Tuyên bố cắt cơm để không phải đóng tiền và phục vụ nhà chồng, tôi lặng người khi chứng kiến hành động của mẹ chồng
Tôi từng nghĩ phải tỏ ra rõ ràng mọi thứ từ đầu thì mẹ chồng mới không gây khó dễ. Thế nhưng, chính tôi phải hối hận vì cách hành xử của mình.
- Nếu sống chung với bố mẹ, em sẽ không ăn chung, giặt đồ chung hay gì hết. Tiền phòng, điện, nước, mạng em sẽ trả bình thường – tôi lạnh lùng tuyên bố với Tú khi anh cố gắng thuyết phục vợ ở chung với bố mẹ chồng 6 tháng – 1 năm.
Thực ra, tôi không muốn hành động quyết liệt như thế, đương nhiên rồi. Nhưng tôi cảm thấy Tú cũng như gia đình anh đang cố tình lừa tôi vậy. Từ hồi yêu nhau, Tú đã nói rằng mai này cưới nhau lập tức sẽ ra sống riêng.
Rồi khi về ra mắt, mẹ anh nửa đùa nửa thật bảo:
- Thế ít nữa cưới xong 2 đứa có cần mẹ đổi cho phòng khác không? Tú đang ở phòng góc tầng 2 không có ban công, không có nhà vệ sinh trong đó, lại hơi chật.
Tôi liếc sang Tú nhắc khéo thì anh cũng lên tiếng:
- Mẹ ơi, bọn con sống riêng mà.
- Thôi, nhà 4 tầng rộng rãi như thế cần gì sống riêng? Mà giờ 2 đứa đã đủ tiền mua nhà chưa? Bố mẹ thì thừa phòng để các con ra ngoài thuê họ hàng lại cười cho.
Tôi hiểu rằng nếu không rõ ràng thì mai này khó lòng mà xin ra ngoài, nên mạnh dạn từ chối luôn:
Video đang HOT
- Dạ, nếu lấy nhau bác cứ cho chúng cháu ra sống riêng ạ. Cháu và anh Tú sẽ cố gắng tích cóp tiền và mua nhà ạ.
Mẹ của Tú lúc đó không hài lòng lắm, nhưng bà định nói gì thì Tú đã gạt đi, lảng sang câu chuyện khác. Và cũng vì thế mà mọi chuyện chưa rõ ràng. Khi ngồi trước bố mẹ thì Tú cố lảng đi, khi ở bên tôi anh khẳng định chắc nịch sẽ ra sống riêng.
Cuối cùng, vì bầu bí ngoài kế hoạch nên tôi đành phải làm đám cưới. Và mẹ chồng vẫn kiên quyết kéo chúng tôi về chung sống. Bất lực vì sự nhu nhược của Tú, tôi đã đưa ra quyết định là dù sống chung nhưng sẽ không ăn chung, sinh hoạt chung gì hết. Anh có chút bất ngờ, nhưng rồi đành phải nghe theo.
Và ngay sau bữa cơm chung đầu tiên, Tú không muốn cũng phải đứng lên xin phép chúng tôi chỉ sống cùng còn mọi thứ đều riêng. Mẹ chồng sốc lắm. Nhưng bà nhìn sang tôi, chỉ thở dài rồi đứng dậy.
Tôi cũng có chút mừng thầm. Nếu mẹ chồng bắt tôi không được ra ngoài sống riêng thì bà cũng phải nhượng bộ 1 chút.
Cuộc sống kiểu cùng nhà nhưng không chung nồi như thế diễn ra khá êm xuôi. Tôi ngoài giờ làm việc vẫn hay dạo chơi, đi cà phê, ăn hàng cùng bạn bè. Còn Tú, anh hoặc đi cùng tôi hoặc về mẹ anh nấu cho ăn.
Bố chồng nhiều lần bóng gió nói tôi để 2 vợ chồng thay đổi quyết định nhưng tôi vẫn kiên quyết từ chối với lý do công việc đặc thù, thường xuyên bận rộn, không thể nấu nướng, dọn dẹp nhà thường xuyên được. Tú thì không dám cãi tôi, bởi chính anh là người đã vi phạm lời hứa hẹn trước.
Thời gian gần đây, bụng của tôi cũng khá lớn. Mẹ chồng vẫn hay hỏi thăm và khuyên tôi nên ở nhà dùng bữa thay vì ăn hàng. Tôi nghĩ tới viễn cảnh dậy sớm nấu cơm rồi hì hụi rửa bát, lập tức từ chối:
- Không cần đâu mẹ ạ. Con ăn ngoài nhưng vẫn đảm bảo dinh dưỡng lắm.
Mẹ chồng thấy tôi cứng đầu cũng chỉ biết lắc đầu. Còn Tú cũng và lần khuyên tôi, tôi chỉ lừa anh và nhắc:
- 1 năm, đúng 1 năm em sẽ ra ngoài sống riêng. Em bầu em tự biết lo cho sức khỏe, ăn ngoài cũng tốt chứ, ở nhà còn không thoải mái bằng ấy.
Một buổi tối nọ, tôi đi cà phê cùng hội bạn về muộn không may bị xe đụng và ngã. Trong lúc sợ hãi và đau đớn, tôi chỉ kịp gọi cho Tú và báo vị trí rồi sợ hãi ngất lịm đi.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình đã nằm trong bệnh viện. Tú và mẹ chồng đang ngồi gục ở góc giường đầy mệt mỏi. Thấy tôi tỉnh dậy, cả hai sực tỉnh rồi chạy tới hỏi han. May mắn đứa trẻ không sao, nhưng cả nhà có vẻ được phen nhốn nháo.
Và hôm sau, Tú phải đi làm, chỉ còn mẹ chồng ở lại chăm sóc tôi. Đây là lần đầu 2 mẹ con gần gũi và tình cảm như thế. Bà lấy cháo cho tôi, còn thổi cho nguội bớt. Tôi có chút ngại ngùng, bà mới nhẹ nhàng bảo:
- Con ạ, gia đình sống với nhau chứ không phải người dưng. Mẹ rất buồn khi con tỏ ra xa cách như thế. Mẹ muốn con ở chung 6 tháng, 1 năm cũng vì muốn mẹ chồng, nàng dâu gần gũi, hiểu nhau hơn mà thôi.
Suốt những ngày sau đó, bà chăm sóc tôi rất tận tình. Tôi thật sự rất hối hận vì cách cư xử của mình thời gian vừa rồi…
Chồng mất không về đội tang, vợ bị nhà nội từ mặt nhưng biết lý do đằng sau, ai cũng rơi nước mắt
Hôm qua, tôi nghe em gái gọi điện nói chồng tôi qua đời vì tai nạn giao thông. Nhà chồng nhốn nháo tìm tôi về chịu tang. Tôi đã nghĩ rất lâu và quyết định không về.
Trong lúc mọi người đang ở quê để làm đám tang cho chồng, tôi lại một mình nơi phương xa. Nếu nói lúc này, tôi không buồn thì không phải. Bây giờ tôi buồn lắm, buồn vì cuối cùng những đau khổ của tôi đã chấm dứt, nhưng với cách mà tôi chưa bao giờ mong muốn.
Tôi kết hôn nhờ mai mối. 30 tuổi, tôi vẫn chưa lấy chồng vì phải lo ăn học cho 4 đứa em. Đến lúc ngoảnh mặt lại, bạn bè đều đã lập gia đình. Chỉ còn tôi là chưa yên bề gia thất. Lúc ấy, dì tôi giới thiệu một người đàn ông. Dì bảo anh ta năm nay 40, thành đạt nhưng chưa vợ. Tất cả cũng chỉ vì sự nghiệp.
Quá tuổi, tôi không muốn tốn thời gian để tìm hiểu nên đã đồng ý kết hôn chỉ sau 3 lần hẹn hò. Quang trọng hơn là, chồng tôi nói nếu chúng tôi kết hôn, mỗi tháng anh sẽ gửi về cho các em vợ mỗi người 5 triệu. Tôi cứ nghĩ chồng mình là một người hào phóng với gia đình vợ.
Còn chồng tôi, anh chỉ nói gọn một câu rằng tôi phải tập làm quen với điều đó. Ảnh minh họa: Internet
Nhưng ngay vào đêm tân hôn, tôi đã biết tại sao chồng mình lại làm vậy. Mẹ chồng tôi bị liệt giường, ngoài ra bà vẫn tỉnh táo như những người khác. Ban ngày không sao, cứ đêm đến là bà lại la hét kêu gào, không cho ai được ngủ. Cả đêm ấy, tôi không thể nào ngủ nổi vì sợ. Còn chồng tôi, anh chỉ nói gọn một câu rằng tôi phải tập làm quen với điều đó.
Sau đêm đầu tiên, tôi bắt đầu công việc chăm sóc mẹ chồng. Dù đã cố gắng cung phụng nhưng mẹ chồng tôi vẫn than vãn về con dâu. Bà liên tục chê tôi chậm chạp. Trước mặt con trai thì đơm đặt đủ thứ. Vậy là chồng tôi nổi khùng. Anh không cho tôi giải thích. Mỗi lần như vậy, tôi lại bị chồng đánh đến nỗi mùa hè nóng như đổ lửa vẫn phải mặc áo dài tay để che đi những vết bầm trên cơ thể.
Lần ấy tôi có thai. Do mang thai mệt mỏi, người lại đang nghén ngẩm nên tôi không nhanh nhẹn như bình thường. Hôm đó mẹ chồng tôi bĩnh ra quần. Bà kêu con dâu, nhưng tôi chưa xuống kịp. Thế là mẹ chồng tôi chửi vang nhà. Chồng tôi nghe được, anh đánh tôi.
Cú sốc ấy khiến tôi quyết định rời xa căn nhà giàu có và người chồng vũ phu. Ảnh minh họa: Internet
Tối đó, tôi ra máu và bị sảy thai. Thật ra trước đó, cái thai của tôi đã yếu nên không thể biết nguyên nhân bị sảy thai. Nhưng cú sốc ấy khiến tôi quyết định rời xa căn nhà giàu có và người chồng vũ phu.
Mặc dù bây giờ, cuộc sống của tôi khá khó khăn nhưng tâm tư của tôi rất thoải mái. Hôm qua, tôi nghe em gái gọi điện nói chồng tôi qua đời vì tai nạn giao thông. Nhà chồng nhốn nháo tìm tôi về chịu tang. Tôi đã nghĩ rất lâu và quyết định không về. Tôi không muốn gặp lại người đàn ông đã làm mình đau khổ. Càng không muốn khơi gợi những gì đã mất. Có thể tôi sẽ tha thứ cho anh, nhưng chắc chắn không phải lúc này.
Theo Phụ nữ Sức khỏe
Với anh, quan trọng là hiểu nhau Anh không đẹp trai, tính cách khi nào gặp, tiếp xúc nhiều thì em sẽ biết. Chào đại gia đình chuyên mục Hẹn hò nhé, mình là người thường xuyên đọc chuyên mục, lý do là mình chưa có người thương nên xem từng bài viết mỗi ngày, biết đâu giữa một rừng hoa, mình gặp bông hoa mình thích nhất. Nãy giờ...