Tưởng về quê lấy được vợ ngoan, ai dè lấy phải cô vợ ăn chơi ‘hết nấc’
Bao cô gái gặp tôi chê bai đủ đường, sợ vớ phải mấy cô chơi bời, hư hỏng. Có ai ngờ đâu, giờ tôi lại bị úp sọt bởi chính cô gái mà tôi hết mực ngợi khen vì độ ngoan hiền.
Tình cảnh của tôi giờ thực sự khổ không biết làm cách nào để thoát ra được. Tôi nợ cô ta cả đống tiền, giờ muốn hủy hôn cũng không kiếm đâu ra tiền mà hoàn trả. Mà cưới nhau thì tôi bỗng dưng thành thằng đàn ông đi đổ vỏ, nhục nhã vô cùng.
Chuyện này tôi không thể nào trách ai được ngoại trừ bản thân mình. Bao năm qua, tôi cũng quen nhiều cô gái, thế nhưng cô nào tôi cũng chê. Tôi là người đàn ông khá kĩ tính, tôi không thích mẫu phụ nữ quá hiện đại, ăn chơi, đua đòi. Thế nên mấy cô trẻ trung, ăn mặc diện dàng mà theo đuổi là tôi gạt đi hết mặc dù thấy họ cũng có vẻ có tình cảm với mình. Tôi xác định lấy vợ chân chất, hiền lành, thôn quê một tí để sau này cuộc sống tránh được những mối nguy hại.
Cho tới khi gặp cô vợ sắp cưới này, tôi ưng ý ngay lập tức. Cô này là do tôi tự quen chứ chẳng phải ai giới thiệu. Hôm đầu gặp mặt, tôi khá bất ngờ với cách ăn mặc giản dị, nói năng nhẹ nhàng, dễ nghe, đúng chuẩn mực phụ nữ gia đình. Cái tôi thích nhất là tuy cô ấy còn trẻ nhưng không có vẻ bị ảnh hưởng cuộc sống hiện đại, rất nhu mì, hiền lành.
Gặp được đối tượng vừa ý, tôi “đánh nhanh, thắng nhanh”. Chỉ sau hơn 2 tháng yêu nhau, tôi đã đề nghị chuyện cưới xin và được nàng đồng ý. Tôi choáng váng hơn nữa khi chuẩn bị cho việc cưới, cô ấy còn đưa tôi cả đống tiền để lo liệu mọi cái, sửa nhà, sắm đồ đạc.
Bố mẹ tôi cũng rất ưng thuận vì thấy cô con dâu tương lai chẳng những ngoan hiền mà lại còn có vốn liếng, không keo kiệt, giúp đỡ nhà chồng như thế không tính toán… Tôi sung sướng như mở cờ trong bụng vì nghĩ mình số hên lấy được người vợ đáng mặt.
Nào tôi có ngờ đâu, các cụ nói cấm có sai, già kén, kẹn hom. Tôi tưởng mình khôn ngoan hơn người, thực ra tôi chỉ là thằng khờ bị cô ta dắt mũi. Cái vẻ ngoài ngoan ngoãn đó là do cô ta quá cáo già, quá sành sỏi để lừa tôi. Gần đến ngày cưới, cô ta nôn ọe suốt ngày. Chỉ thoáng nhìn qua cũng biết có thai. Tôi chết lặng người bởi vì tôi và cô ta thậm chí còn chưa làm “chuyện ấy”.
Nào tôi có ngờ đâu, các cụ nói cấm có sai, già kén, kẹn hom. Tôi tưởng mình khôn ngoan hơn người, thực ra tôi chỉ là thằng khờ bị cô ta dắt mũi. (Ảnh minh họa)
Khi tôi tra khảo, cô ta chẳng ngại ngần mà thừa nhận vì hôm đó cũng ăn hỏi rồi. Cô ta nói thẳng luôn là có thai với người tình cũ, nhưng anh ta thoái thác. Tất cả những gì mà anh ta làm là chi trả một khoản tiền rồi mặc kệ hết. Trước đây đã từng phá thai vài lần nên giờ cô vợ sắp cưới của tôi sợ, không dám làm cái điều nghiệt ngã đó nữa nên buộc lòng phải giữ lại đứa bé. Và tôi là “cái thằng khờ” được cô ta nhắm đến để đổ vỏ cho cái thai.
Số tiền được tình cũ chu cấp, cô ta đưa cả cho tôi để lo liệu đám cưới. Nhà tôi cũng không khá khẩm gì nên tôi mang hết đi mua sắm để giúp bố mẹ mình đỡ phải lo một khoản tiền lớn.
Giờ tôi không xoay đâu ra đủ để mà trả lại. Cô ta nói tôi cứ im lặng chấp nhận cưới, sau này cô ta sẽ bù đắp cho tôi thật nhiều. Chứ giờ nếu dừng lại, tôi không có tiền trả cô ta là một, mà nhà tôi cũng dơ xấu. Hơn nữa bản thân tôi cũng nhục nhã, bao năm kén chọn, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh như thế thì còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ.
Bị rơi vào hoàn cảnh này, giờ tôi chẳng biết phải làm sao. Tôi cắn răng chấp nhận cưới cho xong chuyện dù trong lòng đầy những đớn đau, khổ sở.
Theo Phununews
'Mình cưới đi em, người đàn bà từng hư hỏng'
Đức không phải là người đàn ông khiến Dung yêu như điên như dại. Gã đàn ông đó đã rời xa cô khá lâu rồi... Cũng chính hắn làm cho Dung thành con người hôm nay, bất cần, hư hỏng...
Dung nằm trên giường trong khi Đức vừa hút thuốc, vừa bật nhạc ầm ĩ khắp căn phòng. Cái đầu Đức lắc liên tục, mắt nhắm người ra điều phiêu theo nhạc. Mà cái thể loại nhạc Đức hay nghe thật khiến người ta thấy chát chúa cả đôi tai. Dung khó chịu, bật đầu dậy:
- "Tắt cái loa đi, nhức hết cả đầu"
Video đang HOT
Đức mặc kệ. Hắn nhả khói thuốc kiểu cực kì sảng khoái và thích thú. Lời Dung nói không hiểu có lọt tai hay không. Bực mình, Dung lao tới cái loa tắt phụt một cái. Đôi chân cô dậm huỳnh huỵch trên nền nhà để biểu lộ sự tức tối.
Đức thấy vậy, dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn, nhìn Dung, không nói không rằng, lại đưa tay vặn cái loa trở về âm lượng cũ. Tới lúc này, Dung không chịu được nữa, cô nàng rút ổ điện tới bụp một cái, mở cửa phòng quát lớn:
- "Về đi, cho tôi yên"
(Ảnh minh họa)
Nhìn gương mặt lạnh lùng và cau có của Dung, Đức chẳng buồn tranh cãi. Anh vớ lấy cái áo khoác, lao ra khỏi phòng không quên đóng sầm cái cửa lại để trả đũa. Dung đoán, giờ này, chắc Đức sẽ lại lên bar, rồi về nhà trong trạng thái say khướt. Một gã công tử bột như hắn thì làm gì có cái để làm trong cái ngày cuối tuần như thế này ngoài ăn chơi. Cái căn phòng này của Dung cũng chỉ là chỗ tá túc cho những phút chán đời hoặc không muốn về nhà gặp bố mẹ của Đức mà thôi.
Dung trở lại giường, tự nhiên nước mắt cứ lăn dài trên gối. Cứ có một nỗi tủi hờn nào đó trào lên đến tận cổ khiến cô chỉ muốn chửi bới, hạch sách, thậm chí là đấm đá một ai đó. Nhưng làm gì có ai? Ngoại trừ Đức thì cô vừa tống cổ về rồi. Dung bỗng cảm thấy cô đơn, thương mình đến xót xa. Cái thời điểm này, lẽ ra, cô phải được người đàn ông đó ôm vào lòng, vỗ về, khen ngợi, cảm ơn... Vậy mà cô nằm đây, với căn phòng trống trải và sự cô đơn tột độ.
***
Cơn buồn nôn ập đến cổ họng, Dung lao vào nhà tắm, nôn mật xanh, mật vàng... Nước mắt cứ thế lã chã rơi. Dung tủi thân chỉ muốn bật khóc... Cánh cửa nhà tắm đột ngột mở ra, Đức đứng đó nhìn trừng trừng:
- "Làm cái trò gì thế?"
Dung đẩy đứng ra khỏi cửa:
- "Ra ngoài..."
Cô quát lên giận dữ, nước mắt thì cứ thế rơi...
Nhưng rất nhanh, Đức đã nhìn thấy những thứ ngập ngụa dưới nền nhà, gương mặt Dung thì phờ phạc. Đột nhiên, ánh mắt Đức long lên, biến sắc...
- "Đồ điên, có bầu phải không? Tại sao không nói, tại sao lại im lặng, định tự mình tới chết à?"
(Ảnh minh họa)
Đức bế bổng Dung lên tay, đưa cô vào giường. Nước mắt Dung vẫn rơi nhưng cô thấy ấm áp vô cùng. Đặt Dung nằm lên giường, Đức không ngần ngại lật tung chiếc áo của cô lên rồi xoa xoa vào bụng:
- "Lâu chưa?"
- "Hơn 3 tháng"
- "Đồ điên, thế sao không nói? Sao để đến giờ, mà con tôi là con trai hay con gái vậy?"
- "Chưa biết, chắc gì đã con ông mà nhận?"
Đức trừng mắt lại nhìn Dung rồi lườm yêu một cái:
- "Vớ va vớ vẩn, con tôi tôi phải biết chứ. Ăn gì không, tôi đi mua..."
- "Chả biết ăn gì, chỉ thèm ăn đồ chua..."
- "Thế đợi một tí"
Đức phóng ra ngoài bằng tốc độ ánh sáng... Dung ngồi ở nhà, xoa bụng bầu, thấy niềm vui len lỏi trong tim mình. Chưa bao giờ cô được trải qua cảm giác này, cô không biết nó lại hạnh phúc đến như vậy.
Đức không phải là người đàn ông khiến Dung yêu như điên như dại. Gã đàn ông đó đã rời xa cô khá lâu rồi... Cũng chính hắn làm cho Dung thành con người hôm nay, bất cần, hư hỏng... Còn Đức - đó chỉ là cậu bạn chơi cùng mười mấy năm. Cái chuyện tình của Đức với Dung nó kì cục một cách khó hiểu bởi vì họ bên nhau mà chưa từng một lần nói lời yêu. Tất cả chỉ hình thành sau một đêm say khướt lên giường cùng nhau.
Từ đó, Đức và Dung bên nhau như một đôi tình nhân không tình yêu. Mỗi khi người kia buồn, người còn lại đều có mặt. Nhưng giữa họ chưa một lần nói tiếng yêu, cũng chẳng ai hứa hẹn với nhau điều gì... Đức là gã công tử con nhà giàu, xung quanh cũng nhiều em theo đuổi. Ngay cả khi bên Dung, Đức cũng có biết bao cuộc hẹn. Dung chẳng ghen làm gì. Dung coi cuộc tình này là bèo nước gặp nhau, là hai kẻ chán đời dựa vào nhau cho đỡ cô quạnh. Thế nên, Đức gặp ai, quen ai, lên giường với ai, Dung cũng thây kệ.
Cái chuyện tình của Đức với Dung nó kì cục một cách khó hiểu bởi vì họ bên nhau mà chưa từng một lần nói lời yêu. Tất cả chỉ hình thành sau một đêm say khướt lên giường cùng nhau. (Ảnh minh họa)
Cho tới khi, Dung phát hiện một mầm sống trong người mình. Bản năng làm mẹ không cho phép Dung từ bỏ cái thai. Cô muốn giữ con lại... Nhưng Dung không muốn dùng con làm thứ để ép Đức phải cưới. Cái cô cần là đứa con chứ không phải là một danh phận. Vì thế mà Dung im lặng, giấu Đức gần 3 tháng trời. Cô chẳng dám mong điều gì nhiều hơn thế, một đám cưới ư? Chắc chắn không có, gia đình Đức sẽ không bao giờ chấp nhận một cô con dâu như Dung.
***
Đức trở về mang theo một đống đồ lỉnh kỉnh, cả hàng tá những món hoa quả. Gương mặt của Đức rạng rỡ như một người bố đích thực:
- "Này, ăn đi..."
- "Sao mua lắm thế? Ăn vào đâu hết"
- "Thì ai biết được ăn cái gì, cứ mua cả đống, ăn gì thì ăn"
- "Ừ..."
Trong khi Dung ngồi ăn thì Đức không ngừng ngắm nghía cái bụng bầu của cô. Ánh mắt Đức ánh lên niềm hạnh phúc.
- "No chưa?"
- "Rồi"
Đức ấn ngón tay vào trán của Dung hờn dỗi:
- "Định nói cộc lốc như thế đến bao giờ? Con nó nghe thấy, nó cười cho đấy"
Gương mặt Dung đỏ ửng, lời Đức nói... nó giống như một câu của chồng cho vợ.
Chỉ cần đôi bàn tay Đức nắm chặt lấy cô, Dung sẽ theo anh đến cùng. Tình yêu này có thể ban đầu không vĩ đại nhưng chí ít nó là thứ tình yêu có trách nhiệm mà cô mong chờ... (Ảnh minh họa)
- "Mặc áo vào rồi đi thôi?"
- "Đi đâu thế?"
- "Về nhà, gặp bố mẹ báo đã có con, rồi cưới"
- "Nhưng... bố mẹ sẽ không chấp nhận đâu. Làm sao mà bố mẹ chấp nhận một người..."
- "Đấy là việc của bố mẹ, mình chỉ thông báo thôi"
- "Nếu bố mẹ không chấp nhận thì sao?"
- "Anh đến ở với mẹ con em, vì... chúng mình là một gia đình cơ mà".
Đức nắm tay Dung kéo cô ra khỏi phòng. Bên ngoài căn phòng kia là những điều gì chờ đợi cô cũng không biết nữa. Nhưng chỉ cần đôi bàn tay Đức nắm chặt lấy cô, Dung sẽ theo anh đến cùng. Tình yêu này có thể ban đầu không vĩ đại nhưng chí ít nó là thứ tình yêu có trách nhiệm mà cô mong chờ...
Theo Phununews
Cuộc đại chiến không khoan nhượng của mẹ vợ và mẹ đẻ Sau đám cưới, vì không hài lòng nhà thông gia, bố mẹ tôi nhất định không chịu lên thành phố lần nào nữa. Từ ngày yêu nhau, tôi đã biết tôi không xứng với nàng. Nàng là gái thành phố, bố mẹ nàng là chủ một doanh nghiệp làm ăn rất phát đạt, còn tôi chỉ là chàng trai xuất thân từ nông...