Tuyệt chiêu để chồng sợ ‘vỡ mật’ mỗi khi cãi vợ
Giờ thì chồng mình không dám cãi nhau với mình nữa. Mình nóng lên là anh lại nhịn xuống, bảo mình xuôi xuôi, rồi rót nước cho mình.
&’Chiến tranh lạnh’ thì người thiệt bao giờ cũng là mình. (Ảnh minh họa)
Lấy chồng 4 năm, đến giờ mình đã đúc kết được khá nhiều kinh nghiệm trong việc “trị” chồng mỗi khi cãi nhau. Nay mình lên đây chia sẻ, để chị em biết mà đối phó.
Mình lấy chồng năm 23 tuổi, chồng mình làm văn phòng, công việc nhàn nhã lại được nghỉ sớm. Vậy mà về đến nhà là lao đầu vào game, bỏ bê nhà cửa. Nhiều hôm mình càu nhàu, anh vẫn mặc kệ. Lâu dần mình cũng chán chẳng buồn nói nhưng trong lòng thì chất chứa ấm ức.
Sinh con xong, mình suốt ngày lo chăm con, rồi công việc ở xưởng nên không dọn dẹp được nhà cửa. Chồng mình thấy vậy cũng không đả động gì. Vì thế mà hai vợ chồng suốt ngày cãi nhau. Mình trách chồng lười, bẩn, vô tâm. Chồng trách mình lắm chuyện, lắm mồm, không làm xuể thì nghỉ việc. Mỗi lần cãi nhau xong là “chiến tranh lạnh”.
&’Chiến tranh lạnh’ thì người thiệt bao giờ cũng là mình. Mình không thể bỏ mặc con nhỏ, không thể để nhà cửa bề bộn, không thể không giặt quần áo, lau dọn bếp núc… Trong khi chồng mình thì thoải mái đi cà phê, xem bóng đá, chơi bời, ăn bên ngoài. 10 giờ đêm về hôn con một cái rồi lăn ra ngủ. Mình có cảm giác mỗi lần &’chiến tranh lạnh’ là chồng mình thích lắm, vì chẳng ai quản, chẳng ai kêu la, chẳng ai quấy rầy.
Video đang HOT
Sau nhiều lần nhận thiệt thòi, mình cũng quan sát và nắm bắt được vài điểm. Vì thế, sau đó cứ cãi nhau, chồng làm mình bực bội lên là mình ôm con về nhà mẹ đẻ ở vài hôm. Lúc đầu đi thì mình mang theo quần áo và đồ của con, đủ hai mẹ con sống vài ngày bên ngoài thảnh thơi.
Nhưng không ngờ chồng mình cũng gan lỳ, chỉ gọi điện hỏi đi đâu, bao giờ về? Mình cao giọng nói: “Tôi về nhà mẹ đẻ, bao giờ về thì chưa biết”. Anh trả lời gọn lỏn: “Bao giờ hết giận thì nhớ về. Đừng đi lâu quá mà nhà cửa bẩn thỉu, vắng vẻ, nhện giăng”. Thế là thành ra mình như kẻ gây sự giận dỗi bỏ nhà ra đi vậy. Hai hôm sau mình lại kệ nệ ôm con, xách va ly về nhà. Nghĩ lại càng thấy tủi thân và ngốc nghếch.
Lần thứ 2 bỏ đi, mình khôn hơn một chút là mang theo được 15 triệu. Hai mẹ con ở đúng 1 tuần sau mới về. Nào ngờ, đặt chân vào nhà thì thấy nhà bừa bộn, quần áo bẩn của chồng vứt la liệt mỗi nơi một chiếc, thức ăn trong tủ đã hết, còn mì gói thì rải rác khắp nơi. Mình mất nửa ngày mới dọn dẹp xong. Sau lần đó mình sợ, không dám ‘chiến tranh lạnh’ với chồng nữa vì nhận ra chồng sống quá sung sướng những ngày mình vắng nhà.
Cho tới nửa năm sau, vợ chồng mình lại cãi nhau việc chồng đi qua đêm ở quán cà phê do mải xem bóng đá. Mình gọi 10 cuộc điện thoại đều không ai bắt máy, mất ngủ chờ tới 4 giờ sáng vẫn không thấy chồng đâu.
Lần đó hai vợ chồng cãi nhau to và mình lần thứ 3 bỏ về nhà mẹ đẻ. Lần này mình mang theo tất cả tiền trong két (chỉ khoảng hơn 30 triệu thôi, còn tiền trong sổ tiết kiệm ngân hàng phải có chữ ký của hai vợ chồng mới lấy được), điều khiển ti vi, sạc điện thoại của chồng và đoạn dây mạng nối máy tính với modem. Rồi mình ung dung bế con ra khỏi nhà trước khi chồng đi làm về.
Hôm đó, 10 giờ đêm mình nhận được điện thoại của chồng hỏi điều khiển ti vi đâu. Mình bảo em đang cầm. Lát sau lại có điện thoại hỏi dây mạng internet, rồi là sạc điện thoại. Anh còn gào lên hỏi mình mang theo làm gì? Mình nghiễm nhiên trả lời: “Kệ tôi”…
Sáng hôm sau, chồng mình phóng xe về nhà bố mẹ vợ, xin phép đón vợ con về. Mình hả hê lắm và cũng vui sướng vì nắm được điểm yếu của chồng trong tay.
Giờ thì chồng mình không dám cãi nhau với mình nữa. Mình nóng lên là anh lại nhịn xuống. (Ảnh minh họa)
Từ đó, cứ hễ cãi nhau là mình đòi ôm con về nhà mẹ đẻ. Lần nào đi, mình cũng vơ sạch quần áo của chồng vứt vào máy giặt, cầm theo tất cả tiền bạc và những gì của chồng theo. Chồng mà sơ suất để mình giấu được chìa khóa xe máy thì lần đó còn khổ nữa.
Giờ thì chồng mình không dám cãi nhau với mình nữa. Mình nóng lên là anh lại nhịn xuống, bảo mình xuôi xuôi, rồi rót nước cho mình. Dù anh vẫn mắc mấy tật xấu như ham đi xem đá bóng, thỉnh thoảng vẫn lười biếng, nhưng vợ nhờ làm gì là vẫn mó tay mó chân làm.
Cho nên các chị em cứ theo kinh nghiệm của mình đây. Hễ cãi nhau là phải bỏ đi, ở nhà chỉ gây ức chế, thậm chí có khi còn bị chồng đánh. Nên ra đi là tốt nhất, đi đâu cũng được, xa nhà mẹ đẻ thì sang nhà người thân, bạn bè. Cùng lắm thì ra khách sạn, nhà nghỉ gần nhà, nhất quyết để chồng ở nhà một mình thôi. Chỉ cần ở tạm 1 – 2 ngày là chồng cuống lên ngay.
Khi đi nhớ mang theo nhiều tiền hoặc giấu tất cả tiền bạc trong nhà ở chỗ nào chồng không thể tìm ra. Nhớ mang theo tất cả sở thích của chồng nhé (dây mạng, sạc điện thoại, điều khiển ti vi, ipad, chìa khóa xe máy, bằng lái xe…). Vứt hết quần áo của chồng vào máy giặt, để chồng không có quần áo sạch đẹp đi làm, đi chơi. Cho chồng biết tầm quan trọng của vợ trong nhà. Chúc chị em “trị” được chồng.
Theo Giadinh.net
Không dám đến với người mới vì là một bà mẹ đơn thân khuyết tật
Xưa tôi lành lặn, có công việc rất tốt, thế mà người ấy còn chê gia đình tôi nghèo. Thử hỏi giờ tôi chẳng có gì, lại là mẹ đơn thân khuyết tật thì làm sao có niềm tin?
Ảnh minh họa
Tôi 27 tuổi, là người mẹ đơn thân khuyết tật. Sau khi tốt nghiệp đại học và đi làm được hai năm cho một tập đoàn bảo hiểm nước ngoài, 24 tuổi tôi yêu một người bạn đồng hương cùng huyện, nghĩ đủ chín chắn để chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình nhưng khi phát hiện giọt máu trong bụng dần hình thành, người đàn ông ấy và gia đình họ quay lưng bỏ mặc. Tôi vẫn quyết định giữ lấy và sinh đứa bé. Nhưng cuộc đời vốn dĩ không như mình dự tính, cũng không ai nghĩ bi kịch lớn nhất cuộc đời mình sẽ đến vào thời điểm nào.
Với tôi nó đến vào ngày sau khi sinh con được một tuần, tôi xuất huyết não liệt nửa người. Một cô gái năng động, đam mê thể thao nay đi đứng không vững, còn lại một tay vừa ôm con vừa cho ti sữa. 24 tuổi tôi trở thành người mẹ khuyết tật đơn thân như vậy đấy.
Đến nay con trai được 2 tuổi, tôi vẫn chưa làm được những việc như người bình thường. Một người bạn học cấp hai vô tình biết được hoàn cảnh tôi nên đến thăm, tôi vẫn nghĩ đó là tình cảm nhân ái giữa con người với nhau nên vẫn vui vẻ tiếp đón và trò chuyện. Rồi tần suất bạn ấy đến nhà tôi thường xuyên hơn, nói chuyện trở nên tình cảm ẩn ý hơn. Người ấy không ngại tôi khuyết tật mà có thời gian rảnh là muốn chở mẹ con tôi đi chơi, muốn tôi và con luôn vui vẻ. Tình cảm giữa người đó và con trai tôi cũng rất tốt. Đến một ngày người ấy nói lời thương tôi, muốn làm cha của con tôi. Tôi trở nên hoang mang.
Lúc đầu tôi không thích bạn ấy lắm vì quan điểm và cách sống không hợp nhau (bạn ấy học hết cấp 2 rồi nghỉ và làm nông ở nhà). Dần dần trở thành thói quen, ngày nào không nói chuyện tôi lại cảm thấy rất buồn, cô đơn. Những lúc bạn ấy tới nhà chơi cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh và mỗi lần giận nhau tôi rất bứt rứt, khó chịu. Thứ hai là vì tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi quá khứ, thiếu tự tin và niềm tin ở hiện tại với tương lai. Ngày xưa tôi lành lặn, có công việc rất tốt mà bạn bè cùng lứa phải ngưỡng mộ, thế mà người đàn ông ấy chê gia đình tôi nghèo, lấy tôi sợ không có tương lai nên nhẫn tâm bỏ đi giọt máu của mình. Thử hỏi giờ tôi chẳng có gì, không làm được việc nhà, cũng không làm được việc ngoài xã hội thì tôi có thể tin tình yêu của bất kỳ người đàn ông nào dành cho mình hay không? Thứ ba người đấy là con cả trong gia đình ba anh em trai nên thật sự tôi không đủ tự tin để nhận lời yêu.
Nội tâm tôi cứ dằn vặt, quyết tâm cả cuộc đời còn lại sẽ chỉ sống với con trai, không muốn yêu ai nữa vì biết trái tim mình rất nhạy cảm, yêu rất dễ bi lụy nên muốn chỉ dừng lại ở tình bạn với người đó. Còn ở một nơi nào đó trong tâm tôi lại cảm thấy nhớ người đó nếu một ngày không biết tình hình của nhau. Giờ tôi phân vân không biết phải làm sao. Mong các bạn chia sẻ.
Theo VNE
Tuyệt chiêu cho các đôi yêu nhau mãi không thôi Để duy trì ngọn lửa tình yêu luôn ấm nóng, có những bí mật riêng đáng để bạn quan tâm và học hỏi. 1. 'Dẹp bỏ' cái tôi cá nhân Đây là điều đầu tiên trong số những bí mật mà các cặp đôi hạnh phúc luôn duy trì. Trải nghiệm tình yêu, hôn nhân đã giúp họ nhận ra rằng nếu cả...