Tưởng ngày cưới lần 1 là ngày tăm tối nhất đời tôi, nhưng bất ngờ lại đến trong cái ngày..
Anh làm trái tim tôi tan nát, tăm tối mà dám mở mồm ra bảo đừng trách ư, tình yêu 7 năm đẹp đẽ biết bao vậy mà không thể thắng được những tính toán nhỏ nhen của bố mẹ anh.
Ảnh minh họa
Người phụ nữ hạnh phúc nhất là ngày cưới của mình vậy mà với tôi ngày đó là một ngày tối tăm, bất hạnh và đau khổ nhất cuộc đời. Dường như ông trời đã cướp hết mọi thứ mà tôi đã cố gắng mấy chục năm chỉ trong tích tắc.
Đến giờ rước dâu tôi cũng hạnh phúc hãnh diện với bạn bè anh em hai họ về một chú rể phong độ có công việc ổn định mức lương khá cao, còn tôi cũng chẳng thua kém gì chồng cũng là một trợ lý giám đốc giỏi của công ty nước ngoài. Xe cô dâu chú rể đang băng băng chạy trên đường, chúng tôi đang ngắm nhìn nhau trong hạnh phúc, chợt rầm một cái và tôi ngất đi chẳng còn biết gì nữa, chỉ biết khi tỉnh dậy người thân đang quây quần quanh giường bệnh nhân.
Nhìn mẹ tôi khóc sụt sùi mà hai mắt tôi cũng rơm rớm nước mắt mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ nhìn thấy phần dưới của thân thể mình đang bị băng bó không thể cử động được. Nhiều ngày nằm trong viện chồng tôi mà không người yêu, anh ấy thường xuyên đến thăm hỏi động viên tôi. Vậy mà ngày tôi xuất viện anh lại bận công việc không thể đón tôi được, trong lòng tôi rất buồn nhưng cố phải gắng gượng cứng cỏi để bố mẹ đỡ buồn.
( ảnh minh họa )
Sau nhiều lần gọi cho anh không được tôi muốn chạy đi tìm anh nhưng giờ đây tôi đang phải nằm bất động vì vụ tai nạn đã làm hai chân đoạn chỗ háng bị bể vỡ nhiều mảnh chỉ có thời gian và nghị lực mới giúp tôi làm lại cuộc đời. Đã một tháng không được gặp anh, tôi thật bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc rạng ngời của anh đến nhà tôi chơi.
Video đang HOT
Đang hí hửng bàn với anh chuyện bỏ cưới xin mà đón luôn dâu về nhà chứ con gái đã lên xe hoa rồi mà lại về ở nhà bố mẹ đẻ lâu không được hay lắm. Vậy mà anh vừa mở lời ra lại dội cho tôi một gáo nước lạnh, làm tôi cứng họng:
- Chúng ta chia tay thôi, sau vụ tai nạn vừa rồi bố mẹ lo sợ sau này chuyện đi lại và có con khó mà anh lại là người con duy nhất nên được đặt rất nhiều kỳ vọng, em đừng trách anh nhé.
Anh làm trái tim tôi tan nát mà dám mở mồm ra bảo đừng trách ư, tình yêu 7 năm đẹp đẽ biết bao vậy mà không thể thắng được những tính toán nhỏ nhen của bố mẹ anh. Anh đúng là con người nhu nhược không có chính kiến của mình, không đủ dũng cảm để cùng tôi đi nốt con đường còn lại. Tôi hận anh, tưởng mình sẽ khóc và đau khổ nhưng chẳng hiểu sao lòng hận thù anh đã khiến trái tim tôi băng giá, nhanh chóng quên đi con người bội bạc đó dồn hết tâm sức để rèn luyện lấy lại đôi chân đã bị mất.
Sau một năm vất vả cực nhọc về thể chất đau khổ uất ức về tinh thần tôi đã từng bước gắng gượng vượt qua để đứng lên làm lại từ đầu. Cuộc đời dường như vẫn còn ưu ái với tôi, ở chỗ làm mới tôi nhanh chóng thể hiện được năng lực của mình và được cất nhắc vào vị trí quan trọng của công ty. Và ở đây tôi quen được anh – người chồng hiện tại của tôi, để kiểm chứng tình yêu thật sự của anh ấy tôi đã kể hết chuyện trong quá khứ của mình và chuyện có khả năng khó khăn trong sinh đẻ nữa. Vậy mà vì tình yêu anh ấy bỏ qua hết miễn là được lấy tôi làm vợ. Còn gì hạnh phúc khi trên đời này còn có người đàn ông yêu tôi thật lòng không tính toán nhỏ mọn.
Như một định mệnh ngày tôi bước lên xe hoa, tôi ngỡ ngàng khi người lái xe kia lại chính là chú rể của tôi cách đây 3 năm về trước, chẳng nhẽ anh ta lại muốn phá huỷ cuộc đời tôi một lần nữa sao. Tôi nằng nặc đòi xuống xe thì chú rể hiện tại cầm tay tôi níu lại và bảo: “có anh ở đây em không phải sợ gì, tin ở anh em nhé”. Nhìn vào mắt anh tôi thấy một luồng hơi ấm áp toả ra từ anh, rồi thầm nghĩ nguy hiểm mấy cũng chưa cướp đi được mạng của tôi thì giờ đây còn gì để tôi phải sợ chứ.
Không hỏi anh ta tự thấy hổ thẹn muốn nói ra tất cả những sui sẻo từ khi chia tay tôi đến giờ. Anh ta nghẹn ngào kể:
- Từ ngày chia tay em anh kết hôn với một nhân viên dưới quyền, nhưng cô ta chỉ yêu tiền của tôi rồi đã dùng nhiều thủ đoạn để bòn rút tiền của công ty, tôi thì quá tin vào tình yêu và những lời ngọt ngào của người yêu nên đã ký khống nhiều hợp đồng trong tình trạng chếch choáng men tình yêu. Và kết cục tôi bị đuổi khỏi công ty còn cô ta ôm một cục tiền tẩu thoát cùng người tình. Và giờ đây tôi là một anh lái xe taxi, hôm nay tôi đích thân lái xe tiễn em về nhà chồng để mong chuộc lại những lỗi lầm của mình và hi vọng sẽ có một người con gái tốt đẹp như em yêu tôi. Hiện giờ tôi chán cảnh đi đâu cũng bị những người con gái rỉ tai nhau về sai lầm trong quá khứ của tôi mà không dám yêu tôi.
Nghe anh ta kể xong tôi ôm chặt lấy người chồng mà cảm thấy ấm áp và hạnh phúc quá, vậy là từ nay trong lòng tôi đã từ bỏ được hận thù khi nghe những gì anh ta đang phải trả giá còn thê thảm hơn những gì tôi đã phải gánh chịu trong mấy năm qua.
Theo blogtamsu
Tôi từ osin lên làm mợ chủ nhưng cuộc đời càng tăm tối hơn
Trước kia chỉ làm giúp việc nhà cửa, giờ kết hôn rồi phải kiêm luôn việc giường chiếu của chồng.
Có lẽ tôi phải giải thoát cho cuộc đời mình thôi. (Ảnh minh họa)
Tôi đã bước vào địa ngục trần gian này 10 năm rồi. 10 năm là con số quá đủ cho sự chịu đựng và lòng bao dung của tôi. Từ ngày mai tôi sẽ sống vì tôi, sống vì con tôi. Tôi sẽ không còn phải nhìn mặt ai dò xét nữa, sẽ không phải sống theo ánh mắt của người khác nữa. Tôi đang trông chờ từng phút giây để trời mau sáng.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ tôi đã quen với cuộc sống không cha mẹ. Tôi lớn lên nhờ sự đùm bọc của bà ngoại, hàng xóm láng giềng, tất cả mọi người đã nuôi tôi khôn lớn nên ngày hôm nay. Tôi còn nhớ ngày về quê báo cưới, ai cũng khóc vì mừng cho tôi, ai cũng bịn rịn mà ôm lấy tôi chúc mừng vì được gả vào gia đình giàu có. Còn ngày mai khi tôi mang con trở về, có lẽ họ cũng sẽ khóc nhưng khóc vì tại sao cuộc đời tôi khổ thế.
Dù sinh ra trong gia đình nghèo khổ nhưng tôi có ngoại hình khá ưa nhìn, nhiều anh trong làng nhìn thấy tôi đều tán tỉnh nhưng còn nhỏ nên tôi không bận tâm, tôi muốn đi học đại học. Nhưng tất cả chấm dứt khi năm 17 tuổi bà tôi đột quỵ qua đời. Tôi còn nhớ ngày ấy trời mưa tầm tã, tôi đội mưa tiễn bà mà khóc ngất. Bà là người tôi thương nhất bây giờ cũng đã ra đi. Khi chẳng còn tiền, tôi khăn gói lên thành phố tìm việc bởi hàng xóm tốt đến mấy nhưng khu nhà tôi cũng toàn người nghèo cả, họ giúp được dăm bữa nửa tháng chứ không thể nuôi tôi ăn học.
Trước kia chỉ làm giúp việc nhà cửa, giờ kết hôn rồi phải kiêm luôn việc giường chiếu của chồng. (Ảnh minh họa)
Được một cô hàng xóm giúp đỡ, tôi lên thành phố vào làm osin ở một gia đình có của. Con trai của họ là một người kênh kiệu, có gì không ưng thì anh ta đá thúng đụng nia. Còn ông bà chủ cũng không vừa, họ làm nghề cho vay nặng lãi nên nói ra câu nào là sắt xói câu đó. Chỉ cần tôi làm gì không ưng ý thì cả ngày đó sẽ chẳng có cơm mà ăn.
Hôm ấy tôi đang ngủ trong nhà kho thì nghe tiếng đập cửa. Tôi nghe giọng cậu chủ nên mở cửa thì anh ta choàng lấy tôi và cướp đi đời con gái của tôi. Ngày ấy còn non nớt, lại sợ mất việc nên không dám chống cự. Cho đến khi tôi có biểu hiện nghén thì bà chủ phát điên lên vì nghĩ là con của ông chủ. Hỏi ra thì tôi nói là con của con trai bà. Lúc đó bà nghĩ tôi hiền lành ngoan ngoãn lại chẳng có gì sau này dễ sai bảo nên cho tôi kết hôn với con trai bà.
Ngày cưới tôi chẳng quen ai trong dàn khách mời, cũng chẳng rước dâu đón dâu gì cả. Họ còn chẳng cần biết đến quê tôi ở đâu nữa. Lúc đó tôi mới thấy tủi thân vô cùng. Cuộc sống sau hôn nhân của tôi vẫn như thế, thậm chí còn tủi hổ hơn. Trước kia chỉ làm giúp việc nhà cửa, giờ kết hôn rồi phải kiêm luôn việc giường chiếu của chồng.
Chồng đi uống rượu về làm gì không ưng ý thì việc ăn tát là chuyện bình thường. Thậm chí khi tôi bầu 6 tháng anh ta còn đánh tôi bắt nằm dưới gầm giường, chỉ cần tôi lồm cồm bò lên giường anh ta sẽ đạp cho tôi ngã dúi xuống đất. Tôi nằm đất đến khi sinh con thì mới được lên giường nằm.
Thời gian ở cữ của tôi chỉ vẻn vẹn 1 tuần. Họ cho tôi một tuần lại sức, lạy trời sức khỏe của tôi và con đều ổn cả. Có những ngày chồng tôi dắt người tình về nhà, họ ngang nhiên ngủ trên chiếc giường cưới của tôi mà chẳng chút áy náy. Thậm chí tôi còn phải mang hoa quả, nấu đồ ăn cho họ ăn đêm. Giờ nghĩ lại tôi thấy mình rất ngu ngốc khi cứ như người vô hình vô cảm để họ chà đạp lên lòng tự trọng mãi như vậy.
Thôi thà họ ác với tôi nhưng con tôi họ thương đã đành. Đằng này họ chẳng đoái hoài gì đến con gái tôi. Có lẽ họ mong ở tôi một đứa con trai hơn.
Hôm qua con gái tôi đi học về thấy bố đang đánh mẹ nên vội vàng lại can thì anh ta tát con tôi chảy máu miệng. Đến giờ nhìn con nằm ngủ, một bên mặt tím sẫm tôi như đứt từng đoạn ruột. Nhìn bạn bè bằng tuổi mình đang có một cuộc sống tự tại tôi lại thèm khát vô cùng.
Hôm nay tôi hỏi con: "Con có sợ một cuộc sống không có bố không?", nó gục mặt vào lòng tôi nói "Chỉ cần không ai làm khổ mẹ". Tôi đã quyết định rồi, ngày mai khi cái gia đình này đi làm hết cũng là lúc tôi sẽ ra đi.
Họ luôn nghĩ tôi không dám đi đâu cả vì tôi không bằng cấp, không địa vị nhưng ngày mai tôi sẽ chứng minh cho họ thấy con giun xéo mãi cũng quằn huống gì tôi là con người. Có lẽ tôi phải giải thoát cho cuộc đời mình thôi, tôi không muốn sai lầm của cuộc đời kéo theo sự ám ảnh về người bố trong mắt con gái tôi. Tôi làm thế liệu có đúng không?
Theo Afamily
Thấy chú rể xuất hiện bên đoàn bê lễ, bố cô dâu lăn đùng ra đất còn cả họ nhà bỏ chạy... Rõ ràng là đoàn nhà trai đang tiến vào mà tại sao mọi người lại hốt hoảng đến vậy. Tôi định đi ra ngoài xem thế nào thì bất ngờ thấy anh trai và mẹ đang hốt hoảng khiêng bố vào trong nhà trong tình trạng ông ngất tạm thời. Rõ ràng là đoàn nhà trai đang tiến vào mà tại sao mọi...