Tưởng vô phúc lấy phải vợ đoảng, ai ngờ…
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng trong bếp kinh động cả căn phòng, mọi người chay vào thì vợ tôi đang ngồi nức nở giữa đống chén bát vỡ.
Công việc nội trợ luôn là nỗi ám ảnh em. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi kết hôn đã được 1 năm. Tôi khá hài lòng với cuộc sống hôn nhân của mình vì vợ tôi là người phụ nữ thông minh, xinh đẹp, cư xử khéo léo duy chỉ có điều em không bao giờ học được chính là tính cẩn thận.
Điều này tôi khá rõ từ ngày tìm hiểu em. Trước khi kết hôn với tôi, em ở trọ một mình vì nhà em ở dưới quê. Em chẳng chịu nấu cơm bao giờ vì em cho rằng công việc đó rườm rà, phức tạp, em có một mình thì ra ngoài ăn cho nhanh. Nhưng em là người khá tâm lý. Biết tôi thích ăn đồ do chính tay người yêu nấu. Kỉ niệm ngày chúng tôi nhận lời yêu nhau, em quyết định trổ tài chiêu đãi tôi. Nhưng để có được bữa cơm ấy, căn bếp nhà em đã trở thành nỗi kinh hoàng khủng khiếp. Bát đĩa, xoong chảo bày khắp mọi nơi. Sàn nhà vương vãi nào rau củ, bột gia vị,… Nhưng điều đó chưa thực sự ám ảnh tôi. Những món ăn em làm cái quá mặn, cái lại không có chút hương vị nào. Nhưng cứ nhìn thấy cái dáng vẻ lóng ngóng và khuôn mặt tức cười của em khi làm bếp, tôi lại thấy đáng yêu kinh khủng. Vậy nên biết em vụng, tôi vẫn quyết tâm lấy em làm vợ.
Tới giờ tôi vẫn còn nhớ như in ngày em về ra mắt. Mẹ tôi đã biết em vụng về nên chẳng dám bắt em xuống bếp nấu nướng như các chị dâu tôi. Bà chỉ để em làm những công việc lặt vặt. Vậy mà, khi em vừa dọn chén bát thì tiếng đổ vỡ loảng xoảng trong bếp kinh động cả căn phòng, mọi người chay vào thì em đang ngồi nức nở giữa đống chén bát vỡ. Cũng may, mọi người ai cũng quý mến em nên chỉ cười đùa rồi trêu em bất cẩn.
Tuy nhiên sống chung một nhà với cô vợ đoảng nhiều lúc cũng khiến tôi phát bực. Em không bao giờ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ được. Chén bát tôi cũng chẳng dám để em rửa vì sợ bể hết thì lại tốn tiền. Nấu ăn em cũng không biết nấu món gì ngoài trứng chiên và rau luộc. Thời gian đầu thì tôi thấy bình thường nhưng ăn mãi cũng phát chán. Đi làm về tôi đành tự tay vào bếp nấu nướng, em chỉ lăng xăng giúp việc bên cạnh.
Em tuy đoảng nhưng rất chịu khó học hỏi và hòa đồng với những người trong gia đình. Em khéo léo ăn khóe nói, lại biết cách cư xử, quan tâm nên cả nhà tôi ai cũng quý mến, chẳng mấy ai đem chuyện em đoảng ra chê trách em, kể cả mẹ tôi. Đích thân mẹ tôi còn dặn em, nếu có thời gian rảnh qua mẹ dạy cho vài món khiến vợ tôi xấu hổ, đỏ bừng cả mặt.
Video đang HOT
Tôi quyết tâm thay đổi tính đoảng ấy của em. Tôi đăng kí cho em học thêm một khóa nữ công gia chánh. Em đi làm về là tranh thủ đi học ngay. Chẳng than phiền vật vả hay mệt mỏi. Thời gian đầu em đi học về thấy đầu tóc rồi bù, chân tay sứt sẹo, thậm chí còn bị bỏng. Xót vợ lắm, tôi khuyên em dừng học nhưng em nhất quyết không nghe. Em nói em phải cố gắng, không để anh thất vọng.
Được nhìn thấy tôi ăn ngon lành, với em đó là hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Rồi khả năng nội trợ của em cũng khá hơn. Em có thể vừa nấu vừa dọn dẹp được, dù sau đó, tôi vẫn phải phụ giúp thêm. Đêm nào em cũng ngồi nhìn tôi ăn rồi liên tục hỏi tôi ăn có ngon không? Nhìn vầng trán lấm tấm mồ hôi, cánh tay lốm đốm vài vết bỏng, tôi lại thương em nhiều hơn.
Có người thắc mắc tại sao tôi lại lấy vợ đoảng như em. Tôi trả lời rằng tôi yêu em vì chính cái đoảng ấy. Điểm tuyệt vời của em chính là em đã cố gắng sửa chữa khuyết điểm của bản thân vì những người yêu thương em. Tôi trân trọng em vì điều ấy. Nhiều lúc tôi thầm cảm ơn cuộc
Theo blogtamsu
Tình huống dở khóc dở mếu của vợ trong ngày ra mắt mẹ chồng tương lai
Mọi người hoảng hồn chạy vào thì thấy em đang nhăn nhó ngồi giữa đống chén bát vỡ. Nhìn em rơm rớm nước mắt mà ai cũng thấy tội.
Tôi mới lấy vợ được gần 2 năm nay. Từ ngay có em, cuộc sống của tôi tràn đầy màu sắc khác nhau, nhưng chưa bao giờ có chỗ cho chữ &'chán' chen vào. Vợ tôi không phải típ người phụ nữ đảm đang, giỏi lo toan nội trợ. Nói thẳng ra, em rất đoảng.
Khi yêu nhau, tôi nhiều lần đến phòng trọ của em. Nhưng lần nào tôi cũng phải tự nấu ăn, dọn dẹp bếp núc giúp em. Còn em, đa số ăn ngoài hàng, bếp núc chỉ "làm cảnh" cho đẹp nhà đẹp cửa. Tôi vẫn nhớ như in ngày sinh nhật 28 của tôi.
Để đem lại món quà ý nghĩa cho tôi, em đã xung phong tự tay vào bếp làm bánh kem. Hì hục suốt mấy tiếng, dù có sự trợ giúp của tôi, bánh chẳng ra bánh, kem chẳng ra kem. Còn mặt mày em thì chẳng khác nào vừa đi từ bão tuyết ra.
Nhà bếp bột với kem rơi đầy sàn nhà, xoong chậu lỉnh kỉnh khắp nơi. Cuối cùng, tôi đành "xin" em ra phòng khách ngồi chơi để tôi dọn dẹp cho nhanh sau đó đi ăn nhà hàng.
Rồi ngày ra mắt nhà tôi. Mẹ tôi đã biết em vụng về nên chẳng dám bắt em xuống bếp nấu nướng như các chị dâu tôi. Bà chỉ để em nhặt rau hoặc giã tỏi. Vậy mà, khi em vừa dọn chén bát, một tiếng ầm đã vang lên.
Mấy ngày đầu, tôi còn cố nuốt, nhưng sau thì tôi ngán tận cổ. (Ảnh minh họa)
Cưới về, vợ đoảng đôi lúc cũng làm tôi phát cáu. Em không bao giờ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ được. Chén bát tôi cũng chẳng dám để em rửa vì sợ bể hết thì lại tốn tiền. Nấu ăn em cũng không biết nấu món gì ngoài trứng chiên và rau luộc. Mấy ngày đầu, tôi còn cố nuốt, nhưng sau thì tôi ngán tận cổ. Cùng đường, tôi phải tự mình xuống bếp nấu. Nếu hôm nào đi làm về trễ thì vợ chồng lại đi ăn tiệm.
Vợ đoảng là thế nhưng vợ tôi rất chịu khó học hỏi và hòa đồng với những người trong gia đình chồng. Tuy đoảng nhưng khiếu thẩm mĩ của em lại ở mức tuyệt vời. Quà cáp, áo váy nào em mua cho mẹ và các chị dâu tôi cũng đều vừa và hợp như in. Vì thế, mỗi lần đi mua sắm, các chị tôi thường rủ em đi cùng để em tư vấn giúp.
Cháu tôi cũng rất mến mợ. Thấy em về, chúng đã tụ tập lại rồi rủ em chơi đủ loại trò. Vợ tôi dù có chồng nhưng tính cách chẳng khác trẻ con là mấy. Nhìn em vô tư chơi đùa cùng mấy đứa cháu, có khi cười ha hả, ba mẹ tôi chỉ lắc đầu không nói gì.
Bạn bè tôi trước đây vẫn thắc mắc tại sao tôi lại cưới em. Có người còn nói cưới em về rồi thì tha hồ mà hầu hạ. (Ảnh minh họa)
Hiện nay, vợ tôi còn tham gia một khóa học nấu ăn cấp tốc dành cho người đoảng. Hôm nào em cũng tập tành để nấu cho tôi ăn. Mấy hôm đầu, tôi phải xuống phụ em. Em bày đến đâu, tôi dọn đến đó. Nhưng bây giờ thì đỡ hơn.
Em có thể vừa nấu vừa dọn dẹp được, dù sau đó, tôi vẫn phải phụ giúp thêm. Đêm nào em cũng ngồi nhìn tôi ăn rồi liên tục hỏi tôi ăn có ngon không? Nói thật, nhìn gương mặt chăm chú của em, tôi vừa buồn cười, vừa thương không chịu được. Hôm nào thấy tôi ăn ngon miệng,em lại cố ép tôi ăn thêm chén cơm nữa.
Tối qua, em còn hồ hởi khoe em mới học được món mới. Mai em sẽ về trổ tài cho ba mẹ chồng thử xem. Em còn vui vẻ nói đám giỗ lần này của gia đình, em đã có thể phụ giúp mọi người được rồi. Nhìn em ngồi nghiên cứu lại tài liệu nấu ăn, tôi lại thấy mình thật may mắn khi có được em.
Tuy vợ đoảng nhưng em không lười, còn rất đáng yêu. Bạn bè tôi trước đây vẫn thắc mắc tại sao tôi lại cưới em. Có người còn nói cưới em về rồi thì tha hồ mà hầu hạ. Nhưng tôi lại thấy ngược lại. Vợ đoảng nhưng biết sống vì chồng, vì gia đình thì sẽ tự khắc phục cái đoảng của mình mà thôi. Khi đó, họ sẽ trở thành người phụ nữ tuyệt vời. Đúng không mọi người?
Theo Tintuc
Tình huống dở khóc dở mếu của vợ tôi trong ngày ra mắt mẹ chồng tương lai Mọi người hoảng hồn chạy vào thì thấy em đang nhăn nhó ngồi giữa đống chén bát vỡ. Nhìn em rơm rớm nước mắt mà ai cũng thấy tội. Mẹ tôi còn đùa, sau này không biết em bế con có làm rơi con không nữa. Tôi mới lấy vợ được gần 2 năm nay. Từ ngay có em, cuộc sống của tôi...