Ứa nước mắt khi chồng kệ vợ làm mọi việc
Nhìn thấy cảnh chồng bạn đưa tay kéo vợ qua mỏm đá cao trong chuyến du lịch cùng cơ quan dịp đầu năm mà Lâm ứa nước mắt quay đi. Cô chợt nhận ra đã lâu vợ chồng cô không đi cùng nhau tới bất cứ nơi đâu, dù hai vợ chồng không có sóng gió gì. Cơ bản chỉ là chồng Lâm kệ cô làm mọi việc.
ảnh minh họa
Kệ vợ quyết, kệ vợ làm
Lâm lấy chồng cũng như không. Nếu không đeo nhẫn cưới, có thể người xung quanh sẽ nghĩ Lâm còn độc thân. Chồng Lâm chẳng muốn đi đâu cùng vợ, dù cưới xin hay giỗ chạp, không du lịch cùng cơ quan của nhau và dĩ nhiên là không bao giờ đi mua sắm… với vợ.
Lúc đầu, Lâm thấy điều này cũng khá ổn. Lâm là Trưởng bộ phận kinh doanh của một công ty liên doanh với nước ngoài nên công việc khá bận rộn. Cưới nhau xong, Lâm có bao nhiêu việc phải làm. Tối về, ăn cơm và dọn dẹp xong thì chỉ còn sức để leo lên giường, nạp sức khỏe chuẩn bị cho một ngày túi bụi khác.
Lâm cảm thấy thật may mắn vì ông xã không kè kè suốt ngày như một vài ông chồng các đồng nghiệp cùng cơ quan. Lâm thoải mái hẹn hò cà phê, ăn trưa với bạn mà không phải bận tâm giải trình với chồng trưa này làm gì, ở đâu. Ngoại trừ đám giỗ bên chồng là bắt buộc Lâm phải về. Còn nếu có đám cưới, đám hỏi, chồng Lâm chỉ hỏi vợ nếu về được thì về, không về được anh cũng vui vẻ về quê một mình, không giận hay than phiền vì cho rằng công việc của vợ bận bịu. Đôi khi bận việc về muộn, Lâm chỉ cần gọi điện cho chồng đi ra ngoài quán ăn phở hay cơm bụi là xong, chả bù cho đám bạn gái sấp sấp ngửa ngửa về cơm nước, dọn dẹp nhà cửa trước khi ông chồng về.
Nhưng rồi, một thời gian sau, Lâm nhận ra rằng, không ổn lắm khi chẳng bao giờ có một ngày đẹp trời chồng cô tình cờ hoặc thông báo sẽ đón vợ về từ công sở. Cũng chưa hề có lần nào anh ấy hứng thú với kế hoạch tụ tập các đôi vợ chồng bạn thân mà Lâm đưa ra. Chồng Lâm cũng hay thoái thác đi về các buổi cưới hỏi, giỗ lạt bên nhà vợ. Lại càng không có chuyện đưa Lâm đi mua sắm… Hóa ra, cái gì anh ấy cũng kệ Lâm làm một mình. Dường như sau câu “chúng mình lấy nhau em nhé”, chồng Lâm đã mất luôn khái niệm “chúng mình”. Lâm phải tự làm mọi việc và anh ấy cứ như người vô hình, không trách mắng cũng không xắn tay giúp đỡ. Không ít lần Lâm tủi thân khi các cô bạn vô tư bô bô kể chuyện chồng áp tải cô ấy shopping cả buổi, chồng cô bạn khác nấu cơm, làm việc nhà vào những ngày cuối tuần hay trong chuyến du lịch với cơ quan. Những lúc như thế Lâm phải quay mặt đi để nước mắt ứa ra khi ông chồng của cô bạn đồng nghiệp đưa tay kéo cô ấy qua mỏm đá cao…
Sau một thời gian cảm thấy vui vẻ, thoải mái vì dù đã lấy chồng nhưng nếu đám bạn gái cũ rủ nhau tụ tập qua đêm Oanh cũng có thể tham gia. Nếu chồng Oanh không thích đi xem ca nhạc hay đi du lịch thì cô vẫn có thể đi một mình nếu cô thích. Oanh bỗng cảm thấy thèm có cảm giác được chồng ghen tuông hay thậm chí cáu giận với cô cũng được vì lý do cô nấu cơm muộn, nhà cửa bừa bộn, chăn màn lộn xộn… chứ không phải việc gì vợ đề xuất cũng ừ, việc gì vợ đưa ra ý kiến cũng gật và rồi để mặc cô tự quyết và giám sát mọi việc như bây giờ.
Đã có lúc Oanh nghĩ chồng cô có người khác nên mới như vậy. Tuy nhiên, sau một thời gian nhờ người theo dõi, Oanh không phát hiện được sự thiếu chung thủy của chồng. Anh vẫn hàng ngày từ cơ quan về thẳng nhà làm bạn với ti vi, vẫn yêu chiều vợ trong mọi quyết định và vẫn mặc kệ cô với cả núi việc mà không giúp đỡ cũng không than phiền.
Chấp nhận hay thay đổi?
Không chỉ riêng với vợ, nếu chồng bạn hờ hững với cả các mối quan hệ xung quanh do bản tính anh ấy khép kín, thì bạn phải chấp nhận một phần con người anh ấy, đừng quá khắt khe. Bạn có thể tổ chức những buổi gặp mặt đầm ấm, không quá ồn ào, có thể là với họ hàng, có thể là với bạn bè. Chiêu này có thể sẽ dần thu hút và lôi kéo được anh ấy tham gia dần vào các mối quan hệ cùng với bạn.
Video đang HOT
Còn nếu chồng bạn không phải người khép kín, thì có thể chính bạn đã tự làm mọi thứ một mình quá tốt, anh ấy sẽ nghĩ, anh ấy đụng vào có khi lại làm hỏng chuyện nên kệ bạn làm mọi việc. Trong trường hợp này, bạn đừng nên ôm đồm làm mọi thứ, vừa mệt mỏi lại vừa ấm ức. Hãy biết làm phiền anh ấy bằng cách nhờ chồng làm việc này việc nọ. Nếu bận công việc về muộn, bạn hãy gọi điện nhờ chồng nấu cơm thay vì bảo anh ấy ra ngoài quán ăn cơm bụi. Bạn cũng nên nhờ chồng chở bạn đến đám cưới của một người bạn hay đến địa điểm diễn ra cuộc họp lớp vì bạn mặc váy ôm sát gợi cảm, khó điều khiển xe máy. Nếu chồng bạn từ chối, hãy mạnh dạn nhờ người bạn khác chở đi, thậm chí là bạn trai mà anh ấy biết. Đây là một cách để kích động lòng ghen của anh ấy. Cách này có hiệu quả rất cao đối với những ông chồng bị bệnh hờ hững. Nhưng bạn hãy biết cách dùng đúng liều lượng và đối tượng, kẻo lại đem lại tác dụng phụ không như mong muốn.
Theo Afamily
Ở rể nhà vợ giàu có suốt 15 năm không thèm về quê thăm bố mẹ
Chiều con về, lâu quá không gặp nhìn con khác quá. Mà cũng đúng 15 năm rồi cơ mà, nhưng mẹ vẫn nhận ra con, còn con lại lướt qua mẹ như người vô hình, giây phút đó mẹ sững sờ thực sự.
ảnh minh họa
Con trai à, con có biết không từ ngày con được vào học đại học bố mẹ mừng lắm. Cả đời bố mẹ vất vả mưu sinh chỉ mong con có ngày khôn lớn thành đạt, giờ con cái học hành giỏi giang nên bố mẹ cũng được dịp nở mày nở mặt và thấy an lòng vô cùng..
Hồi đó mẹ nhớ bố còn nói với mẹ: "Giờ thằng Tuấn mà nhập học có khi mình phải bán con lợn duy nhất đi bà à". Mẹ thở dài thương con còn bố con cũng trằn trọc cả đêm không ngủ nổi.
Ngày đó con vẫn hay nắm tay mẹ thủ thỉ: "Sau này ra trường con sẽ kiếm thật nhiều tiền để báo đáp bố mẹ, con sẽ sửa lại căn nhà rồi đưa bố mẹ đi chữa bệnh. Mẹ hãy tin con". Nghe con trai nói vậy mẹ mát lòng mát dạ lắm, không ăn cũng thấy no rồi. Mẹ không cần con báo đáp chỉ cần con nghĩ được vậy là mẹ mừng.
(Ảnh minh họa)
Mấy ngày đầu con đi, bố mẹ đều nhớ con không ngủ được, nhà mình xưa nay vốn có 3 người giờ thiếu đi 1 nên trống vắng vô cùng. Cũng tại mẹ mắc bệnh nên không sinh thêm được em út cho con nên đành chịu.
Ngày con báo được học bổng bố mẹ vui mừng và yên tâm lắm. Vì muốn có nộp học phí đúng hạn lại không phải nhịn đói ở chốn thị thành nên bố con nhận làm việc thêm gấp đôi, nhiều hôm về ông ấy bị tức ngực thở không được. Mẹ nhìn thấy xót lắm nhưng không dám nói với con vì sợ con lo lắng. Tính bố con ít nói nhưng lại sống rất tình cảm và thương con vô cùng.
4 năm đằng đằng bao thứ lo toan cuối cùng cũng qua con nhỉ, con ra trường nhận tấm bằng khá trên tay. Ngày con xin được việc bố con cứ ngồi nhâm nhi ly trà rồi tủm tỉm cười 1 mình, lâu rồi mẹ mới thấy bố vui như thế. Tuy vẫn còn rất nhiều tiền nợ ngân hàng nhưng chưa 1 lần bố con kêu ca, ông chỉ mong con thành đạt nên người mà thôi.
Ra trường được 2 năm, thì con đòi cưới vợ. Nghe tin đó thực sự bố mẹ không biết vui hay buồn nữa, con còn ít tuổi bố mẹ lo con chưa đủ sức để gánh vác chuyện gia đình. Nhưng bạn gái con có bầu nên bố mẹ đành lo cưới cho con.
Con nói con sẽ ở rể, nhà vợ con rất giàu, bố mẹ không thấy vui chỉ thấy lo lắng. Liệu rồi con ở nhà người ta có được thoải mái không, nhà mình nghèo bố mẹ chẳng làm được gì cho con nên bố mẹ buồn lắm. Bố con mất ngủ triền miên, đêm nào mẹ cũng thấy ông ấy ngồi ở bàn hết hút thuốc lại uống trà.
Từ ngày có gia đình con bận rộn hơn, những cuộc gọi cũng thưa dần. Có lần có tin nhắn tổng đài gửi đến bố con tưởng con nhắn về nên mừng quá chạy vấp ở bậc cửa ngã bong gân phải ngồi 1 chỗ mất 3 tháng. Mẹ thấy thương bố quá nên gọi cho con bảo con gọi về hỏi thăm bố thì con gắt lên:
- Con bận lắm mà tiền điện thoại cũng có rẻ đâu, thỉnh thoảng hỏi thăm là được rồi. Con gọi cho bố thì biết nói chuyện gì??
Mẹ chưa kịp nói thêm câu nào thì con đã tắt máy. Ngày qua ngày bố mẹ chờ con hết bận để gọi về nhưng mãi chẳng thấy. Bố con thì dù già dù mệt, nhưng ngày ngày ông vẫn phải cày cuốc để trả nốt nợ ngân hàng vay từ thời con đi học. Biết con có vợ con còn nhiều thứ phải lo nên bố mẹ không nỡ nhắc chuyện này.
Ngày bố mất bố mong gặp con lắm, nhưng con lại nói con bận đi công tác. Bố trút hơi thở cuối cùng khi trong lòng còn nhiều điều muốn nói với con, khi tắt hơi thở ông ấy vẫn cầm chặt lấy bức ảnh con hồi còn bé. Hôm đưa tang bố, trời mưa rất to con, nước ngập nửa quan tài. Mẹ dường như kiệt quệ sức lực vì thương bố. Bố mất nhưng con chẳng về được vì con nói vợ con sắp sinh nên mẹ đành chịu.
Dân làng hỏi thăm con nhiều nhưng mẹ chỉ biết nói khéo là con đang ở nước ngoài công tác không về được. Từ ngày con lấy vợ đến nay cũng ngót nghét 15 năm rồi con nhỉ, các cháu cũng đã khôn lớn nhưng con vẫn chưa hết bận. Mẹ mong con mỗi ngày nhưng con chẳng về thăm mẹ được.
Mẹ sợ chết không được gặp con như bố nên mẹ quyết định khăn gói lên thành phố tìm con. Nhà có 2 con gà mẹ cũng nhốt vào lồng rồi đưa lên định nấu cho con 1 bữa. Nhưng lên đến nơi mẹ gọi mãi con mới cầm máy, mẹ nói mẹ lên Hà Nội rồi thì con lại bảo:
- Mẹ lên đây làm gì??
- Mẹ nhớ con quá nên lên thăm, nhà con ở tầng mấy con xuống đón mẹ được không?? Mẹ ngồi xe từ hôm qua đến giờ mẹ mệt quá.
- Mẹ chờ đó đi con đi làm tối mới về cơ, vợ con cũng vậy còn 2 đứa nhỏ đi học cả rồi.
- Ừ thế để mẹ chờ, con cứ làm việc đi.
Mẹ ngồi ở sảnh suốt từ sáng đến tôi, chân tê tái không nhấc nổi. Cũng may bác bảo vệ cho xin ly nước và còn mua cho mẹ cái bánh mì nên mẹ đỡ đói. Chiều con về, lâu quá không gặp nhìn con khác quá. Mà cũng đúng 15 năm rồi cơ mà, nhưng mẹ vẫn nhận ra con vì con có 1 vết ruồi lớn trên trán.
Nhưng con lại không nhận ra mẹ, con lướt qua mẹ như người dưng. Khi mẹ định gọi con lại thì lại vô tình nghe con nói với vợ:
- Bà già lên thăm mà không biết ngồi đâu rồi, đúng là rách việc thật.
- Ôi mẹ lên đây làm gì, vợ chồng mình bận rộn bà lên rồi biết ở nhà với ai.
Lúc đó mẹ không biết phải làm sao nữa, mẹ đúng là phiền thật con nhỉ?? Mẹ đứng đó như trời trồng, con thì đứng cách mẹ có 5 mét nhưng vẫn giáo giác tìm kiếm. Mẹ buồn lắm con à, nhưng cũng đúng mẹ già nua xấu xí thế này con không nhận ra là đúng rồi. Lúc đó mẹ định đi về luôn vì sợ phiền đến con, nhưng cái bệnh thấp huyết áp lại tái phát nên mẹ đành gọi:
- Tuấn ơi, mẹ... mẹ đây.
Con nhìn mẹ ngơ ngác:
- Bà là mẹ tôi sao??
- Ừ mẹ Loan đây.
Tỉnh dậy mẹ thấy mình được nằm trên giường êm, đây đúng là nhà của con rồi. Nó khang trang và đẹp quá mà cũng đúng nhà vợ con giàu có nên mua nhà to cũng đúng. Mẹ thấy con ân cần chu đáo với họ mà mẹ thấy thèm, tự dưng mẹ nhớ bố con quá. Lần này chắc là lần cuối mẹ được gặp con vì mẹ biết sức khỏe mình không được tốt, nhưng gặp được vợ chồng con và 2 cháu là mẹ vui rồi. Mẹ mãn nguyện để đi gặp bố con rồi, mẹ mong con của con sau này sẽ sống gần với bố mẹ để con có thể được gặp chúng thường xuyên, để con không phải trông ngóng mòn mỏi chờ con cái về như bố mẹ. Mẹ mong rằng con sẽ sống tốt và luôn luôn hạnh phúc, con trai duy nhất của bố mẹ à.
Theo Blogtamsu
Tôi có thai nhưng chồng không hề chăm sóc, anh coi tôi như người vô hình Dù nhiều lần tâm sự nhưng chúng tôi như hai thế giới khác nhau. Tôi 27 tuổi, lấy chồng được hơn một năm, chồng gần nhà nhưng lúc đó tôi yêu xa và đi làm xa, công việc ổn định, lương bổng gọi là khá. Sau khi lập gia đình, chúng tôi vẫn ở xa nhau khoảng 2-3 tuần thì về gặp một...