“Ừ, mẹ anh phiền thật!”, ai đọc cũng rơi nước mắt
Mẹ anh đã không sinh lầm con và anh cũng đã không chọn nhầm dâu cho mẹ.
Mẹ anh đã không sinh lầm con và anh cũng đã không chọn nhầm dâu cho mẹ.
- Anh về ngay đi, em hết chịu nổi rồi, mẹ anh phiền thật.
- Um, mẹ anh phiền thật, bây giờ anh đang có cuộc họp quan trọng, tối về anh sẽ giải quyết nha em.
Tiếng đầu dây bên kia dập máy nghe có vẻ rất tức tối, anh buông thõng người ra sau ghế, ở bên kia cô nhìn ra phía cửa như đang cố nuốt trôi một cái gì đó…
- Anh nhìn đi, đây này, hôm nay em sắp, ngày mai em xếp, cứ một người dọn, một người lại bày ra như vậy, ai mà chịu nổi. Em sắp điên rồi đây. – Cô vò đầu trong 1 trạng thái vô cùng tức giận, anh lại gần cô, lấy tay xoa xoa 2 bờ vai gầy gầy, cô hất chúng ra.
- Em vào đây – Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo vào phòng, khép hờ cửa, anh lấy xuống 1 chiếc hộp được đặt trên nóc tủ, lấy tay phủi nhẹ, anh nhìn cô mỉm cười. – Mẹ phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé, còn bây giờ để anh cho em biết mẹ chúng ta phiền đến mức nào.
Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là 1 xấp hình, anh lấy ra 1 tấm đã cũ, nhưng chẳng hề dính tí bụi nào, cô tò mò nhìn vào tấm ảnh.
- Em thấy không, đây là tấm hình mà Dì anh đã chụp lúc anh sinh ra. Dì kể vì mẹ yếu nên sinh lâu lắm, mà sinh lâu chắc là đau lâu em nhỉ, mà mẹ phiền thật, cứ la hét ầm ĩ cả lên, ai mà chẳng sinh. Dì còn nói, mẹ yếu lắm, nếu cứ cố sinh thì sẽ nguy hiểm cho người mẹ, bác sĩ đã nói như vậy rồi vậy mà mẹ vẫn cố cãi “Không, con tôi phải ra đời, tôi phải sinh”, mẹ anh phiền thật đó.
Cô nhìn tấm hình, bàn tay cô nhẹ bỗng, rồi cô nhìn anh, trong mắt anh chứa 1 điều gì đó rất lạ. Anh cẩn thận bỏ tấm hình đó qua 1 bên, lấy 1 tấm khác cho cô xem.
- Em nhìn nè, đây là bức ảnh chụp lần đầu tiên anh bú mẹ, anh chẳng thấy ai phiền như mẹ cả. Bà nội, bà ngoại nói cả rồi, mẹ yếu, không đủ sữa để cho anh, uống sữa bình đi, ở đó mà dưỡng sức, nhưng một hai cứ khư khư giữ anh vào lòng “Không, con con nhẹ cân, phải bú sữa mẹ mới tốt”. Ai nói gì cũng cãi em nhỉ, nếu không anh được uống sữa bình rồi, sữa bình phải ngon hơn chứ, mẹ anh phiền thật.
Bàn tay cô run run, cô thấy ánh mắt của người mẹ trong bức ảnh ánh lên vẻ rất hạnh phúc, 2 bàn tay cô ta cứ giữ chặt đứ.a b.é. Cô nhìn anh không nói gì cả.
- Còn nữa đây này – Anh lại lôi ra 1 tấm khác nhìn vào đó.
Video đang HOT
- Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, con nít hơn 1 năm ai chẳng chập chững biết đi, mẹ cứ làm như chỉ có con mẹ mới làm được điều đó không bằng. Ba kể mẹ cứ gặp ai là cũng hí hởn khoe “Thằng cu Tin nhà tôi đi được rồi, nó biết đi rồi đó”. Bộ mẹ không thấy phiền hay sao em nhỉ? – Bờ môi cô như muốn nói một cái gì đó nhưng cổ họng thì ứ nghẹn lại, bức ảnh đứ.a tr.ẻ con chập chững đi về phía mẹ trong tấm hình, cô nhìn mãi.
- Ba còn kể, từ ngày anh bắt đầu bi bô tập nói rồi gọi được tiếng mẹ là nguyên những ngày sau là một chuỗi điệp khúc “Cu Tin gọi mẹ đi, gọi mẹ đi cu Tin”, mẹ phiền quá đi mẹ à, anh mỉm cười xoa nhẹ vào bức ảnh, mắt anh đang long lanh thì phải.
- Đây nữa, đây nữa này – Anh lôi ra nguyên 1 xấp, nhiều lắm, rất nhiều ảnh – Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, chụp làm gì mà lắm ảnh vậy không biết, lần đầu tiên anh vào mẫu giáo, có phiếu bé ngoan, rồi tiểu học, trung học, nhận bằng khen, em coi đi, đủ trò trên đời, coi hình của anh có mà đến tết mới xong, anh phì cười, ” mẹ anh phiền nhỉ “?
Cô nhìn anh, anh không cười nữa, anh cầm 1 tấm hình lên nhìn vào đó rất lâu, cô thấy nó, 1 tấm hình rất đẹp, anh rất đẹp trong bộ áo tốt nghiệp cử nhân, anh lúc đó trông điển trai quá, cao ráo, nhưng…
- Em có thấy không? tóc mẹ anh đó, rối em nhỉ ? còn áo quần nữa này, cũ mèm…- Cô nghe thấy giọng anh trở nên khác đi, không đều đều như lúc ban đầu nữa, đứt quãng. Cô nắm lấy tay anh.
- Năm 15 tuổ.i, ba bỏ mẹ con anh lại, rồi lúc đó, mọi thứ trong nhà trở nên không có điểm tựa, anh đi học, mẹ bắt anh phải học…Em không biết đâu, anh xin nghỉ nhưng mẹ không cho, phiền như vậy chứ. Mẹ cứ sáng sớm đi phụ quán cơm cho người ta, trưa ăn 1 chén cơm thừa trong quán để dư tiề.n cho anh học thêm ngoại ngữ, rồi chiều đến chạy đi giặt đồ cho những bà mẹ không phiền khác, để họ đi mua sắm, cà phê, giải trí…- Giọng anh lạc hẳn – Còn nữa em ạ, tối đến mẹ lại tiếp tục đi làm lao công đường phố, sáng sớm mới về chợp mắt được 1 tí thôi, vậy đó…Em thấy mẹ anh khỏe không?
“Tách”, 1 giọt nước rơi xuống trên tấm hình, mắt cô cũng nhòe đi, khác thật, 1 bà mẹ trẻ với gương mặt xinh đẹp lúc đứa con mới bi bô tập nói, và cũng với gương mặt phúc hậu đó nhưng giờ làn da đã nhăn đi, khuôn mặt gầy hẳn khi đứng cạnh cậu con trai lúc chuẩn bị ra trường.
- Anh à – Bàn tay cô nắm lấy bàn tay run run của anh.
- Em có thấy tay mẹ rất yếu không, anh chẳng bao giờ kể em nghe nhỉ. Khi 5 tuổ.i, anh đùa nghịch chạy nhảy lung tung, lúc đuổi bắt cùng cô nhóc hàng xóm anh đã trượt chân ngã từ cầu thang xuống. Lúc đó, anh chẳng thấy đau một chút nào cả, chỉ nghe một tiếng kêu rất thân quen, em có đoán được không, anh đang nằm trên 1 thân thể rất quen…mẹ anh đó. – Cô sững người lại, nước mắt cô trào ra, rơi xuống ướt đẫm tay anh.
- Em à, mẹ anh phiền vậy đó, phiền từ khi anh chuẩn bị lọt lòng cho đến khi anh gần đón đứa con đầu tiên của mình, chưa hết đâu, mẹ sẽ còn phiền cả đời em ạ, bây giờ lớn rồi mẹ vẫn cứ lẽo đẽo theo anh dặn đủ thứ em không thấy sao, cơm phải ăn 3 chén, đi xe phải chậm thôi, đừng có mà thức khuya quá. Mẹ anh phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé.
“Anh”, cô ôm chặt lấy anh, cô òa khóc nức nở, “em xin lỗi “, anh ôm lấy cô vỗ về, vỗ về như ngày xưa anh vẫn thường được làm như vậy.
” Choang”- Anh và cô chạy nhanh xuống bếp.
- Mẹ xin lỗi, mẹ nghe con thèm chè hạt sen nên mẹ đi nấu, nhưng… Giọng mẹ run run không dám nhìn về phía trước, cúi người nhặt những mảnh vỡ vừa rơi.
- Mẹ à – Cô chạy đến nắm lấy bàn tay xương xương của mẹ – Từ nay mẹ đừng phiền nữa nhé, để con phiền mẹ cho – Cô ôm chặt mẹ, nước mắt thấm đẫm vai áo mẹ, mẹ nhìn anh, anh nhìn cô trong lòng của mẹ.
“Mẹ đã không sinh lầm con và con cũng đã không chọn nhầm dâu cho mẹ, phải không ạ?”
Theo Phụ nữ gia đình
Chồng chế.t được 5 ngày, bố chồng đã kéo con dâu vào phòng
Vâng lời bố chồng, Hằng nén nỗi đau vào bên trong mà sửa soạn lại đầu tóc mà chăm lo cho con trai và cả bố chồng nữa. Thế nhưng, khuya muộn chuẩn bị đi ngủ thì bố chồng bỗng kéo cô vào phòng
Chồng mất vì ung thư giai đoạn cuối, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước đó như Hằng vẫn sốc và đa.u đớ.n vô cùng. Chồng chế.t được 5 ngày, mà cô vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật này. Lúc nào Hằng cũng ôm di ảnh chồng khóc, rồi lại lôi quần áo của anh gập đi gập lại đến hàng trăm lần khiến ai cũng xó.t x.a.
Bố chồng nhìn thấy con dâu như thế, ông lắc đầu động viên:
- Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, con không thể đau buồn, nhớ thương về chồng mãi được. Con phải sống cho thằng Bin (con Hằng), chồng con chế.t rồi, con cứ như thế này thì ai lo cho nó đây. Nào đứng dậy thay đồ và tươi tỉnh lên, ở bên kia chồng con mới có thể siêu thoát được.
- Dạ.
Vâng lời bố chồng, Hằng nén nỗi đau vào bên trong mà sửa soạn lại đầu tóc mà chăm lo cho con trai và cả bố chồng nữa. Thế nhưng, khuya muộn chuẩn bị đi ngủ thì bố chồng bỗng kéo cô vào phòng của ông rồi thỏ thẻ:
- Chồng con chế.t rồi, để bố giúp con thư giãn nhé, sẽ nhanh thôi, con sẽ sướng rên lên vì việc bố làm cho con. Đừng lo lắng gì cả, chồng mày chế.t thì có bố thay nó giúp con giải tỏa mọi thứ. Nào nằm xuống bố "ấy" giúp cho.
Bố nói sao cơ ạ? Thư giãn? (ảnh minh họa)
- Dạ... bố bảo giúp con "thư giãn" ạ?
- Ừ, nằm xuống đi.
- Thú thực với bố, giờ con chẳng có tâm trạng làm gì cả. Vả lại nếu con muốn "thư giãn" thì con sẽ tìm ai đó không phải là người thân của con giúp ạ, chứ không phải với bố. Mà chắc cả đời này con cũng chẳng cần ai ngoài chồng con ạ. Bố nghỉ đi, con về phòng với cu Bin đây ạ.
- Con sao thế, cứ ở đây. Bố sẽ giúp con xóa đi muộn phiền, là mình của trước kia. Đừng sợ, bố sẽ làm nhẹ thôi, không đau đâu. Ngày trước cứ mỗi lần bố làm việc này là mẹ mày thích mê rồi rên sung sướng ấy. Chỉ tiếc là bà ấy mất sớm quá, thành ra bố chẳng được mất khi trổ tài nghệ ra cả. Thôi, nằm xuống đi. Ngại gì, đêm khuya rồi, bố đã khóa chặt cửa không ai nhìn thấy đâu mà lo.
- Nhưng... nhưng không được đâu bố ạ. Con không thể làm việc này được.
- Trời ơi, cô nói nhiều quá, nằm xuống nhanh rồi về với con.
Bị bố chồng đẩy xuống, Hằng nằm vật ra giường nhắm mắt run sợ. Chồng cô mới chế.t được 5 ngày mà bố chồng đã đè ngửa cô ra làm việc này ư? Nhuốt nước mắt cay đắng, tủ.i nhụ.c Hằng chỉ ước được chế.t theo chồng thì tốt biết mấy. Thế nhưng trái ngược với những suy nghĩ của cô, bố chồng lại làm cái việc không ngờ này khiến Hằng kêu lên.
Con đau lắm, bố tha cho con đi, đừng "ấy" nữa... (ảnh minh họa)
- Dừng lại đi bố, đau quá con không chịu nổi nữa rồi. Á... á... á...
- Cố chịu xíu nữa thôi, sắp xong rồi. Đau 1 tý nhưng làm xong thì sảng khoái và sướng vô cùng.
- Huhu. Con đau lắm, bố tha cho con đi, đừng "ấy" nữa...
- Đây xong rồi, chị kêu la khiếp quá cơ.
- Trời ơi, bố kéo con vào đây là để vặn chân tay cho xươn.g cố.t con thư giãn sao bố không nói thẳng ra lại còn bảo thư giãn này nọ, làm con cứ tưởng bố làm cái chuyện abc kia?
- Thì đây chẳng là thư giãn còn gì? Bố thấy con mấy tháng nay chăm chồng ốm, rồi nó mất con người mệt lử không có sức lực nên bố kéo con vào đây vặn chân tay giúp con khỏe hơn thôi. Sao con có thể nghĩ là bố có ý định xấu với con dâu nhỉ? Ai đời lại thế, bố thương con còn không hết nữa là... Vả lại bố có muốn thì bố sẽ lấy vợ mới, chứ chẳng bao giờ làm cái điều thất đức, có lỗi với con trai mình thế đâu. Con thật là...
- Thì bố bảo từ nhạy cảm thế trong trường hợp này ai chẳng hiểu lầm ạ. Nhưng công nhận cái món vặn tay, chân của bố hiệu quả, sướng thật đấy. Con chẳng còn mệt mỏi, nặng người như trước nữa. Thôi bố nghỉ đi, con xin phép về phòng ạ. Lần sau có làm gì bố nói rõ ra nhá, đầu óc con không được nhanh nhẹn cho lắm.
Về phòng Hằng hú hồn hú vía, nãy cô tưởng bố chồng định làm gì mình ai dè ông không xấu như cô nghĩ. Giờ thì tốt rồi, cô đã hiểu hơn về bố chồng. Nhưng có lẽ cô sẽ xin ra ngoài ở riêng cho tiện, chứ có mỗi bố chồng - con dâu sống trong 1 nhà dễ nảy sinh ra nhiều chuyện, rồi thiên hạ dị nghị phiền lắm. Cứ phòng hơn là tránh, chồng cô mất rồi, cô phải giữ tiếng thơm cho con trai.
Thảo Nhi/Theo Thể thao xã hội
Đi công tác 3 tháng không gặp vợ, vừa về đến nhà, chồng vội lôi ngay vợ vào phòng Anh về khiến chị ngỡ ngàng. Vui quá nên chị quên mất luôn cả cái chuyện bác sĩ dặn kia. Nhớ vợ quá, anh lôi ngay chị vào phòng đòi &'trả bài'.... Ai cũng nói chị xấu, chị không xứng với anh. Nhiều người con nói rằng, chắc chị bỏ bùa bỏ bả gì đó thì mới lấy được anh. Nghe người ta...