Tưởng “úp sọt” giữ được chân trai trẻ, 3 năm sau vợ trẻ ngậm ngùi nhìn chồng bỏ con đẻ nuôi con riêng của người cũ
Những tưởng đứa bé trong bụng sẽ là sợi dây gắn kết hai người nhưng Vũ chẳng hề quan tâm. Mãi 3 năm kể từ ngày chung sống, lần đầu tiên anh mới nói những lời ngọt ngào với Thương nhưng đó lại là thời điểm anh chọn ra đi.
Lần đầu gặp Vũ là khi anh tham gia phỏng vấn vào công ty Thương. Lúc đó, Thương thấy ấn tượng không chỉ bởi chuyên môn mà còn bởi sự nhiệt tình và sức trẻ của chàng trai này. Không do dự gì nhiều, cô lập tức đặc cách cho Vũ qua trở thành nhân viên chính thức của công ty mà không cần qua vòng phỏng vấn tiếp theo.
Sau đó vài tháng, nhiều lần chủ động tạo cơ hội tiếp cận, cuối cùng Thương cũng để lại ấn tượng với Vũ. Tuy nhiên, Vũ luôn giữ khoảng cách vì anh đã có bạn gái. Biết vậy, Thương vẫn không buông tha, cô tin rằng một người phụ nữ tuy lớn tuổi nhưng có tiền và có quyền như mình sẽ thu phục được Vũ.
Thương tin rằng với tiền tài và địa vị sẽ thu phục được Vũ. (Ảnh minh họa)
Cô thường xuyên gọi Vũ đi tiếp khách với mình, rồi viện cớ chuốc cho anh say mềm. Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, sau nhiều lần như vậy, cuối cùng Thương cũng lừa được Vũ vào nhà nghỉ. Mọi chuyện đúng như dự kiến và cô có thai.
Ngày cô vui mừng báo tin thì Vũ hốt hoảng, mặt đầy lo lắng. Thương cười và động viên:
Không sao đâu, mình chưa cần cưới nhau ngay cũng được. Nhưng Vũ về sống với tôi nhé, tôi chỉ lủi thủi một mình, giờ lại bầu bí nữa không tiện.
Vũ chết điếng và hối hận vô cùng vì biết bị úp sọt. Anh không có chút tình cảm nào với người con gái này. Anh sợ hãi không biết phải làm sao vì anh còn yêu bạn gái rất nhiều, cũng không thể dễ dàng phủi mọi trách nhiệm với Thương được.
Thế nhưng, trước khi anh kịp báo cho bạn gái thì Thương đã chủ động liên hệ. Hà – bạn gái Vũ vô cùng sốc khi nghe tin này. Cô đau khổ lắm nhưng vẫn lập tức chia tay Vũ mặc cho anh xin lỗi, năn nỉ hết lời.
Sự tráo trở của Thương càng khiến Vũ căm ghét hơn. Sau sự ra đi của Hà, Vũ như một con người khác. Anh không buồn cạo râu, quần áo nhếch nhác, tóc tai thì bù xù phó mặc mọi chuyện. Thương vẫn chỉ nghĩ là anh đang sốc thời gian đầu thôi, vẫn cố chiều chuộng Vũ bằng cách mua xe xịn, đưa thẻ ATM cho anh tiêu xài thoải mái.
Cuối cùng, cô cũng thuyết phục được anh về chung một nhà. Thế nhưng, dù về chung sống với Thương, nhưng Vũ vẫn không thay đổi, thậm chí tình hình ngày càng tệ hại hơn. Anh không tập trung làm việc vì có vợ là sếp rồi. Anh càng không buồn quan tâm chuyện gia đình, chỉ như một người dưng.
Vũ thường xuyên đi nhậu nhẹt ở ngoài. (Ảnh minh họa)
Cả tuần thì Vũ đi biền biệt, hết nhậu nhẹt lại đá bóng. Ngày hiếm hoi Vũ về nhà thì cứ hễ về tới, anh thường chỉ ăn, tắm, chơi game và đi ngủ, không hề quan tâm đến Thương đang mang bầu. Thương càng cố chiều chuộng Vũ bao nhiêu, đưa anh càng nhiều tiền, anh càng đi ăn tiêu phung phá nhiều bấy nhiêu.
Thương vẫn hy vọng sau khi cô sinh con, mọi chuyện sẽ khác. Thế nhưng, đã 3 năm kể từ ngày chung sống, con đã hơn 2 tuổi nhưng Vũ càng ngày càng bệ rạc, thiếu sức sống và vô trách nhiệm với vợ con. Thương không ít lần khóc nấc trong phòng vì tủi thân. Âu cũng là do cô tự chuốc lấy, cố tình phá hoại hạnh phúc của anh.
Bỗng một ngày, Thương trở về nhà ngạc nhiên thấy mọi thứ sạch bong, mâm cơm dọn sẵn với đang nghi ngút khói. Vũ vẫn đang lúi húi trong bếp chuẩn bị tiếp những món ăn khác. Thương bế con vào, ngạc nhiên trước sự thay đổi của anh.
Càng bất ngờ hơn, lần đầu tiên cô thấy anh chạy lại đón hai mẹ con, giúp cô đỡ bé rồi âu yếm hôn nó. Một hạnh phúc ngập tràn len lỏi trong tim cô. Lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm hạnh phúc của gia đình và cứ ngỡ anh đã thay đổi.
Thế nhưng, khi ngồi vào bàn ăn, Vũ trầm ngâm:
- Thương, cho anh xin lỗi. Gần 3 năm qua anh chưa một ngày nào làm trọn trách nhiệm của một người chồng, người cha. Trong thâm tâm anh luôn oán trách em vì đã phá hoại hạnh phúc của anh, đời anh mà không hề nghĩ tới em cũng đau khổ thế nào. Anh xin lỗi.
Nhưng anh nghĩ đã tới lúc mình giải thoát cho nhau rồi. Anh đã suy nghĩ kĩ, anh không thể sống dựa vào em như thế này mãi được, anh cần tìm lại giấc mơ của mình. Và anh cần giúp đỡ Hà, cô ấy đang làm mẹ đơn thân. Anh sẽ ra đi nhưng sẽ trở về thăm con và em.
Video đang HOT
Cuối cùng anh vẫn lựa chọn nghèo khó trở về bên bạn gái cũ. (Ảnh minh họa)
Thương ngỡ ngàng trước những lời nói tử tế và ngọt ngào nhất của Vũ từ khi chung sống lại là lời nói ly biệt. Thì ra bao nhiêu năm, dù bên cô nhưng anh vẫn tơ tưởng người yêu cũ. Dù cô sinh con cho anh, nuôi anh đủ đầy nhưng anh vẫn sẵn sàng ra đi với hai bàn tay trắng và chấp nhận làm bố của đứa bé không phải máu mủ của mình. Thương ôm lấy con rồi khóc, nhìn theo bóng Vũ đang khuất dần ngoài xa.
Theo Afamily
Người đàn bà hư hỏng (Phần 14)
Thạc nhếch môi cười nhạt. Cô ta không biết mình đã bị theo dõi mà vẫn còn ăn nói hàm hồ được. Ông không muốn vạch trần cô ta ngay, ông muốn xem xem cô ta sẽ làm được những gì.
Ngân lặng yên nhìn người đàn bà nằm trên giường, mặt mũi và cả người đều có thương tật. Tuấn cũng thật biết tính toán, anh ta đã tìm hiểu kỹ các mối quan hệ của người đàn bà này, mượn tay kẻ ghét bà ta để hành động. Như vậy vụ này lại cô lại càng không có liên quan, không ai có thể bắt tội cô được.
Huy lo lắng hỏi mọi người tung tích của kẻ hành hung, hình như cậu ta đang rất tức giận. Ngân chỉ cười thầm trong lòng. Các người đã gây ra cái tội của mình, giờ trả giá có chút xíu mà đã cuống cuồng cả lên. Khi cô đau đớn vì bị mất con thì ai cuống cuồng cho cô? Ai lo lắng cho cô? Không một ai cả. Kể cả Huy, người luôn miệng nói yêu cô, muốn chăm sóc cho cô cũng không. Thế giới của bọn người này chỉ toàn những lạnh lẽo mà thôi.
- Xin lỗi, hôm nay lại làm hỏng hứng thú của chị, để tôi đưa chị về. - Huy buồn rầu nói.
Ngân làm ra vẻ tiếc thương, cô gật đầu:
- Cứ ở lại chăm sóc mẹ cậu đi, tôi tự về được.
Trước khi Ngân rời đi thì Huy vội vàng nắm lấy tay cô:
- Chị... chị không thấy vui sao?
- Vui gì?
- Tôi nghĩ chị vui khi thấy mẹ tôi bị thế này.
Đương nhiên là cô không vui vẻ gì, vì bà ta vẫn còn sống. Nhưng ít nhất cô cũng thấy hả dạ.
Ngân đáp:
- Cậu đừng nói linh tinh, tôi về đây.
Cuộc đời này thật khắc nghiệt. Có lẽ cậu ta đã sống trong nhung lụa quá lâu nên không hiểu được những điều kinh khủng nằm bên ngoài. Cô không phải người tốt, cô cũng không phải người đáng để cậu ta yêu thương. Nếu cậu cứ muốn yêu cô, thì đau khổ sẽ không buông tha cho cậu đâu.
Ngân tìm một chiếc xe và đến Thiên Đường. Cô không biết rằng ngay khi chiếc xe của cô rời đi thì từ đằng sau, một chiếc xe đen cũng bắt đầu lăn bánh dõi theo.
Đó là một kẻ mà Thạc đã bỏ số tiền lớn ra để theo sau cô. Ông ta bắt đầu cảm thấy khó chịu khi Ngân đang quên đi nghĩa vụ làm vợ của mình và có những hành động đáng ngờ đằng sau lưng ông. Nếu người cô ta ngoại tình là một người khác thì có lẽ ông sẽ ném cô ra khỏi nhà, nhưng đó lại là Tuấn - một kẻ muốn cướp đi vài thứ của ông. Dã tâm của hắn cũng chẳng nhỏ hơn ông là bao nhiêu.
Cô không phải người tốt, cô cũng không phải người đáng để cậu ta yêu thương. Nếu cậu cứ muốn yêu cậu, thì đau khổ sẽ không buông tha cho cậu đâu. (Ảnh minh hoạ)
- Em thấy anh lo lót mọi chuyện thế nào? - Tuấn véo nhẹ má của Ngân.
Ngân hất tay anh ta ra, nói không vui vẻ:
- Bà ta chỉ bị chấn động một chút và thương tật cũng không đáng kể.
- Em đừng có lún sâu vào việc này quá. Chỉ cần dần cho bà ta một trận cho bà bớt ngông nghênh và sống trong sợ hãi là được. Chứ giết một phát chết luôn thì lại quá dễ.
- Ý anh là sau này...
- Đúng, đời còn dài. Thời gian còn nhiều để hành hạ bà ta mà.
Ngân rùng mình trước lời nói của Tuấn. Anh ta quả nhiên là một kẻ độc ác.
- Được rồi, vậy thì anh muốn em giúp anh sao đây. Em đã thấy bản di chúc, tuy nhiên em không biết nơi cất giấu thật sự. Bao năm sống trong nhà đó em còn không thuộc hết các phòng.
Tuấn mỉm cười, đến vuốt tóc cô:
- Em không cần phải lo. Em chỉ cần đến nơi mà anh bảo thôi. Mọi thứ anh đã có sẵn trong tay rồi.
- Nếu em lấy được thì sao? Mọi chuyện sẽ kết thúc đúng không?
Tuấn nhún vai, không hiểu cô đang hỏi điều gì.
Ngân nói tiếp:
- Nếu như anh có được bản di chúc, cũng đồng nghĩa với việc em sẽ bị hất cẳng khỏi căn nhà đó.
- Em sẽ được chia tài sản.
- Anh nghĩ Thạc sẽ để chuyện chia tài sản xảy ra sao? Mà thôi, em đã nói rồi, em muốn huỷ hoại ông ta. Khi nào anh lấy được bản di chúc thì giết quách ông ta đi, em sẽ nhận tội thay anh.
Tuấn im lặng như bất ngờ, rồi đột nhiên anh ngửa đầu cười lớn.
- Ngân ơi là Ngân, nếu thế giới này ai cũng suy nghĩ đơn giản như em thì đã trong sạch biết bao rồi.
Lần này thì đến Ngân không hiểu Tuấn đang muốn nói gì.
- Thạc không dễ giết thế đâu. Với lại sống trên đời, con người là đồng loại, đâu phải muốn giết như con thú con vật là được. Em phải đổi mới suy nghĩ của mình. Có rất nhiều cách để huỷ hoại một con người, giết họ chẳng giải quyết được gì. Vì lúc ấy họ không còn đau khổ nữa.
- Thế theo anh em phải làm gì?
- Anh sẽ dạy em, cứ từ từ. Em là của anh và em sẽ nghe lời anh.
Ngân nhíu mày, nhưng cũng không phản kháng. Từ lúc nào cô đã là người của Tuấn rồi. Cô cảm thấy anh ta đã có hết đường đi nước bước, và cô biết anh chính là người mà cô đang tìm kiếm. Anh có đủ mưu mô để giúp cô chống trả hết tất cả những con người đã hại cô. Cũng có đủ khả năng để bảo vệ cô. Ngân tin tưởng anh ta. Dù những phán đoán của cô về anh có đúng hay không.
Đôi lúc trong giấc mơ cô thấy bà ngoại hiện về, bà nói với cô rằng hãy chạy khỏi vũng lầy này, đừng lún sâu thêm nữa. Tỉnh dậy đã thấy nước mắt đầm đìa, nhưng không thể chạy trốn.
Từ lúc nào cô đã là người của Tuấn rồi. Cô cảm thấy anh ta đã có hết đường đi nước bước, và cô biết anh chính là người mà cô đang tìm kiếm. (Ảnh minh hoạ)
Thạc nắm lấy một cô tay của cô, bóp mạnh và hỏi:
- Tại sao cô lại khóc? Cô mơ thấy mình làm chuyện gì có lỗi hay sao?
Ngân giật tay mình ra vì đau, vừa lau nước mắt vừa lắc đầu:
- Anh lúc nào cũng nghĩ tôi có lỗi. Trong khi tôi chỉ ở nhà và đợi anh về.
Thạc nhếch môi cười nhạt. Cô ta không biết mình đã bị theo dõi mà vẫn còn ăn nói hàm hồ được. Ông không muốn vạch trần cô ta ngay, ông muốn xem xem cô ta sẽ làm được những gì.
- Hôm nay không đi đâu chứ?
Ngân ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậng nước của cô tỏ ra ngạc nhiên với câu hỏi mang đầy tính quan tâm của Thạc.
- Sao? Tôi chỉ muốn hôm nay chúng ta dùng bữa với nhau. Đưa cô đi mua sắm một chút. Cũng lâu rồi và cũng quá nhiều chuyện xảy ra khiến tôi đối xử chưa được tốt với cô.
Ngân càng mở to mắt hơn. Ông ta đang định làm gì? Sao bỗng dưng lại nói với cô những lời như thế này?
Thạc tiếp tục:
- Thế nào? Cô bận à?
- Em không.
- Vậy chuẩn bị quần áo đi. Hôm nay cũng là thứ bảy mà.
- Sao bỗng dưng anh... em tưởng...
- Tưởng tôi sắp bỏ cô à? - Thạc nheo mắt cười. Ông ta vươn tay đến xoắn lấy một lọn tóc của cô và nói đầy nguy hiểm - Tôi không bỏ cô đâu, mãi mãi không. Dù tôi có hứng thú thêm với một trăm người phụ nữ nữa thì tôi cũng sẽ để cô làm vợ tôi. Để xem cô muốn gì từ tôi và tôi sẽ dày vò cô như thế nào.
Ngân rùng mình, nguồn lực trong người như vừa bị rút cạn. Chân tay bủn rủn, cô nhìn ra bên ngoài. Có phải Thạc vừa đeo lên cổ của cô một cái gông? Ông ta nói gì? Ông ta nói sẽ không bao giờ bỏ cô. Để cô không có tài sản, cũng không có tình yêu. Và để cả đời cô phải sống trong khổ sở đó ư?
Ngân gạt tay khiến chiếc bình thuỷ tinh gần đó vỡ tan. Cô bịt tai lại và hét lên một tiếng phẫn nộ.
Theo Eva
Đồng ý nhường chồng cho bồ, nhưng chỉ một hành động nhỏ này của tôi đã khiến cô ta phải "bỏ của chạy lấy người' Tưởng đã có thể "chuyển giao" chồng cho nhân tình của chồng thành công, ai ngờ cô bồ ấy lại sợ chồng Hạnh mà chạy mất dép. Chồng Hạnh năm nay 35 tuổi, anh có một công việc khá ổn định, vẻ ngoài tốt mã. Chưa kể đó còn có nền tảng là một căn hộ chung cư 3 tỷ mới mua, xe...