Ủ mưu trả mối hận tình suốt 2 năm trời
Hóa ra, từ cái ngày ở quán cà phê đó, chàng đã ôm trong lòng một nỗi hận thấu tim…
Ngày đó, nàng là con gái cưng của một đại gia có tiếng trong ngành. Nàng xinh đẹp, có khí chất, ăn nói có duyên.
Được sống trong nhung lụa từ trong trứng nước đã tạo cho nàng bản tính kênh kiệu, khinh thường những kẻ nghèo khó.
Nàng xinh đẹp nhường ấy, gia thế hoành tráng cỡ đó, việc được ngập trong những lời khen tặng, tán tỉnh của những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng nàng vẫn độc thân, vì nàng muốn chờ đợi một người thật xứng đáng dành cho mình.
Chàng gặp nàng trong một buổi tiệc của ngành. Nàng nổi bật như đóa hồng kiêu sa, được không biết bao người vây quanh chúc tụng.
Còn chàng, một chân nhân viên quèn, vì có chút tài mọn mà được tháp tùng sếp tới buổi tiệc này.
Đứng nhìn nàng từ xa, biết rằng ánh mắt nàng sẽ chẳng bao giờ chạm đến mình nhưng chàng vẫn ngắm nàng say sưa và mê đắm.
Sau đó, chàng không hề che giấu ý định cưa cẩm nàng của mình. Mọi người cười cợt chàng là đũa mốc chòi mâm son nhưng chàng chẳng để ý.
Vì nàng cũng làm trong ngành nên việc tìm được cách liên lạc với nàng và dịp để gặp nàng cũng không mấy khó khăn.
Nhưng ngay từ khi chàng mới bắt chuyện, nàng đã tỏ rõ sự khinh thường và xem chàng như cỏ rác rồi.
Video đang HOT
&’Tôi không hẹn hò với ai đi xe giá dưới 80.000 USD, đeo đồng hồ không phải thương hiệu lớn của thế giới, mặc đồ không phải là đồ hiệu đẳng cấp, chưa nói tới chuyện tài giỏi, có phong thái’, nàng bĩu môi.
Nhà chàng nghèo, bản thân chàng lương lậu đủ ăn, dư một chút hàng tháng gửi cho bố mẹ ở quê, vậy thì lấy đâu ra những thứ như nàng đòi hỏi?
Nhưng chàng vẫn không nản, vẫn hy vọng tấm chân tình của mình sẽ lay động được đến nàng, sẽ làm nàng thay đổi suy nghĩ.
Một tối, nàng bất ngờ hẹn chàng đến một quán cà phê sang trọng. Mừng thầm vì nàng đã chịu gặp mình, chàng chuẩn bị chu đáo tới chỗ hẹn thì thấy cả đám bạn sành điệu của nàng cũng ở đó.
&’Xin giới thiệu, anh chàng si tình bậc nhất quả đất, cho dù bị từ chối phũ phàng vẫn không từ nan’, cả đám cùng phá lên cười.
Chàng đứng như trời trồng, lọt thỏm giữa những con người giàu sang ấy, trơ trọi giữa những tiếng cười đầy ác ý.
Bàn tay chàng nắm chặt vì giận dữ, vì nhục nhã. Chàng quay đầu bỏ chạy, mang theo hình ảnh nụ cười mỉm đầy thản nhiên của nàng.
Đó là chuyện của 2 năm trước, còn giờ đây, nàng chẳng còn là nàng của ngày xưa nữa. Gia đình nàng bị phá sản.
Nàng từ trên trời rơi xuống vực thẳm, mọi thứ t.iền tài vật chất, địa vị và cả những người bạn cùng đẳng cấp đều rời xa nàng.
Nàng nghỉ việc, trốn chạy tới một nơi thật xa, chỉ muốn tìm đến cái c.hết để quên hết đi sự đời.
Nhưng chính chàng đã là người kéo nàng dậy, đem lại cho nàng sự che chở, hơi ấm tình người, tình yêu.
Chàng nói, mấy năm qua không liên lạc gì với nàng không có nghĩa chàng đã quên nàng. Giờ đây, chàng nguyện là bờ vai vững chãi, là người đàn ông đi bên cạnh bảo vệ nàng.
Nàng như người c.hết đ.uối vớ được cọc, trong sự tận cùng của nỗi tuyệt vọng, có một người với tấm chân tình như thế, nàng còn mong ước gì hơn.
Có chàng ở bên, nàng dần vực dậy được tinh thần, lấy lại thăng bằng trong cuộc sống, đi tìm việc làm lại và bắt đầu một cuộc sống bình dị.
Ngày phát hiện ra mình đang mang trong bụng đứa con của chàng, nàng mừng vui khôn xiết. Báo tin cho chàng, chàng cũng vui lắm.
Trong đầu nàng ngập tràn hình ảnh một đám cưới ấm áp, rồi một mái ấm gia đình nơi đó có chàng, nàng và những đ.ứa t.rẻ.
Nhưng chưa đầy 1 tuần sau, chàng bất ngờ nói lời chia tay với nàng, lý do: hết yêu và chàng đã có người khác!
Rồi trong sự ngỡ ngàng đến đau đớn cùng cực của nàng, chàng công khai tình mới – là cô nàng đã thầm thích chàng từ lâu.
Mọi thứ thay đổi quá nhanh khiến nàng choáng váng không gượng dậy nổi.
Điên cuồng tìm đến chàng, cuối cùng thì chàng cũng tỏ lòng tốt bụng lý giải: &’Em nghĩ anh không có lòng tự trọng sao mà đi yêu kẻ đã hạ nhục anh trước bao nhiêu người chứ?
Điều anh muốn chính là cho em biết cảm giác của anh của 2 năm về trước đấy’.
Hóa ra chàng tới lại bên nàng đâu phải để yêu thương, che chở, mà là ủ mưu để trả hận tình. Hóa ra, từ cái ngày ở quán cà phê đó, chàng đã ôm trong lòng một nỗi hận thấu tim…
Theo Khampha
Chọn gia đình hay công việc?
Tôi làm công việc nghiên cứu sinh học. Suốt thời trẻ tôi mải mê học hành ở nước ngoài, khi về nước lại lao vào các công trình nghiên cứu nên việc gia đình một tay vợ tôi lo liệu.
ảnh minh họa
Công việc cho tôi sự thành đạt, t.iền bạc, nhiều người ao ước được như tôi.Song, tôi cũng trở nên "nghiện" việc. Rời công việc ra là tôi cảm thấy mình thừa thãi, không được sống đúng là mình. Trong khi các con đã lớn, bước vào t.uổi cần sự uốn nắn của người cha. Thú thực là tôi rất lúng túng không biết phải thực hiện vai trò chủ gia đình của mình thế nào, nên lại đành cậy nhờ vợ. Và đến lúc cô ấy thực sự mỏi mệt đã ra "tối hậu thư": hoặc là chọn gia đình, hoặc là chọn công việc.
Anh Hồng Phú thân mến!
"Nghiện" công việc, cảm thấy lúng túng, thậm chí khó hòa nhập với cuộc sống khi bứt mình phải công việc, đó chính là tình trạng chung của những người làm công tác nghiên cứu khoa học. Tất nhiên, có những người thuộc trường hợp ngoại lệ, song anh lại chính là một "điển hình". Những người như anh thường may mắn có được một "nội tướng" đảm đang, tháo vát, chăm lo cho cuộc sống gia đình, một tay nuôi dạy con cái để chồng yên tâm làm việc. Đó là một diễm phúc, song đó cũng là một "hiểm họa". Bởi lẽ, quá ư dựa dẫm vào sự vun vén của vợ, người chồng thường đắm chìm vào công việc, quên đi trách nhiệm của mình với gia đình. Và đến khi mâu thuẫn xảy ra thì rất khó giải quyết.
Bây giờ là lúc anh nhìn lại mình. Nghiên cứu khoa học là điều rất tốt, nó vừa giúp anh kiếm ra t.iền để nuôi sống gia đình, vừa đóng góp nhiều cho xã hội. Công việc ấy lẽ ra đáng được khuyến khích. Song, anh đang vô tình lệ thuộc vào công việc, để công việc là chủ đạo trong cuộc sống của mình. Mà cuộc sống nào cũng vậy, cần phải cân bằng giữa các nhu cầu làm việc, ăn, mặc, ở, giải trí, quan hệ xã hội... Anh đã kiếm được t.iền để nuôi vợ con, song không có nghĩa là anh đã hết trách nhiệm. Nếu lấy lý do ấy để phó mặc mọi việc còn lại cho vợ nghĩa là anh đã ích kỉ, đồng thời cũng tự làm mất quyền lợi làm cha của mình trong gia đình. Như vậy, hạnh phúc của một người đàn ông bình thường anh cũng chưa được hưởng trọn vẹn.
Vì thế, hãy dừng lại khi mọi việc đã quá muộn. Nhưng dù muộn còn hơn không. Hãy hòa nhập với cuộc sống, kể cả phải học cách dạy con, học cách hưởng thụ một cuộc sống bình thường và quan trọng là đối mặt với những gì đang diễn ra với mình, với gia đình, con cái, với vợ và cả việc gạt bỏ bớt công việc. Đừng để đến lúc chợt tỉnh ra thì chỉ còn mình anh với sự cô đơn.
Theo VNE
Thân hình người mẹ Tuần trước tôi có dịp cùng ông xã ra ngoài ăn tối với bạn bè. Đây là lần đầu tiên sau ba tháng sinh con tôi dũng cảm để con ở nhà một mình với người trông trẻ. Vì Mac chẳng ưa ti bình, nên đến phút cuối tôi vẫn cố cho thằng bé bú một cữ trước khi tôi đóng bộ ra...