Tuyên ngôn ’sống chết cũng không ở với mẹ chồng’ của cô nàng hiện đại và cái kết
Trong lúc nàng ngồi ngây ra, cố gắng “tiêu hóa” cơn mưa phân tích, chỉ trích chàng vừa nói thì chàng đã đứng dậy, trả tiền cà phê và mất hút sau cánh cửa…
Ảnh minh họa
Chiều cuối tuần lộng gió, nàng và chàng thảnh thơi tản bộ trên con phố vắng người lại qua gần khu phố cổ.
Nàng và chàng là người yêu. Cả hai mới qua giai đoạn tìm hiểu, chính thức bước vào mối quan hệ yêu đương được một thời gian ngắn. Thế nhưng có một điều chắc chắn là cả hai đều nhắm tới chuyện trăm năm với người kia. Chàng ưng nàng – cô gái “chuẩn” hiện đại với vẻ ngoài tự tin, năng động trong công việc, giao tiếp xã hội cực ổn. Về phía nàng cũng “chấm” chàng làm nơi gửi gắm thanh xuân. Chàng không đẹp trai nhưng phong độ, galant và sống tình cảm. Quan trọng nhất là xuất phát điểm chẳng bằng ai nhưng đến thời điểm quen nàng, chàng đã ở vị trí mà nhiều anh chàng cùng tuổi mong ước. Điều đó khiến nàng rất mực nể phục.
Câu chuyện ngày cuối tuần không đầu không cuối của cả hai đột ngột bị cắt ngang bởi tiếng tranh cãi của hai người phụ nữ một già một trẻ vọng ra từ một căn nhà nhỏ trên phố. Dù không cố ý “hóng hớt” nhưng chàng và nàng cũng lõm bõm nghe được vài câu. Cả hai nắm được tình hình có lẽ là mẹ chồng – nàng dâu nhà đó đang xảy ra mâu thuẫn. Đi thêm vài bước xa khỏi vùng hỗn loạn, nàng thành thật bảo chàng:
“Mẹ chồng – nàng dâu theo ý em ấy, là đừng ở chung với nhau ngay từ đầu cho đỡ lắm chuyện. Hai người ở hai thế hệ cách biệt, lại cùng yêu một người đàn ông, vấn đề ở đấy mà ra, đau đầu mệt mỏi lắm!”.
Chàng bất ngờ đứng lại, nhướn mày nhìn sang nàng: “Em nói thế có nghĩa là em không định ở cùng mẹ chồng dù vì bất kỳ lý do gì? Nếu chồng em, yêu cầu hai vợ chồng ở cùng mẹ anh ấy thì sao? Em cũng không khoan nhượng?”
Video đang HOT
“Tất nhiên rồi anh! Đó là nguyên tắc của em. Sống chết em cũng không ở với mẹ chồng! Anh nghĩ xem, cuộc sống nay khác rồi, em lại là phụ nữ hiện đại. Em sẽ nói chồng cho ở riêng, mỗi tháng về thăm, biếu tiền cho bố mẹ hai bên là được chứ gì! Nếu cần thì biếu bố mẹ chồng nhiều hơn một chút, cái đó em chẳng so đo làm gì”, nàng khẳng định chắc nịch, không có lấy một giây lăn tăn.
Nàng hí hửng nhìn chàng, đợi chàng “tán thưởng” về cao kiến của mình như mọi khi. Chàng chẳng từng nhiều lần tấm tắc khen nàng thông minh, hiện đại còn gì. Thế nhưng chàng lần này lại chẳng nói gì thêm nữa. Kể từ lúc đó, hai người cùng đi bộ trở về trong bầu không khí im lặng, sượng sùng dù nàng chẳng hiểu tại sao.
Kể từ hôm ấy, chàng bỗng lạnh nhạt, dửng dưng với nàng. Nàng gọi thì chàng kêu công việc bận rộn, không tiện gặp mặt, không tiện nói chuyện dù là qua điện thoại. 2 tuần trôi qua, nàng ấm ức không chịu được, hẹn bằng được chàng ra quán cà phê để “nói chuyện phải quấy rõ ràng”.
“Có phải anh không vừa ý khi em tỏ ra không muốn sống cùng mẹ chồng đúng không? Từ lúc nói chuyện đó xong em thấy anh khác lắm!”, vừa thấy chàng ngồi trầm ngâm trong quán cà phê nàng đã nóng nảy tuôn luôn một tràng.
Chàng ra hiệu nói nàng ngồi xuống uống nước. Đợi lúc nàng có vẻ bình tĩnh lại, chàng mới cất lời:
“Đúng là từ lúc nghe em nói về chủ đề đó, anh cảm thấy dường như mình không hợp nhau, không thể tiến xa hơn nữa. Bởi anh xác định cưới vợ là sẽ đón mẹ về ở cùng, vì mẹ giờ chỉ có mỗi anh để nương tựa. Trong khi đó em nói không ở chung với mẹ chồng là nguyên tắc của em, nhất quyết không nhượng bộ”.
Nàng nghe thế thì cơn giận lại bùng lên, vặn lại: “Em muốn thế có gì không đúng? Không sống chung ngay từ đầu, mâu thuẫn chẳng thể xảy ra. Hai bên cứ giữ mối quan hệ dù hơi xa nhưng hòa bình như thế. Anh ở giữa là được lợi nhất còn gì. Cả anh và em đều có công việc với mức lương khá ổn. Mình có thể thuê giúp việc, biếu thêm tiền cho mẹ anh, bà ốm đau vẫn chia nhau về chăm sóc. Thế có gì không hay nào?”.
“Anh đã mong chờ một sự hồi tâm chuyển ý hay một sự thỏa thuận từ em. Nhưng câu trả lời vừa rồi cho thấy em vẫn nhất nhất theo ý mình. Em phải hiểu vấn đề không nằm ở chỗ có ai chăm sóc mẹ, cho mẹ cuộc sống đủ đầy vật chất mà là tình nghĩa, là báo hiếu. Bố anh mất sớm, bao năm qua chỉ có mẹ vất vả nuôi anh, sao anh có thể đề mẹ cô độc khi về già? Nếu em yêu cầu anh chọn giữa mẹ và em, thì anh buộc phải nói là anh chọn mẹ”, chàng từ tốn nói với nàng. Không hiểu sao sự từ tốn ấy khiến nàng vừa điên tiết lại vừa thấy lép vế, xấu hổ.
Nàng chưa kịp nói thêm gì, chàng đã tiếp luôn: “Có thể em sẽ nghĩ vợ mới là quan trọng, vì vợ đồng hành cùng anh suốt quãng đời còn lại. Nhưng anh cũng không quên trước khi yêu em, hay trước khi cưới vợ, chỉ có mẹ đồng hành cùng anh. Em là cô gái hiện đại, cá tính. Nhưng anh cứ nghĩ em hiện đại, tân tiến thì cách nghĩ lại càng phải thấu đáo hơn”.
“Anh…”, nàng tức tối khi bị chàng chỉ trích không kiêng nể nhưng cũng không nói được gì hơn.
“Có một điều anh muốn hỏi em, đó là liệu em có thực sự yên tâm với một người đàn ông sẵn sàng vì em mà để mẹ anh ta đơn độc tuổi già? Mẹ dứt ruột sinh ra, nuôi nấng khôn lớn trưởng thành mà anh ta sẵn sàng ngó lơ. Em cho rằng người đàn ông như thế sẽ tình nghĩa vẹn tròn với vợ đến cuối đời chứ?”
Trong lúc nàng ngồi ngây ra, cố gắng “tiêu hóa” cơn mưa phân tích, chỉ trích chàng vừa nói thì chàng đã đứng dậy, trả tiền cà phê và mất hút sau cánh cửa.
Nàng không biết đây có phải một lời chia tay hay không. Nhưng thái độ và lời lẽ của chàng cho thấy trong chuyện này nếu nàng không thay đổi cách nghĩ thì chỉ có nàng là thiệt.
Một lúc sau, như sực tỉnh lại sau cơn mê, nàng lập cập đứng lên xách đồ, đuổi theo chàng. Một chàng trai tốt, thấu tình đạt lý như thế nàng sao có thể để mất? Nhưng liệu nàng còn cơ hội nào nữa không đây?
Theo Xaluan
Nửa đêm điếng người nhận được tin nhắn của vợ "em đi với sếp anh 1 đêm bằng tiền anh kiếm cả đời đấy"
Chờ mãi chẳng thấy vợ về thì bất ngờ điện thoại báo có tin nhắn, nhưng vừa nhìn thấy nội dung, tôi chết lặng...
Tôi và vợ yêu nhau từ thời sinh viên. Vợ tôi ngày ấy nổi tiếng là hoa khôi của trường. Có bao người theo đuổi, tôi biết có những người đàn ông hơn tôi nhưng cuối cùng cô ấy vẫn chọn yêu tôi - một thằng con trai tỉnh lẻ, chưa có gì trong tay ngoài hoài bão.
Cô ấy vẫn nói rằng, chọn tôi vì tôi chân thành, có chí tiến thủ không như những gã khác, có tiền nhưng chỉ muốn chiếm thể xác em. Tôi tự hào và cũng vì thế mà bản thân tự nỗ lực phấn đấu nhiều hơn để cho em một cuộc sống sung túc sau này.
Đến năm cuối, em quyết định dọn về chung phòng với tôi. Em nói như vậy để dễ bề chăm sóc và cũng là tiết kiệm tiền. Nhưng tôi vẫn không dám đi quá giới hạn với em. Tôi muốn giữ gìn cho cô ấy đến đêm tân hôn hoặc nhỡ chẳng may sau này không đến được, người đàn ông cuối cùng của cô ấy cũng trân trọng em.
Ảnh minh họa.
Ngoài giờ lên lớp, tôi tranh thủ đi làm thêm, số tiền ngày đó cũng khá thoải mái cho sinh hoạt của hai đứa tôi. Trong một lần tôi liên hoan bạn bè về muộn, vì không kìm lòng được nên 2 đứa đã đi quá giới hạn. Sau đó không lâu, chúng tôi tổ chức đám cưới.
Cuộc sống vợ chồng trẻ cũng có khá nhiều khó khăn. Ra trường đi làm, các mối quan hệ rồi thì áp lực công việc, tôi không còn quan tâm vợ được nhiều như trước. Cô ấy cũng dần thay đổi, trở nên thực dụng hơn và lạnh lùng hơn.
1 năm sau khi kết hôn chúng tôi đón đứa con gái đầu lòng. Dù đã làm việc rất chăm chỉ nhưng vì không có tài giao tiếp nên mức lương của tôi vẫn như ngày mới ra trường. Áp lực kinh tế khiến vợ chồng tôi liên tục cãi nhau.
Nhưng vì nghĩ vợ theo mình chịu khổ nên tôi vẫn nhẫn nhịn. Tôi tích cực làm thêm, tăng ca, mọi thứ trở nên dễ thở hơn nhưng cũng chẳng cải thiện là bao. Vợ tôi trở nên cáu kỉnh, ít nói. Rồi biến cố cũng xảy đến. Hôm đó, tôi có nhờ vợ mang ít tài liệu đến công ty. Chẳng may lại gặp sếp tôi ở đấy, không hiểu sao tôi có một dự cảm xấu. Anh ta nhìn vợ tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Phải nói qua là dù đã sinh một con nhưng vợ tôi vẫn hết sức xinh đẹp và quyến rũ. Kể cả có vất vả thì vẫn lộ ra những đường nét hài hòa hơn rất nhiều cô gái khác. Cũng kể từ ngày đó, sếp đối xử với tôi lạ hơn, cũng cho tôi nhiều cơ hội có các hợp đồng lớn. Cứ nghĩ công sức bao lâu này của tôi đã được đền đáp. Chẳng thể ngờ, mọi thứ đều có mục đích.
Tối đó, vợ tôi nói có việc về muộn, chờ mãi đến 12h không thấy về, gọi thì không nghe máy. Con gái tôi đã ngủ nhưng lòng tôi nóng như lửa đốt. Mãi hơn 12h khuya thì điện thoại bất ngờ có tin nhắn, là của cô ấy "Tối nay em không về, em đang đi với sếp anh. Nói thật, thời gian qua mẹ con em đã quá khổ rồi, em đi với sếp anh 1 đêm bằng tiền anh kiếm cả đời đấy. Chỉ cần anh nhẫn nhịn, chúng ta sẽ có được cuộc sống sung túc, đừng tìm em". Tôi run rẩy bấm gọi lại thì vợ tôi đã tắt máy.
Ở cái thành phố này, không người thân thích, bạn bè thì mỗi đứa một chỗ, tôi không thể nào bỏ con mà đi tìm vợ. Tôi như phát điên trong căn nhà của mình mà chẳng thể làm được gì khác. Trách vợ, trách tôi hay trách số phận cay đắng... đêm nay sẽ là một đêm rất dài...
Theo Baoanh/Phunutoday
Gái già giàu có gài bẫy bắt trai trẻ "đổ vỏ" Sau những gì xảy ra trong câu chuyện Cưới "chạy bầu" và nỗi đau của chồng trẻ bị vợ giàu "cắm sừng", tôi thấy anh đâu còn mười tám, đôi mươi nữa mà bảo mình ngây thơ, non nớt để người đàn bà hơn mình cả chục tuổi cho vào tròng? Ảnh minh hoạ: Internet Khi anh có mối quan hệ tình cảm...