U60 gửi U30: Đây là món quà quý giá nhất, mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải tặng cho mình
Một cơ thể khỏe mạnh chính là món quà quý giá nhất mà mỗi người phụ nữ tự tặng cho chính mình.
Phụ nữ phải luôn tặng mình một cơ thể khỏe mạnh
Trong một bộ phim truyền hình mang tên “Send Me to the Clouds”, nữ chính vì làm việc quanh năm suốt tháng mà bỏ bê cơ thể của mình, cuối cùng mắc bệnh ung thư buồng trứng.
Theo điều tra của tổ chức y tế thế giới WHO:
41% phụ nữ trong độ tuổi sinh đẻ mắc các bệnh phụ khoa ở các mức độ khác nhau.
75% phụ nữ sẽ bị 1-2 lần viêm nhiễm phụ khoa trong đời.
Chỉ tính riêng ở Trung Quốc, các ca ung thư cổ tử cung thậm chí chiếm 1/3 thế giới, và khiến khoảng 100.000 phụ nữ tử vong mỗi năm.
Ung thư vú là căn bệnh giết người số một đối với sức khỏe của phụ nữ và tỷ lệ mắc bệnh đang tăng lên qua từng năm.
Tỷ lệ mắc ung thư buồng trứng tuy thấp nhưng không dễ phát hiện, khi phát hiện đã muộn, tỷ lệ sống chỉ dưới 30% …
Đáng buồn thay, trong những năm gần đây, các bệnh phụ nữ đang có dấu hiệu trẻ hóa. Khác với ngày xưa, phụ nữ không chỉ phải đảm đương việc cơm nước, chồng còn, mà còn phải lo toan chuyện tiền nong và nhiều áp lực cuộc sống khác.
Video đang HOT
Họ dành tất cả thời gian của mình cho người khác, thời gian dành cho bản thân là vô cùng ít ỏi. Vậy nên, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày phụ nữ hãy:
Quan tâm tới mình nhiều hơn, kịp thời hiểu tình hình của mình.
Ăn uống điều độ, chăm chỉ vận động, ngủ sớm, lạc quan.
Thường xuyên khám sức khỏe định kì, phát hiện bất thường ngay lập tức hãy điều trị.
Điều quan trọng nhất chính là, đặt bản thân lên hàng đầu.
Một cơ thể khỏe mạnh chính là món quà quý giá nhất mà mỗi người phụ nữ tự tặng cho chính mình.
Loại thuốc bổ nhất: Duy trì một tâm thái lạc quan
1. Cơ thể của một người tốt hay xấu, trọng tâm là nằm ở tâm trạng. Hãy để nó trôi theo dòng chảy, bằng lòng với hạnh phúc và đừng tự chuốc thêm phiền phức vào mình.
2. Trong cuốn sách Đông y nổi tiếng “Hoàng đế nội kinh” có ghi: “Giận thì hại gan, quá vui thì hại tim, quá buồn thì hại phổi, quá lo lắng thì hại lá lách, quá sợ hãi thì hại thận. Bách bệnh đều từ khí mà ra”.
3. Một tâm thế lạc quan mới thực sự mang lại cho bạn một thân hình đẹp và một cơ thể khỏe mạnh.
Muối mặt chứng kiến mẹ chồng lấy phần đĩa xôi ở đám cỗ, tôi kéo bà ra chỗ vắng rồi mắng té tát, nhưng khựng lại vì một câu nói
Đám cỗ diễn ra ở 1 nhà hàng sang trọng, vậy mà mẹ chồng tôi lại lấy phần đĩa xôi. Hành động này của bà khiến tôi vô cùng xấu hổ.
Mẹ chồng chỉ hơn mẹ đẻ tôi 10 tuổi, nhưng trông già như bà nội tôi vậy. Trung bảo, do bà ở quê làm ruộng vất vả. dầm mưa dãi nắng nên mới thế. Rồi luôn luôn chốt lại bằng 1 câu: "Mình phải hiếu thuận với mẹ, bà đã khổ cả đời rồi".
Tôi gật gù vâng dạ, nhưng trong lòng thì không mấy thoải mái. "Không lẽ mình mẹ anh vất vả? Mẹ anh đi làm ruộng, mẹ tôi làm văn phòng thì mỗi mẹ anh khổ? Mẹ anh thì phải hiếu thuận còn mẹ tôi thì mặc kệ à? Mà xưa giờ tôi đã làm gì gọi là không có hiếu với bà hay chưa mà cứ nhắc mãi???" - tôi bực dọc nghĩ như vậy. Nhưng Trung không bao giờ hay... Anh cũng nghĩ rằng tôi thương mẹ anh lắm.
Thực ra, tôi luôn bằng mặt nhưng không bằng lòng với mẹ chồng. Bà sống ở quê ừa thì không bằng mẹ tôi đã đành, nhưng thậm chí so với các bà ở quê còn thua xa. Tư tưởng cực kì lạc hậu, cổ hủ. Cách nấu nướng, chăm sóc trẻ con cũng thế, tôi không vừa mắt chút nào.
Mỗi lần về nhà chồng, tôi nhìn cách bà rửa bát, sắp xếp mà chẳng muốn động đũa. Nồi niêu nấu bếp ga mà cũng đen cả đáy nồi. Rồi cái chạn bát cũ lắm rồi, thi thoảng còn thấy gián chạy ở bếp nữa. Nói ra thì lại bảo quá đáng, nhưng tôi nhìn cứ bẩn bẩn, không ăn thì bị chồng với mẹ chồng hỏi, mà ăn thì... ghê ghê, buồn nôn.
Bữa nào Trung cũng hồn nhiên ăn, rồi khen nức nở. Anh còn gắp vào bát tôi bảo vợ thưởng thức, đó là món tủ của bà: "Món này đúng là không ai làm có được hương vị như mẹ, món ăn tuổi thơ đây"...
(Ảnh minh họa)
Về quê đã khổ, nhưng mỗi lần mẹ chồng lên nhà tôi trên thành phố cũng không khá gì hơn. Bà cứ bảo tôi nghỉ ngơi, mọi chuyện có bà làm. Nhưng động đâu bà làm hỏng đấy, máy hút bụi không dùng lại đi lau thủ công. Xong bật quạt cho khô, tôi bế con nhỏ ra trơn tí thì trượt ngã.
Nấu cơm thì lại còn hấp cả khoai lang với sắn vào, rồi bảo như thế khoai mới ngọt. Tới lúc ăn tôi chỉ thấy cơm nhão. Rồi thức ăn thừa bà cứ nấu đi nấu lại dù tôi gào rát cả cổ là bỏ đi, ăn 1 bữa thôi.
Tuy nhiên, chuyện khiến tôi xấu hổ nhất là hôm gần đây... Chẳng là em gái tôi đi lấy chồng, nên Trung đón mẹ chồng lên ở với cháu 1 tháng, rồi đi dự đám cỗ nhà thông gia.
Để không bị mất mặt, tôi đã chở bà đi mấy tiệm áo dài mới tìm được kiểu ưng và cắt may riêng. Tôi vừa chăm con nhỏ, vừa phụ bố mẹ tính toán đám cưới, tư vấn cho em gái, thế mà vẫn phải tìm người trang điểm cho mẹ chồng, dặn dò bà chuyện nên, không nên làm ở nhà hàng.
Tôi cảm giác như mình đang dạy một đứa trẻ vậy, cầm dĩa, cầm dao, nâng ly thế nào tôi cũng phải chỉ bảo mẹ chồng lại từ đầu. Trung thì không hiểu mô tê gì, thấy tôi và bà như thế lại mỉm cười hạnh phúc lắm...
Đã chỉ bảo mẹ chồng tận tình như thế, vậy mà ngày cưới em gái tôi diễn ra, lại có chuyện khiến tôi muối mặt. Hôm ấy, tôi bận việc lu bu nên mẹ chồng và Trung chăm con là chính. Tới khi ngồi vào bàn tiệc, mẹ chồng ngồi với mấy cô nhà tôi.
Mãi khi mọi thứ sắp xong xuôi, tôi mới đi tìm mẹ chồng. Nào ngờ, bà đã đứng phía bàn bên kia vẫy vẫy tôi. Trên tay đang cầm 1 túi ni lông, tới sát tôi mới biết đó chính là... túi xôi. Tôi giận tím mặt, xấu hổ nữa, ai đời đi ăn nhà hàng mà mẹ chồng còn lấy phần. Đây là thành phố chứ có phải ở quê đâu, bà phải tự biết ý chứ.
(Ảnh minh họa)
Tôi kéo tay bà ra 1 góc vắng, giận dữ ném gói xôi vào thùng rác, mặc cho bà ngơ ngác. Rồi tôi mắng bà té tát, rằng làm vậy mất mặt tôi, họ hàng đánh giá.
"Ở nhà mẹ tiếc đồ ăn, nấu đi nấu lại đồ thừa đã đành, con không ý kiến. Nhưng đây là đám cỗ, họ hàng nhà con khắp nơi, mẹ đi lấy phần đĩa xôi về. Mẹ xem, con mặt mũi nào mà nhìn mọi người nữa. Mọi người sẽ nói mẹ chồng con nghèo, hèn, tham lam, kiệt sỉ..." - Tôi tức giận tuôn 1 tràng.
Nhưng bà chỉ rưng rưng, mặc cho tôi trách mắng. Mãi khi tôi thở hổn hển vì nói hết cả hơi, mẹ chồng mới nhẹ nhàng bảo: "Dạo này con hay bị đói, mẹ chỉ muốn mang về cho con ăn đêm thôi".
Nghe câu ấy xong, tôi đang giận nhưng cũng nghèn nghẹn. Nhìn người phụ nữ già nua, tóc bạc trắng, chân tay nứt nẻ trước mặt mà tôi có chút nhói lòng. Có phải tôi đã quá khắt khe với bà rồi không, bà cũng là vì lo nghĩ cho tôi thôi mà! Tôi cũng muốn đối xử nhẹ nhàng với mẹ chồng, nhưng tôi luôn bị ám ảnh, tôi phải làm gì để thay đổi đây...
Phương thức sống đúng đắn nhất đời người chỉ gói gọn trong "3 chữ" Mọi chuyện trên đời dù lớn hay nhỏ, cũng hãy "cứ từ từ". Một khi bắt đầu vội vàng, có suy nghĩ muốn đi đường tắt, vậy thì bạn đã thua rồi. Mọi chuyện trên đời dù lớn hay nhỏ, cũng hãy "cứ từ từ" Sự phát triển của một đời người muốn bền vững bắt buộc phải từ từ. Từ trưởng thành,...