Tuyên ngôn của 1 hot girl: ‘Có chết cũng phải lấy chồng Tây’
Từ khi ý thức được vẻ đẹp cũng như giá trị của bản, tôi đã tự nhủ phải lấy được một người chồng thật xứng đáng .
ảnh minh họa
Tức là người đàn ông ấy phải biết kiếm tiền, phải biết chiều chuộng, tôn trọng vợ, sẵn sàng xắn tay áo lao vào bếp cùng tôi nấu ăn, lau rửa chén bát. Chỉ có bấy nhiêu tiêu chuẩn thôi nhưng xem chừng trong số đàn ông tôi quen chẳng có người nào đáp ứng được một nửa.
Bạn bè và cả bố mẹ luôn nghĩ tôi ngông cuồng khi một mực nói rằng sẽ không bao giờ lấy chồng Việt Nam. Đàn ông Việt bây giờ càng ngày càng tệ, chả thế mà mấy cô hoa hậu, chân dài luôn tìm “bãi đáp an toàn” cho mình bên những ông chồng ngoại quốc. Mà tôi đã nhìn ngắm kỹ lắm rồi, trong số bấy nhiêu mỹ nhân lấy chồng Tây người nào cũng thông minh và có học thức. Điều đó chẳng xứng đáng cho một hot girl là tôi học tập theo hay sao.
Video đang HOT
Tôi đẹp dĩ nhiên tôi có quyền, đàn ông Việt bây giờ trăm thói hư tật xấu vậy nên chẳng dại gì mà vơ vào người cho khổ cả một đời. Nếu bạn nghi ngờ lời tôi nói thì hãy ngẫm nghĩ lại những điều dưới đây nhé!
Đàn ông Việt rất ngại phải động đến xà phòng giặt và dầu rửa bát. Họ mặc định việc nhà là của người phụ nữ, người chồng trong gia đình sẽ luôn được hưởng đặc quyền riêng là vứt giày, tất, cà vạt khắp nơi khi về đến nhà; là hoạnh họe vợ nấu món này không ngon, món kia nhiều muối, là ngồi vểnh râu xem ti vi sau khi cơm nước xong xuôi… Vợ có bận đến mấy thì cũng mặc kệ, có quyền lợi thì phải tìm cách hưởng trọn vẹn thôi.
Rất hay hậm hực nếu trông thấy vợ mình ăn mặc gợi cảm và tươi cười nói chuyện cùng người đàn ông khác. Cái này thì đích thị là bản tính ích kỷ pha lẫn lối suy nghĩ phong kiến đã thâm căn cố đế trong trí não những người đàn ông xung quanh chúng ta. Vậy nếu vô tình lấy phải một anh chồng Việt thì chắc đến nước tôi phải thanh lý toàn bộ tủ đồ bây giờ, cuộc sống như thế thì có khác nào tự cầm tù bản thân.
Đàn ông Việt có thể cho bạn ăn một cái bạt tai bất cứ lúc nào. Điều này thì tôi đã mắt thấy tai nghe nhiều lần rồi. Như hôm vừa rồi khi đang ngồi tranh luận với nhau trên bàn lẩu, cô bạn tôi đã bị anh người yêu mẫu mực cho ăn một cái bạt tai sa sẩm mặt mày chỉ vì lỡ miệng chê mẹ anh ta nấu ăn không ngon. Cô hàng xóm nhà tôi cũng chẳng có tội tình gì thậm chí là còn rất đảm đang khéo léo vậy mà vẫn thường xuyên bị ông chồng túm tóc kéo lê sềnh sệch dọc hàng lang chung cư mỗi lần rượu say. Nghĩ đến mấy chuyện này mà thấy rùng mình, toàn những người đàn ông lỗ mãng và ưa dùng chân tay để nói chuyện với vợ.
Lãng mạn là một điều xa xỉ với đàn ông nước mình. Tôi muốn đức lang quân sau này sẽ là người nấu bữa sáng mang vào tận giường ngủ cho mình, muốn được anh tặng hoa mỗi sáng thứ Bảy, vân vân và vân vân. Những ước muốn nhỏ nhoi ấy của tôi xem chừng nằm ngoài khả năng của đàn ông Việt. Từ xưa đến nay, họ đã quen nhận được sự quan tâm của người khác. Họ dành cho công việc và những buổi nhậu vô bổ nhiều sự quan tâm hơn là người phụ nữ ở bên cạnh mình. Vì thế đừng chờ đợi một ngày nào đó, anh chồng Việt sẽ chăm chỉ mang đến cho bạn những điều lãng mạn.
Đấy kết hôn với một anh chồng Việt thì tôi sẽ không còn được là chính mình, sẽ có thể gặp rủi ro bất cứ lúc nào. Thế nên, cho dù thiên hạ có nói tôi kênh kiệu hay là gì đi nữa thì có chết tôi cũng phải lấy chồng Tây.
Theo VNE
Giữ chồng
Vợ thấp bé, gương mặt không có gì nổi bật. Điều đó không quan trọng vì tôi thích người phụ nữ thông minh, hiền hậu. Tôi đã chọn cô bé nhỏ nhắn học giỏi nhất khối 11, sau tôi một lớp.
"Cô bé" sống chung nhà với tôi hơn 15 năm, cung nhau chia bui se ngot. Hai đứa con đã qua tiểu học. Vây mà "cô bé" vẫn chưa hoàn toàn tin vào tình cảm của chồng. "Cô bé" canh giữ tôi nghiêm ngặt đến phát bực.
Ba tôi mất sớm, người thân duy nhất còn lại bên họ nội là chú Út. Nghe tin chú bệnh nặng, tôi hoảng hốt thu xếp đồ đạc chuẩn bị về thăm. Vợ nhất định không cho tôi đi một mình. Theo cùng thì không thể, vì cơ quan cô ấy đang lúc bê bôn công việc. Lý do đơn giản chỉ vì ngày trước có một cô gái ở quê thích tôi, từ thuở mười lăm, mười sáu. Giờ cô ấy vẫn chưa lập gia đình và vì vậy vợ tôi... lo lắng. Nhiều lần tôi giải thích đó chỉ là tình cảm đơn phương của người ta song vợ vẫn không yên lòng. Nàng ra "tối hậu thư" rằng tôi không được tiếp xúc, phải tránh xa cô ấy. Người cùng quê, lại là bạn cũ, gặp nhau không chào, không thăm hỏi, coi sao được. Vợ chồng vì chuyện này mà hục hặc hoài.
Với người bạn cũ thỉnh thoảng gặp nhau còn vậy, chuyện vợ "siết" mối quan hệ bạn bè hàng ngày khiến tôi nhức đầu hơn. Điện thoại tôi bị vợ săm soi từng cuộc gọi, tin nhắn. Thỉnh thoảng cô ấy cũng vờ mượn laptop của tôi để kiểm tra khắp "hang cùng ngõ hem" xem có "vết tích" gì không. Hễ thấy cô đồng nghiệp hay bạn học cũ nào có vẻ xinh xinh trao đổi trò chuyện với chồng là vợ bắt đầu kiếm chuyện gây gổ, buộc chồng phải tránh xa họ. Tính tôi cởi mở vui vẻ, thích giao lưu bè bạn, mà bắt quanh năm suốt tháng chỉ biết đến vợ con, thật khó chịu.
Vợ cũng dựng lên một bức tường trong các mối quan hệ bè bạn của hai vợ chồng. Tôi không được giao du với tất cả bạn nữ của cô ấy. Và đương nhiên, vợ luôn tỏ ra xa lạ với tất cả bạn khác phái của chồng. Thỉnh thoảng bạn chồng đến nhà chơi, vợ sa sầm nét mặt, viện cớ bận bịu hoặc không khỏe để lảng tránh, chưa bao giờ cùng tôi niềm nở tiếp khách.
Tôi nhiều lần nói với vợ: vợ chồng phải tin tưởng và tạo cảm giác thoải mái cho nhau. Sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ vợ không hiểu tính chồng? Đàn ông một khi đã có ý lăng nhăng thì phụ nữ giữ cách nào đêu không nổi. Và không phải người đàn ông nào cũng "ham của lạ", coi nhẹ gia đình. Vẻ đẹp của người phụ nữ không chỉ thể hiện ở sắc vóc. Không cần biết trông ra sao, hễ người đàn ông đã chọn thì nhất định với anh ta, cô ấy là người vừa ý.
Suy nghĩ mông lung rồi kém tự tin, sinh đủ thứ "chiêu trò" để giữ chồng như giữ một vật sở hữu sẽ khiến chồng cảm thấy tù túng, nhiều lúc muốn "bứt phá", muốn "tự do". Chẳng phải không ít cuộc hôn nhân đổ vỡ chỉ vì các ông chồng bị vợ "trói tay trói chân" đến ngột ngạt đo sao?
Theo VNE
"Trần đời tôi chưa thấy... bà dâu nào như nó!" Tôi làm mẹ chồng cũng cả chục năm có lẻ. Dâu lớn dâu bé đủ cả, đứa nào cũng ngoan ngoãn với nhà chồng. Thế mà... ... Từ lúc thằng út nhà tôi cưới vợ thì nảy nòi ra loại con dâu trên trời rơi xuống. Tôi tưởng nó là đứa có ăn học đàng hoàng nên mới đồng ý cho về làm...