Tưởng vớ được “chồng” tài giỏi, hào hoa, nào ngờ gặp Sở Khanh siêu hạng
Cô là công nhân vớ được anh chàng đẹp trai, học giỏi như anh ai cũng bảo cô may. Những tưởng sau khi tốt nghiệp anh ta sẽ cưới cô, nhưng nào ngờ anh ta lại phủi tay không thương tiếc.
Cô vẫn thường thao thao bất tuyệt kể về anh mỗi khi có ai đó hỏi han về “nửa kia” của mình. Bạn bè làm cùng cô đều “mắt tròn, mắt dẹt” khen cô khéo chọn. Bởi theo như lời cô kể thì anh hơn hẳn cô một trời, một vực.
Cô và anh đều là xa quê vào Sài Gòn hoa lệ để sinh sống học tập. Cô thôi học từ năm lớp 9, theo chân một số bạn bè vào Nam làm công nhân. Anh đang là sinh viên năm thứ ba của một trường đại học trên địa bàn thành phố. Cô không có điều kiện để ăn học đến nơi đến chốn nên cô rất ngưỡng mộ những người học rộng tài cao. Khỏi phải nói, với cái mác sinh viên đại học, ngoại hình điển trai của mình anh chưa cần “tán” thì cô đã tình nguyện “đổ”.
Yêu nhau chưa được bao lâu, anh tỉ tê năn nỉ cô “góp gạo thổi cơm chung”, quy về một mối cho đỡ tốn kém lại tiện chăm sóc nhau lúc ốm, lúc đau. Cô đồng ý, nghĩ rằng sống chung sẽ có nhiều thời gian cho nhau hơn, cô sẽ giữ chặt bước chân của anh. Họ bắt đầu cuộc sống “vợ chồng hờ” từ đó.
Ảnh minh họa
Ngày cô đi làm, tối về lo cơm nước phục vụ “chồng hờ”. Còn anh ngày cắp sách lên giảng đường, tối về nằm vắt chân chữ ngũ chờ cơm của “vợ tạm”. Anh luôn cho rằng mình là “bề trên” nên chẳng bao giờ động tay động chân giúp cô bất cứ việc gì, mặc cho cô đầu tắt mặt tối nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp. Cô thì chiều chuộng anh quá mức, không muốn anh chàng kỹ sư tương lai của đời mình phải nhăn nhó khó chịu nên cứ ra sức cung phụng anh ta như ông hoàng.
Video đang HOT
Đồng lương công nhân của cô vốn đã ít ỏi, trước đây chưa sống chung với anh cô còn tiết kiệm được chút đỉnh gửi về quê phụ giúp bố mẹ nuôi các em ăn học. Nhưng từ ngày chung sống với anh, thì cũng chỉ đủ để chi tiêu, ăn uống. Khi yêu anh cô không so đo tính toán thiệt hơn với anh nên cũng chẳng bao giờ cô hỏi anh chuyện tiền ăn, tiền phòng. Anh thích đưa bao nhiêu thì đưa. Mấy tháng đầu anh còn đưa cho cô chút ít, càng về sau anh thấy “bở nên cứ đào mãi” anh khất luôn khoản tiền nhà, tiền ăn với vô số các lí do: “Tháng này anh phải đóng tiền học thêm tiếng Anh”, “Bố anh ở quê ốm chưa có tiền gửi vào”, “Đợi mẹ anh bán lứa heo này xong là có tiền gửi cho anh”…
Có lần anh kêu sắp hết hạn đóng học phí rồi mà chưa có tiền sợ anh bị đuổi học cô lại phải chạy vạy vay mượn bạn bè cho anh. Anh giả vờ ra vẻ cảm kích: “Cảm ơn em, sau này nhất định anh sẽ bù đắp cho em”. Cô cười hiền: “Anh cố gắng học tốt, yêu thương chung thủy với em là em vui rồi”. Nhưng cô nào biết đằng sau đó là bộ mặt giả dối, đào mỏ của anh.
Cô cứ cật lực đi làm, cắt giảm mua những món đồ làm đẹp cho bản thân. Anh cứ thong dong đi học, được lo cơm nước chu toàn lại chẳng phải lo nghĩ đến khoản tiền nong. Chẳng bao lâu sau “sống thử”, cô trở nên tiều tụy, xấu xí đi nhiều, còn anh lại “thắm lông đỏ da” đẹp ra trông thấy. Rồi ngày tốt nghiệp đại học của anh cũng cận kề, cô vui mừng nghĩ đến cảnh tượng cùng anh bước vào lễ đường giữa sự reo hò, ngưỡng mộ của nhiều người. Nhưng cô đã sai, cô quá ngây thơ và ảo tưởng nên không nhìn thấy bộ mặt của anh.
Anh ra trường, rồi đi làm. Anh dần thờ ơ, xa rời cô. Cô hỏi han: “Dạo này thấy anh khác quá”. Anh lại cho rằng: “Em đa nghi vừa thôi, là do công việc bận quá nên như thế”. Cô tặc lưỡi cho qua mà chẳng mảy may một chút nghi ngờ nào. Số lần anh trở về phòng trọ với cô cứ thế thưa dần, thưa dần rồi mất hút. Cô điếng người khi tan ca về nhà và nhận ra trong phòng không còn một thứ đồ đạc nào của anh nữa. Cô vội vàng gọi điện cho anh, nhưng anh không nghe máy. Một lúc sau thì cô nhận được tin nhắn của anh: “Anh xin lỗi, bố mẹ anh không cho phép anh cưới em nên anh phải rời xa em. Hãy tha thứ cho anh! Từ nay đừng liên lạc với anh nữa”. Cô cố gặng hỏi lí do vì sao thì anh lại chưng hửng: “Vì chúng mình không xứng đôi”.
Ngay sau đó không lâu, cô bạn phòng trọ bên cạnh về báo tin gặp anh tay trong tay với một cô gái khác xinh đẹp, sang chảnh, cười nói thân mật ngoài phố. Đến lúc này thì cô mới ngã ngửa, từng giọt nước mắt lăn dài. Cô biết cái lí do bị bố mẹ phản đối chỉ là lời ngụy biện cho sự bạc bội của anh. Anh đã “no xôi chán chè”, anh đã chán cô, giờ đã tìm thấy người khác mới mẻ, có lợi lộc mà phủi tay không thương tiếc.
Cô ân hận vì đã cung phụng, hầu hạ rồi để anh ta đào mỏ một cách dễ dàng. Cô ân hận vì đã hám danh, tưởng lấy được chồng học rộng tài cao ai ngờ gặp phải Sở Khanh siêu hạng…
Theo Nguyenlam/Afamily
Cái kết nghiệt ngã của kẻ dùng thủ đoạn để giữ chồng
"Muốn phá gia đình tôi hả, cô đừng có nẳm mơ", nghĩ thế, Hiên bỏ về nhà và lên kế hoạch để giữ chồng khỏi tay tình cũ.
Hiên là nhân viên lễ tân cho một công ty du lịch. Tính cô hiền lành ít nói, nhan sắc của cô cũng không có gì nổi trội. Cô thương thầm Quân - trưởng phòng dự án trong công ty dù anh đã có người yêu được gần ba năm nay. Hiên chưa bao giờ mơ mộng sẽ có ngày được trở thành người yêu của Quân, cô chỉ lặng lẽ ở bên anh và chăm sóc anh như một người em gái tốt. Đùng một cái, Quân và Duyên - người yêu của anh chia tay. Quân phát hiện ra bạn gái mình "bắt cá hai tay", Duyên vừa yêu anh, vừa cặp kè với một người đàn ông đáng tuổi cha chú mình vì người đó có thể đảm bảo cho cô một cuộc sông dư dả về vật chất và tiền bạc. Chuyện này đã khiến Quân sốc nặng, anh bị trầm cảm một thời gian. Chính Hiên là người đã luôn ở bên và động viên anh trong khoảng thời gian u tối đó.
Tôi đã dùng thủ đoạn để giữ chồng...
Gần năm tháng sau ngày chia tay Duyên, Quân ngỏ lời muốn lấy Hiên làm vợ. Hiên hết sức bất ngờ trước đề nghị của anh. Hiên biết Quân chưa thể quên được Duyên, anh đến với cô chắc hẳn chỉ để bước qua quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới. Có thể Quân chỉ xem cô là người thay thế. Biết là Quân đến với mình không bằng tình yêu nhưng Hiên vẫn nhận lời làm vợ của anh. Cô quá yêu Quân, tình yêu của cô sâu đậm không thua bất kỳ ai. Hiên tin rằng, chỉ cần cô thật sự nỗ lực và chân thành, tình yêu của cô sẽ làm rung động trái tim của Quân, và hai người sẽ có cuộc sống hạnh phúc về sau.
Những tháng đầu tiên sau khi kết hôn, cuộc sống của vợ chồng Hiên diễn ra khá thuận lợi và yên bình. Quân là người hiền lành và chu đáo. Anh luôn đối xử tốt với cô, mọi việc trong nhà anh đều không nề hà gì, giúp cô từ việc nhỏ nhất. Đối với Hiên, Quân là người chồng mẫu mực, cô thầm mỉm cười cảm ơn ông trời vì đã để Quân đến với cô.
Cuộc sống của Hiên và Quân cứ bình yên như thế. Năm thứ hai sau khi kết hôn, Hiên đã hạ sinh một bé trai kháu khỉnh. Sóng gió ập đến với tổ ấm nhỏ của cô chỉ hai tháng sau khi Hiên sinh em bé. Chính Duyên - người yêu cũcủa Quân đã xuất hiện và khiến gia đình Hiên bị xáo trộn. Hiên phát hiện ra khi nửa đêm tỉnh giấc, cô thấy chồng đang nói chuyện điện thoại với ai đó ngoài phòng khách. Nhẹ nhàng lắng nghe, Hiên biết người chồng đang trò chuyện chính là Duyên. Cô ta nói với chồng cô về việc gì đó và Quân đã đồng ý đi gặp.
Ngày hôm sau, khi chồng dắt xe ra khỏi cửa, Hiên đã gửi con cho mẹ trông và đi theo. Quân và Duyên gặp nhau ở quán cà phê nhỏ trên phố cổ. Hai người nói chuyện thoải mái mà không hề biết Hiên đang theo dõi. Thì ra Duyên đang bị ông bồ già chán, đối xử rất tệ bạc nên gặp Quân để thở than. Quân nghe và khuyên Duyên rất nhiều, anh còn khẽ đặt tay lên vai Duyên an ủi. Hiên tức nghẹn họng nhưng cô quyết định không lộ diện. Cô nghĩ Duyên muốn gặp Quân để đòi quay lại. "Muốn phá gia đình tôi hả, cô đừng có nẳm mơ", nghĩ thế, Hiên bỏ về nhà và lên kế hoạch để giữ chồng khỏi tay tình cũ.
Sau lần đó, Hiên nhờ thám tử theo dõi và chụp hình Duyên. Cô ngậm đắng nuốt cay khi thấy vài tấm ảnh thám tử chụp về Quân và Duyên đang ôm nhau rất tình cảm. "Rồi cô sẽ phải trả giá", Hiên tự nhủ. Hiên còn thuê vài anh xe ôm giả vờ chặn đường lao vào ôm Duyên để có vài "pô" ảnh đắt giá. Tiếp đó, cô nhờ người chuyển phát nhanh đến tận tay anh "bồ già" của Duyên. Chưa dừng lại ở đó, Hiên còn gửi ảnh Duyên lên vài diễn đàn nói Duyên là kẻ chuyên cướp chồng người khác. Hiên còn gửi mail cho công ty Duyên để tố cáo Duyên quyến rũ chồng mình, cặp kè bồ bịch với một lão già giàu có để được sung sướng.
Kết quả thu được thật mỹ mãn, Duyên đã bị anh "bồ già" đá khỏi nhà không thương tiếc, bị đồng nghiệp trong công ty tẩy chay đến nỗi không dám đi làm. Hiên mỉm cười sung sướng với "thành tựu đạt được" nghĩ: "Xem mày còn dám đi cướp chồng nữa không". Hiên nghĩ cô đã làm chuyện này rất cẩn thận và bí mật nhưng cuối cùng Quân vẫn biết được mọi chuyện. Anh đã tìm thấy những bức ảnh chụp và tài liệu theo dõi thám tử gửi về trong tủ quần áo của hai vợ chồng.
"Sao em có thể làm như thế hả? Em quá độc ác với Duyên rồi đấy. Anh thừa nhận khi gặp lại cô ấy anh có chút xao động, nhưng anh không hề muốn quay lại với cô ấy. Từ sau khi lấy em, anh đã cố quên Duyên và cố gắng yêu em một cách tốt nhất. Anh chưa bao giờ phản bội em, những cái ôm chỉ là an ủi, anh không hề làm chuyện có lỗi với em và bé con. Anh không thể ngờ em có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy...". Tai Hiên như ù đi khi nghe lời Quân nói. Cô chỉ muốn bảo vệ tổ ấm của mình, chẳng lẽ như vậy là sai ư? Cô làm như vậy đâu có gì quá đáng, Duyên đáng bị như thế mà.
Cũng từ ngày đó, cô thấy Quân năng sang chỗ Duyên hơn. Anh không lén lút đi gặp mà công khai "báo cáo" vợ rồi mới đi. Khi thì giúp cô ấy tìm nhà, khi lại chuyển đồ giúp Duyên. Về đến nhà, anh chỉ ôm lấy con chơi cùng. Mọi lời nói với Hiên chỉ là những câu xã giao thông thường. Khoảng cách của hai vợ chồng cứ ngày một xa. Hiên cũng không biêt làm thế nào để vợ chồng cô quay lại như xưa. Phải chăng cô đã sai khi dùng thủ đoạn để giữ chồng. Cô phải làm sao để sửa chữa lầm lỗi của mình đây?
Theo Afamily
Gái làng chơi đến tận nhà tố chồng tôi "ăn bánh, phủi tay" Không hiểu cô còn tiếc nuối, hay nuôi hi vọng sẽ níu kéo được ông chồng hư hỏng, mất nết của cô về với vợ con được bao nhiêu phần trăm. ảnh minh họa Chắc tôi nghĩ loại người sống bản năng, buông thả như chồng cô thật khó mà cải tà quy chính, khó lòng mà quay về cải thiện lắm cô...