoay sở. Theo ý bố chồng cô là vì thế cho nên vợ chồng cô em chỉ còn trông đợi vào đằng nhà ngoại. Mẹ chồng Huyền nói chêm vào, bảo ông bà đã bàn bạc kĩ lưỡng. Căn nhà em định mua có 400 triệu thôi, nhà ở quê không cao lắm, mà vợ chồng em ấy có 100 triệu rồi. Ông bà đi vay mượn cho 100 triệu nữa, còn lại 200 triệu thì nhờ cả vào vợ chồng anh cả, tức cũng chính là vợ chồng cô!
Huyền ở bên cạnh nghe mà như sét đánh ngang tai. Thiện chưa kịp nói gì thì bố chồng cô đã chặn đứng tất cả: "Con là con trưởng, trách nhiệm của con là phải chăm lo, đùm bọc các em của con. Bố mẹ già rồi, giờ không làm lụng, lo lắng được gì nữa, trông cậu hết vào con đấy!". 200 triệu? Huyền chán nản nghĩ. Ông bà tưởng đó là 2 triệu à, cứ thế thẳng tay áp đặt mà không biết vợ chồng cô có hay không? Tất nhiên nếu vợ chồng cô giàu có dư dả thì giúp đỡ, kể cả cho không em gái Thiện cũng không phải không thể, chẳng qua... Huyền nhìn căn phòng trọ chẳng lấy gì làm rộng rãi của mình, lại nghĩ đến số tiền tiết kiệm ít ỏi, lòng nặng như đeo đá.
Huyền ở bên cạnh nghe mà như sét đánh ngang tai (ảnh minh họa).
Cô vẫn nghe tiếng bố chồng trong điện thoại: "Bố mẹ chỉ có 3 đứa con thôi. Con là con trai trưởng, là đứa bố mẹ tin tưởng và đặt nhiều kì vọng nhất. Em gái con giờ ra riêng được, coi như cũng an ổn, bố mẹ đỡ lo. Còn em trai con, 1,2 năm nữa cưới vợ thì bố mẹ cũng muốn xây sửa cái nhà hiện tại này cho đàng hoàng khang trang một tí. Chắc cũng mất dăm trăm triệu. Lúc ấy xem thằng út tiết kiệm được bao nhiêu, còn lại đều nhờ vợ chồng con đấy. Bố mẹ còn đang cõng món nợ 100 triệu cho em gái con rồi, chắc cũng bất lực không lo được gì nữa...".
Nghe đến đây, Huyền không còn gì để nói. Cô không thấy chán chường và buồn bã nữa, chỉ thấy nực cười. Trần đời cô chưa từng thấy người bố người mẹ nào lại vô tâm với con mình đến như thế. Thừa biết Thiện cũng kết hôn được 4 năm, con nhỏ mới 1 tuổi, nhà vẫn đi thuê, mà ông bà nói về những món tiền trăm triệu nhẹ bẫng như vài trăm nghìn vậy.
Thấy Thiện ậm ừ với bố mẹ rồi cúp máy, Huyền nhìn chồng hỏi: "Anh định thế nào? Sổ tiết kiệm nhà mình giờ chưa nổi 50 triệu đâu". Thiện nhíu mày: "Bố mẹ đã mở lời, chẳng lẽ mình lại không nể mặt. Hơn nữa, em gái có công việc trọng đại, chẳng lẽ mình làm anh lại bàng quan đứng nhìn không giúp đỡ gì. Anh sẽ đi vay mượn thêm vài nơi xem sao, trước mắt cứ lo cho xong việc nhà cửa của em ấy đã, rồi từ từ tính sau".
Huyền nhìn con trai ngủ say trên giường, uất nghẹn dâng đầy trong cổ họng. Cô nghẹn ngào thốt lên: "Anh lo nhà cửa cho em gái anh, sau đó lo xây nhà cho em trai anh có nơi ăn chốn ở khang trang, rồi anh để con trai anh cả đời này đi ở nhà thuê phải không?". Nước mắt cô chực rơi xuống. Càng nghĩ, cô càng thấy bố mẹ chồng mình bất công và vô lí. Em gái hay em trai Thiện cũng đều là người trưởng thành, đang và sẽ có gia đình riêng, Thiện cũng vậy, tại sao lại bắt Thiện hi sinh thân mình và quyền lợi của vợ con để lo cho gia đình họ? Anh em giúp đỡ nhau là điều nên làm, nhưng cũng phải hợp lí một chút chứ, đằng này...
Thấy Thiện sắc mặt tối sầm, tỏ vẻ không hài lòng với mình, Huyền càng ấm ức. Cô lớn giọng: "Anh muốn quên mình vì anh em thì sao không ở vậy mà lo cho anh em, lấy vợ làm gì? Hoặc sao không cố phấn đấu làm giàu, thành đại gia, lúc ấy tha hồ lo cho anh em, chẳng ai nói câu nào. Đằng này, lương anh có bao nhiêu, anh muốn để con trai anh không có tiền đi học nữa à? Anh có trách nhiệm với người thân, thế anh không có cần có trách nhiệm với vợ con anh à?". Thiện nghe xong thì tức giận bỏ ra ngoài.
Huyền bật khóc nức nở. Cô biết, cô có phần nặng lời với chồng. Nhưng cô thực sự không biết phải làm thế nào bây giờ. Thiện chắc chắn khó lòng từ chối bố mẹ anh, cũng như sẽ không làm ngơ để mặc em gái mình xoay xở tiền nong mua nhà. Anh sẽ tìm cách vay mượn đâu đó, rồi kéo cày trả nợ, cô có muốn ngăn cũng chả được. Vô hình chung những ngày tháng tới chi tiêu cả nhà sẽ trông vào lương cô. Và rồi đến tiền thuê nhà hàng tháng có khi còn chật vật, nói chi đến giấc mơ xa vời có nhà riêng...
Theo Phunutoday
Điếng người khi chồng thủ thỉ: "Em ngủ với sếp của anh nhé!..." Tôi đau đớn, uất nghẹn trước lời đề nghị của chồng, thật không ngờ anh lại coi tôi thành món hàng như vậy... Vợ chồng tôi kết hôn 7 năm, có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh, ngoan ngoãn, chuẩn bị vào lớp 1. Tôi làm thu ngân trong siêu thị, còn chồng là nhân viên trong một công ty truyền...