Ừ, tôi yêu ả!
Trong cơn đê mê, tôi tự hỏi: Nàng còn trinh nhưng hư hỏng hay là ả gái mất trinh ngoan hiền?
Tôi mân mê điếu thiếu trên tay, quyết định châm một điếu hít hà. Xung quanh tôi, tiếng nhạc với những âm thanh thác loạn vang lên xập xình. Kì lạ thật, khi tôi cô đơn, tôi thích những thứ gì chát chúa kiểu như thế. Tôi không phải kẻ tao nhã để ngồi nổi 2 phút nghe một bản nhạc nhẹ nhàng. Khi tôi buồn, tôi thích hòa mình vào điệu nhạc, lắc lư cho tới mệt đứ đừ, những ly rượu mạnh và làn khói thuốc.
Đêm nay, tôi ở nhà một mình. Thường thì vào giờ này cuối tuần, tôi hiếm khi một mình. Nó sẽ diễn ra với cảnh mặn nồng cùng một em ngây thơ hoặc giả bộ ngây thơ nào đó. Nhìn hình ảnh mấy cô người mẫu ăn mặc mát mẻ trên chiếc băng đĩa mà tôi bật, tôi lại thấy rạo rực trong người. Cái phần đàn ông trong tôi lại trỗi dậy. Tôi đã nghĩ để cho mình một đêm không gái gú, ấy vậy mà khó quá. Lại thấy thèm như một thằng nghiện ngập. Hút xong điếu thuốc, tôi vồ lấy chiếc điện thoại:
- “Gọi cho ai bây giờ nhỉ? Em nào cho đêm nay?”
Tôi cười khẩy với chính mình. Danh bạ của tôi đầy ắp số nhưng thường được lưu dưới dạng “Em Hương khách sạn HB” hoặc “Em Lan khách sạn TH”… Lưu thế để cho dễ nhớ, để tiện đường qua đón nàng hoặc tới điểm hẹn mà không cần phải cố nhớ xem em mặt mũi thế nào.
Đêm nay, tôi muốn một cái gì mới mẻ hơn. Trong khoảnh khắc, tôi lóe lên suy nghĩ về nàng. (Ảnh minh họa)
***
Tôi lướt qua danh bạ một hồi, đắn đo mãi cuối cùng ngán ngẩm buông điện thoại xuống:
- “Chán chết”
Mấy em đó giống như những món đồ ăn đắt tiền được bày trên bàn tiệc, ngon nhưng béo ngậy. Ăn vài lần thì sung sướng nhưng ăn mãi thì chán ngấy. Chả có gì khác nhau là mấy. Mà tôi thì không thích cái gì nhàn nhạt. Đêm nay, tôi muốn một cái gì mới mẻ hơn. Trong khoảnh khắc, tôi lóe lên suy nghĩ về nàng. Một cái ý nghĩ điên rồ khiến tôi cười phá lên trong đêm.
Tu một hơi rượu, quẹt ngang những giọt thừa còn vương vãi trên môi, tôi cầm điện thoại cười khà. Cứ thử gọi xem, đàn bà dù có là loại gì thì cũng có điểm yếu giống nhau cả thôi.
Video đang HOT
- “Chào Hân! Em đang làm gì vậy?”
- “Em đang ăn dưa hấu!”
Nghe nàng nói hồn nhiên tôi suýt phì cười trong điện thoại. Chả hiểu nàng ngây thơ hay vờ vịt mà trả lời thật như đếm thế. Thường, những cô gái khi bất ngờ được một người đàn ông đang tìm cách tiếp cận hỏi, nàng ta sẽ tỏ ra cao giá bằng cách: “Em đang đi chơi với bạn”. Hoặc cố nho nhã, thanh tao hơn: “Em đang đọc một cuốn sách về tình yêu”. Họ tỏ ra bận rộn, tỏ ra mình là một người đầy “giá trị” bằng cách lựa chọn cho mình những công việc nghe qua có vẻ như trang nhã. Còn nàng… Chỉ nghĩ đến thôi, tôi đã thấy thương hại cho cái sự ngây thơ ấy.
Mà ô kìa, lạ chưa, nàng lại có số của tôi, nàng biết là tôi gọi đến. Cái sự thú vị đó khiến tôi tò mò. Tôi biết mà, đàn bà giống nhau cả thôi chỉ là bên ngoài họ cố làm cho mình khác biệt.
- “Hân này, không hiểu sao anh luôn nghĩ về em, rất nhiều và… lúc này cũng vậy”.
Chính nàng chủ động chứ không phải tôi gạ gẫm. Đã vậy giọng nói của nàng còn hăm hở lắm, cứ như thể nàng phải gặp tôi trong vòng vài phút nữa nếu không nàng sẽ… không chịu được. (Ảnh minh họa)
Tôi táo bạo nói luôn vào vấn đề. Cái sự rạo rực của thằng đàn ông như tôi khiến tôi chẳng còn muốn vờn nàng thêm nữa. Được thì được, không cũng chẳng sao vì vốn dĩ nàng chỉ là một món ăn bất chợt tôi nghĩ tới trong lúc “dở người”.
Nàng giữ im lặng nhưng tiếng thở có vẻ gấp gáp. Nắm được thóp, tôi tiếp tục tấn công:
- “Giá mà em ở đây, bên anh, ngay lúc này thì thật tốt biết bao”.
- “Anh đang ở đâu? Em sẽ tới chỗ anh”.
“Cái gì vậy trời?” Có thật là nàng đang nói hay một ả gái thèm tình nào vừa trả lời tôi? Chính nàng chủ động chứ không phải tôi gạ gẫm. Đã vậy giọng nói của nàng còn hăm hở lắm, cứ như thể nàng phải gặp tôi trong vòng vài phút nữa nếu không nàng sẽ… không chịu được.
Cung cấp xong địa chỉ, tôi tắt điện thoại và cười một tràng dài. Tôi ngửa cổ lên trời cười ặc ặc vì chỉ có thế mới khiến tôi giải tỏa được cơn hưng phấn lúc này trong người. Nàng quả thật là biết mang đến bất ngờ cho người khác. Tôi đi tắm, để chờ nàng đến.
(Còn nữa)
Theo VNE
Tan cửa nát nhà vì chồng cuồng ghen
Ghen là gia vị của tình yêu nhưng cuồng ghen như những người đàn ông này thì có lẽ không bà vợ nào chịu đựng được.
hông phải "ớt" mà cũng "cay lè lưỡi"
Người ta thường nói: "Ớt nào mà ớt chẳng cay, gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng" để chỉ thói ghen tuông của phụ nữ mà quên rằng máu ghen của bậc trượng phu cũng khủng khiếp chẳng kém.
Anh Hoạt (Tân Ấp, Hà Nội) là điển hình của sự ghen tuông quá đà, cho dù chị Ngoan - vợ anh chỉ là một cô gái kém sắc. Sở hữu chiều cao 1m50, da đen, răng hô nên chị hoàn toàn yên tâm mình sẽ không rơi vào những hoàn cảnh dở khóc dở cười để anh "phát bệnh". Chị cứ ngỡ mình như vậy thì làm sao chồng ghen được.
Thế nhưng sự yên tâm của chị hóa ra thừa. Chuyện gì anh cũng có thể liên tưởng tới chuyện chị phải lòng một người đàn ông khác.
Khi đi ngoài đường, vô tình thấy anh chàng nào đó mặc áo đẹp, chị hỏi anh có thích không với mong muốn sẽ mua cho chồng chiếc áo vừa mắt. Đáp lại tấm lòng của chị, anh dừng xe, đuổi chị xuống đường, mắng chửi: "Đồ lăng loàn, đi với chồng mà cô nỡ lòng nào đầu mày cuối mắt với thằng khác. Khi không có tôi, cô làm gì? Chắc phản bội tôi rồi cũng nên".
Ghen là gia vị của tình yêu nhưng ghen tới mức phát cuồng như anh Hoạt thì có lẽ không bà vợ nào chịu đựng được (Ảnh minh họa).
Chị chết điếng người khi nghe chồng nói. Nhưng vốn là người cam chịu nên chị nuốt cục tức vào lòng và bắt xe bus đi về. Chị tự nhủ phải rút kinh nghiệm, lần sau không được đả động gì tới bất cứ người đàn ông nào trước mặt chồng nữa.
Nhưng dù chị cẩn thận đến thế nào, sự cố vẫn xảy ra vì chồng chị được xếp vào nhóm cuồng ghen. Hôm đó, chị đi du lịch cùng công ty anh. Khi ngồi trên xe, anh vô tình ngồi giữa chị và chú Hùng - sếp của anh. Chú Hùng đã lớn tuổi nhưng mới lấy vợ và có con nhỏ. Vợ chú còn nhỏ tuổi nên rất vụng về trong việc chăm sóc con khiến chú vô cùng lo lắng.
Thấy chị vừa sinh con, chú chủ động hỏi chị làm thế nào để một người đàn ông tắm cho bé không lóng ngóng. Trước mặt chồng, chị giảng giải rất khoa học nhưng anh vẫn nổi giận đùng đùng. Trong sự ngỡ ngàng của cả cơ quan, anh thẳng tay tát chị vì tội "mồi chài sếp".
Chị Nguyên (Dĩ An, Bình Dương) cũng là nạn nhân của bệnh cuồng ghen. Vốn là hoa khôi của công ty nên xung quanh chị có rất nhiều vệ tinh vây quanh. Biết tính chồng, chị luôn cố tìm cách tránh các tình huống nhạy cảm nhưng vẫn không thoát khỏi cái nhìn khắt khe từ người đàn ông gối ấp tay kề này.
Anh Đạt - chồng chị không hài lòng với chị về mọi mặt. Chị cười xã giao với đồng nghiệp nam thì anh bảo chị "mời gọi, dụ dỗ". Thấy vợ 9h đêm gọi cho sếp trao đổi về công việc đột xuất thì anh khẳng định "Hai người dùng mật mã nói chuyện yêu đương" để qua mặt anh.
Trong một lần chị đi công tác với đồng nghiệp tên Quân, anh đinh ninh cho rằng chị bồ bịch dù đã gọi điện tới cơ quan để kiểm tra. Anh lồng lộn, quyết định gọi điện cho vợ anh Quân, rủ đi bắt "đôi gian phu dâm phụ". Thế là hai người vượt cả trăm km tới Đà Nẵng.
"Cay" quá hóa tan cửa nát nhà
Vì bệnh cuồng ghen của chồng mà gia đình chị Ngoan - anh Hoạt đứng bên bờ vực tan vỡ. Khi bị chồng tát, chị Ngoan vừa đau, vừa nhục nhã. Chị biết làm gì đây?
Xông lên tát lại hay chửi mắng anh ta. Bình thường, chẳng bao giờ chị tưởng tượng mình có thể "côn đồ" đến như vậy. Nhưng hôm đó, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, chị thẳng tay tát lại anh một cái đau điếng. Sau khi "xuống tay", chị mới giật mình sợ hãi. Có lẽ sự ấm ức âm ỉ lâu ngày trong lòng khiến chị không còn kiểm soát được bản thân mình nữa.
Lần đó, có lẽ anh sẽ đánh chị tới chết nếu không có sự can thiệp của mọi người trong cơ quan. Kết quả là thay vì được tận hưởng một kỳ nghỉ thú vị, anh chị dừng xe giữa đường để giải quyết nốt "ân oán". Và với tính vũ phu của anh, khi về đến nhà, gương mặt của chị sưng húp.
Tới lúc này, chị không thể chịu được nữa. Chị bế con về bên ngoại. Mẹ chị dù luôn miệng khuyên con gái phải nhẫn nhịn nhưng lần này thấy con gái quá thê thảm, bà cương quyết đón con về nhà và tìm người cố vấn ly hôn.
Về phần anh Hoạt, chẳng hiểu sao sau sự cố đánh ghen, không có vợ con ở bên, anh thấy cô đơn, hoang mang nên tìm đến chị xin lỗi. Vì tình nghĩa vợ chồng chưa cạn, chị cũng có ý định tha thứ nhưng trong lòng vẫn nhói đau với câu hỏi "Nếu về với nhau, liệu bệnh cuồng ghen của anh có còn hành hạ mình nữa không?".
Trong khi đó, anh Đạt tự "mua" rắc rối cho mình vì cuồng ghen với vợ. Vừa thấy vợ và đồng nghiệpngồi trong quán cà phê của khách sạn, anh đã kéo cô vợ của "tình địch" vào đập phá quán. Lúc đó anh mới biết họ đang ngồi bàn bạc công việc với đối tác và đối tác vừa đi vào WC.
Đánh ghen không được như ý, anh Đạt còn phải bồi thường thiệt hại 10 triệu đồng cho khách sạn. Dù anh biết giá trị đồ đạc anh phá thấp hơn con số đó rất nhiều nhưng anh đành tặc lưỡi nộp cho xong chuyện, còn hơn bị khách sạn mời ra công an giải quyết.
Nhưng tồi tệ hơn, vì quá thất vọng về chồng sau vụ việc ầm ĩ đó, chị Nguyên quyết định ly thân. Dù sống trong cùng một căn nhà nhưng anh chị mỗi người nấu một nồi cơm và chẳng nói chuyện với nhau dù chỉ một câu.
Theo Afamily
Bỏ tiền để mua hạnh phúc cho con gái Bà Mai không ngại chi tiền để lo cho cuộc sống của cô con gái ở nhà chồng. Với bà, hạnh phúc của con cháu là quan trọng nhất, chứ chẳng cần màng đến miệng thiên hạ. Bà lại lên thăm con Vân đấy à. Lên làm gì, vợ chồng nó sống ổn lắm. Hôm trước thằng Bình chở con Vân đến nhà...