Tuyệt vọng vì bị gay
Tôi đang thấy mình rất yếu đuối và tuyệt vọng. Tôi chán mọi thứ, chán cả bản thân mình.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra bình thường như những người con trai khác, cũng có những sở thích rất bình thường. Mọi chuyện có lẽ vẫn vậy cho đến khi tôi nhận ra sự thay đổi của mình vào năm tôi lớp 10. Tôi chỉ có cảm với những bạn trai, từ lúc đó tôi đã rất sợ, rất hoang mang, tôi đã tìm đủ mọi cách, nhờ chuyên viên tư vấn, gặp bác sĩ, cố hạn chế mình không nghĩ đến điều đó. Lớn lên hơn nữa, tôi cũng quen bạn gái, cũng cố đặt hết tình cảm của mình vào cô ấy. Mỗi tình đó kéo dài hơn 2 năm, tuy nhiên, càng về sau tôi càng nhận ra mình đã tự dối lòng, dù cố cách mấy tôi vẫn chỉ có thể coi cô ấy như một người bạn thân. Tôi đã chia tay và tự giam mình
Tôi lao đầu vào học, rảnh là tôi tập luyện hy vọng sẽ đẩy lui được cái cảm giác đó. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng không thể làm hơn được nữa, mọi sự đè nén trong tôi bùng nổ khi tôi gặp em. Tôi và em có cùng cảnh ngộ, cùng niềm đam mê và cùng có cảm giác tội lỗi như nhau. Tôi và em đến với nhau, không vụ lợi, không nhục dục mà đơn giản chỉ là để chia sẻ cho nhau. Tôi và em đều giữ gìn cho nhau, không tạo cơ hội cho sự đi quá giới hạn. Nhưng chính vì vậy tôi càng yêu em hơn.
Video đang HOT
Yêu em, nhưng tôi không lúc nào không sống trong lo sợ, sợ sự thật một ngày nào đó sẽ bị phát hiện, sợ rằng tôi sẽ mất em. Và điều đó đã đến, má tôi phát hiện những tin nhắn trong máy của tôi dành cho em. Lúc đó tôi có thể nói dối nhưng tôi không đủ sức để tiếp tục nói dối nữa, tôi đã quá mệt mỏi trong suốt những năm tháng qua.
Tôi hy vọng sau khi nói ra má sẽ hiểu và có thể giúp tôi. Nhưng không, má luôn nói là má hiểu nhưng thật sự thì không. Má nói là do tôi đua đòi, tôi bắt chước và tôi phải chữa. Tôi sưu tầm những bài về giới tính thứ 3 cho má đọc, thì má nói rằng bà không tin vào những lời đó, nói rằng khi sinh ra tôi bình thường và giờ đây tôi phải bình thường. Còn nếu thật sự không thay đổi được thì tôi vẫn phải sống như trước đây, chỉ sống và làm như một cỗ máy, không được nghĩ đến điều gì khác hết.
Má cho tôi chọn một trong hai: một là sống như cái bóng như lúc trước, hai là ra đi để muốn làm gì thì làm theo ý má.
Tôi phải làm sao đây? Tôi không thể mất gia đình, nhưng tôi đã thật sự quá mệt mỏi, sống mà không có mục tiêu sống thì sống để làm gì? Còn ra đi? Tôi có thể là tôi, nhưng cái tôi mất đi hoàn toàn không nhỏ mà trước giờ tôi chưa hề nghĩ mình sẽ sống thế nào nếu mất nó.
Những ngày này tôi thật sự tuyệt vọng, không ngày nào là tôi không khóc, không ngày nào là tôi không nghĩ đến cái chết. Nói thật chưa bao giờ tôi nghĩ đến cái chết nhẹ nhàng như lúc này, tôi thấy chỉ cần tôi nằm xuống thì tôi sẽ hoàn toàn được giải thoát, tôi sẽ không cần lo lắng, không suy nghĩ nữa. Nhưng những lúc như vậy tôi lại không thể, tôi không biết má sẽ sống như thế nào khi biết tôi mất đi. Còn em, em sẽ ra sao, quá nhiều thứ níu kéo tôi lại.
Và đến giờ tôi hoàn toàn kiệt sức, khi trong gia đình má luôn tạo áp lực. Lúc đầu má khuyên tôi gặp bác sĩ và giờ đây thì bà tuyên bố bà không tin bác sĩ. Tôi có thể làm gì đây? Đến chết cũng không thể tự quyết định thì tôi còn lại gì?
Tôi thật sự tuyệt vọng lắm rồi!
Theo VNE
Chán ngán chồng
Có tin nhắn đến, của anh: "Đà Lạt mùa này thật tuyệt vời em ạ! Vừa lạnh vừa đẹp. Anh nhớ em vô cùng, vợ yêu!". Trước những lời "có cánh" ấy, em nở một nụ cười, không phải hạnh phúc mà là đầy chua chát.
Chẳng buồn hồi đáp, em lặng lẽ bỏ điện thoại vào ngăn bàn. Chiều nay có cuộc họp quan trọng, em chuẩn bị tài liệu chưa xong. Lơ mơ là bị sếp la "tắt bếp". Một mớ những đầu việc phải hoàn thành gấp trước cuối tuần. Rồi phong thanh rằng, sắp có một đợt giảm lương trong từng bộ phận nữa, chẳng biết sẽ thế nào. Càng không bao giờ mơ tới việc chia sẻ với anh những lo lắng của mình lúc này.
Chúng mình ở chung với đại gia đình anh, gồm ba mẹ, cậu mợ, và mấy cặp vợ chồng anh chị em họ khác. Anh bảo, cuộc sống ổn định thế này, em còn nghi ngại điều gì nữa mà cứ thoái thác không chịu sinh con? Có nhà có cửa, cơm nước sẵn ba mẹ lo, em lại có công việc tốt, vậy thì còn gì cản trở nữa đâu? Chẳng lẽ, em lại nói thẳng cùng anh cái suy nghĩ khó nghe lúc ấy, là sinh con rồi thì ai nuôi? Lại do một mình em phải cáng đáng nữa, đúng không nào?
Lần trước, đứa cháu bà con dưới quê lên khám bệnh, em muốn đón cháu về nhà, ở nhờ vài hôm để tiện đưa đón. Anh bảo, để anh về xin ba mẹ. Em đành bảo cháu thuê nhà trọ cho tiện. Lúc ấy, em thất vọng vô cùng, cảm giác anh giống như một cậu bé, nhiều tuổi nhưng không "lớn", chuyện gì con con cũng phải xin phép người lớn, rồi nơm nớp lo bị la rầy...
Đã hơn một năm rồi, anh thất nghiệp, rong ruổi những chuyến đi xa, trải nghiệm cuộc sống ung dung, tự do. Cần gì thì anh hỏi "mượn" vợ, từ cái laptop em dùng cho công việc đến máy chụp hình, từ ít tiền đổ xăng, tiêu vặt đến "chút" vốn hùn hạp với bạn bè làm ăn gì đó... Em ban đầu cũng muốn giúp chông có điều kiện chứng tỏ bản thân, hoặc ít ra, anh cũng động tay động chân sau một khoảng thời gian nghỉ xả hơi không biết khi nào thì kết thúc. Nhưng hỡi ôi, đồng tiền em nai lưng ra làm, vô tay anh, chỉ thấy một đi không trở lại. Điều quan trọng nhất là bắt đầu tồn tại trong em ý nghĩ, anh "mượn" đến khi nào thì sẽ trả? Em sẽ phải bảo bọc chồng như thế này trong bao lâu nữa đây?
Mới đây, anh bảo đưa anh ít tiền để lo cho em trai anh... cưới vợ. Cậu em trai cũng đã gần ba mươi tuổi, sau khi ly hôn bỏ mặc vợ cũ nuôi con không buồn cấp dưỡng, giờ muốn cưới vợ mới lại vô tư kêu mọi người đóng góp. Em thật sự không hiểu nổi, ba mẹ nghĩ gì, anh và cậu em trai kia nghĩ sao khi kêu em phải phụ vô để lo chuyện cưới xin. Em chẳng biết phải cư xử sao cho đúng mà không thấy mình bị ấm ức với cảm giác bị "bóc lột" nữa.
Nghĩ lại, vợ chồng mình chẳng có ràng buộc gì ngoài một tờ hôn thú. Em giờ chỉ cần một ba lô nhỏ là có thể bước ra khỏi nhà anh, nhẹ tênh, như thể chưa từng tồn tại cuộc hôn nhân hơn 5 năm, bên người-đàn-ông-không- chiu-lơn. Những muộn phiền bất mãn tích tụ lâu dài thật sự làm em chán ngán. Mỗi lần muốn thẳng thắn cùng anh là đụng phải thái độ vô lo, "em hay quan trọng hóa vấn đề", làm em mỏi mệt, nản dần. Em thậm chí cũng không dám tâm sự với bạn bè, người thân về hoàn cảnh của mình, bởi em sợ chẳng ai tin, càng không muốn bản thân chuốc lấy sự bẽ bàng, thương hại của mọi người. Em chỉ có thể tự hỏi, vì điều gì mà em cứ phải kéo dài cảnh sống như thế này?
Theo VNE
Người đàn bà mất nết ấy ! Giờ đây chị lại bị chính anh chồng cũ thất học của mình làm cho &'cứng họng': " Cô đừng mong tôi ký cho cô dù chỉ nửa chữ. Loại đàn bà lăng loàn như cô thì cần gì đăng ký kết hôn, lấy nhau rồi cũng bỏ thôi, việc gì phải đăng ký cho mất công". Đến hôm nay chị mới ngã...